Chương 2

Rắn đen Hoa Kỳ đang tính toán từ chối như thế nào, đạo công kích thứ hai của Linh Ẩn đạo trưởng đã theo gió mà đến. Hắn tránh thoát lần nữa, chỉ là lần này có vẻ hơi chật vật. Đạo công kích thứ hai nhiều hơn đạo công kích thứ nhất ba phần lực.

"Ta thề là được chứ gì?" Hoa Kỳ đi đến trước mặt đứa trẻ, lè lưỡi xì xì để nhận mùi, rồi lập tức thề.

"Một khi đã như vậy, Linh Ẩn liền yên tâm đem Vân Thiện giao cho các vị." Hắn đem tã lót giao cho ông lão, phất tay áo khom người nói: "Linh Ẩn tại đây tạ ơn các vị."

Linh Ẩn gỡ lệnh bài chưởng môn trên cổ xuống, lần mò một lát rồi đeo lên cổ đứa trẻ. Vân Thiện đang ngủ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ông lão ôm đứa bé, bên cạnh tụ tập một đám yêu quái.

Đứa trẻ do nhân sâm hóa thành đầu nhô lên nụ hoa đứng kiễng chân, thò đầu vào: "Trọng Sơn, cho ta xem đứa bé loài người này một chút."

Ông lão hơi ngồi xổm xuống, nhân sâm nhỏ vừa mới tiến tới đã nghe được một chuỗi tiếng rắm vang dội, một cỗ mùi chua tràn ngập.

"Trẻ em loài người thật thối." Nhân sâm nhỏ ghét bỏ xoay người chạy đi.

Thân thể Trọng Sơn cứng ngắc, không biết phải làm thế nào.

"Chắc là ị ra rồi." Cừu mẹ Tinh Xuân Ý còn đang cho con bú sữa nói. Xuân Ý năm ngoái vừa mở linh trí, còn chưa hóa hình.

Rất nhanh, Vân Thiện mở to mắt, mông giãy giụa một chút, cảm giác được không thoải mái, há miệng khóc lên.

Hoa Kỳ từ xa hướng Trọng Sơn hô: "Trọng Sơn ngươi mau mở ra xem. Mông có ị khó chịu lắm." Nói xong nàng lầm bầm nói: "Trẻ em loài người thật đúng là phiền phức, ị còn cần người lớn dọn. Không giống chúng ta *ấu tể, chính mình cọ cọ mông là được."

*ấu tể: đứa trẻ do yêu quái sinh ra.

Trọng Sơn cẩn thận đem Vân Thiện đặt trên mặt đất, mở vải bọc trên người hắn ra, mùi chua càng mãnh liệt xông thẳng vào mặt. Hắn theo bản năng quay đầu, thấy dưới mông Vân Thiện đè lên ị màu vàng rực rỡ.

Trọng Sơn: "... sống gần ngàn năm, còn chưa thấy qua ị của con người."

Hắn chuẩn bị thi triển thanh khiết thuật đem Vân Thiện sửa sang lại sạch sẽ, tê tê Tiểu Tùng nhắc nhở: "Trọng Sơn đừng thi pháp. Linh Ẩn đạo trưởng nói, không thể dùng pháp thuật nuôi dưỡng chưởng môn Vân Thiện, cần phải như con người mà nuôi dưỡng."

Trọng Sơn nhất thời khó xử, Hoa Kỳ ở một bên vui vẻ nghĩ, ai bảo ngươi thề trước, hiện tại nếm phải đau khổ rồi.

Vân Thiện há miệng khóc, tay chân mảnh khảnh càng không ngừng giãy giụa, bộ dáng đáng thương.

Trọng Sơn ôm Vân Thiện ra bờ suối, tiện tay cởi vải quấn trên người hắn ra, ném vào trong suối, mình thì xoa xoa Vân Thiện, đem nửa người đứa nhỏ chìm vào trong nước.

Vân Thiện cảm thấy ngạc nhiên, trong lúc nhất thời quên khóc, mở to mắt nhìn chằm chằm Trọng Sơn.

Nhìn dòng nước đem hắn tắm rửa sạch sẽ, Trọng Sơn lúc này mới một lần nữa ôm hắn trở về trong lòng.

Vân Thiện lại khóc.

"Không phải vừa tắm xong sao, sao lại khóc?" Hổ Đâu Minh lại gần.

"Chắc là đói bụng." Xuân Ý giải thích.

"Đói bụng? Trẻ em loài người ăn cái gì?" Nhân sâm nhỏ nhớ tới chín tiểu đệ tử: "Con người ăn bánh bao. Trên núi chúng ta không có bánh bao."

"Nói bừa, trẻ em loài người đều uống sữa." Xuân Ý nằm xuống, lộ ra bụng, dê con bên cạnh lập tức tiến lên. "Đưa trẻ em loài người lại đây uống một chút sữa đi."

Trọng Sơn đem Vân Thiện đặt ở bên cạnh Xuân Ý. Vân Thiện vẫn khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

"Sao nó không bú sữa?" Hoa Kỳ đi tới.

Một đám người nhìn chằm chằm Vân Thiện khóc, dê con bên cạnh uống no sữa, thành thật ghé vào bên cạnh Xuân Ý.

"Có phải nó không thể động đậy?" Nhân sâm nhỏ đi tới, chọc chọc bàn tay nhỏ bé của Vân Thiện. Ngón tay lại bị Vân Thiện lập tức nắm chặt.

"Nếu là không thể động, vậy thì vắt sữa ra cho nó uống." Hoa Kỳ từ trong túi càn khôn móc ra một cái bình ngọc ném cho nhân sâm nhỏ: "Đà Đà, ngươi đi vắt một ít sữa lại đây."

Xuân Ý dịu ngoan nằm trên mặt đất, rất nhanh nhân sâm nhỏ đã vắt một bình sữa dê đưa cho Trọng Sơn.

Sữa dê vào miệng, Vân Thiện lập tức ngừng khóc, dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ lung tung quơ loạn. "Chậm một chút, những thứ này đều là của ngươi." Trọng Sơn nhìn hắn trong lòng vui vẻ, nhỏ giọng nói với Hoa Kỳ: "Trẻ em loài người vẫn rất đáng yêu mà."

Hoa Kỳ quay đầu không nhìn hắn.

Vân Thiện uống được nửa bình sữa, quay đầu tỏ ý không muốn uống nữa. Bàn tay nhỏ quơ loạn, bắt được chùm râu bạc của Trọng Sơn.

Trọng Sơn vội vàng đưa bình sữa cho Đà Đà, vươn tay kéo râu của mình. "Đây không phải là thứ trẻ em loài người có thể chơi."

Vân Thiện há cái miệng nhỏ nhắn không răng cười khanh khách.

Hoa Kỳ tò mò quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy cái miệng nhỏ đỏ bừng đang cười. Hắn nghĩ, Trọng Sơn nói rất đúng, trẻ em loài người vẫn có chút đáng yêu.

"Trọng Sơn, Trọng Sơn cho ta ôm một cái." Đà Đà lay lay tay Trọng Sơn, có chút hiếm lạ đối với đứa bé đang cười rộ lên.

"Đây." Trọng Sơn đưa đứa bé cho Đà Đà, nhân sâm nhỏ ôm đứa bé chạy loạn khắp sườn núi: "Tiểu chưởng môn, ngươi xem Vân Linh Sơn của chúng ta có đẹp không?" Phía sau là hổ và tê tê đuổi theo.

Chim sẻ nhỏ từ sau núi bay tới: "Linh Ẩn đạo trưởng đi sau núi bí cảnh."

Một đám yêu tinh im lặng. Bí cảnh sau núi không phải đi không thể đi, cũng không cất giấu bí mật gì, chỉ có điều nơi đó là các đời chưởng môn Vân Linh Qua yên nghỉ. Linh Ẩn vừa trở về liền đi bí cảnh sau núi, nhớ lại sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của hắn, chúng yêu trong lòng hiểu rõ. Hai lần công kích vừa rồi đối với Hoa Kỳ đã là cực hạn. Thảo nào vừa trở về đã lập chưởng môn, còn đem tiểu chưởng môn giao cho yêu tinh trên núi nuôi dưỡng.