- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Chưởng Môn Tiểu Sư Phụ
- Chương 1
Chưởng Môn Tiểu Sư Phụ
Chương 1
Có một ngọn núi ẩn trong mây mù. Thôn dân dưới chân núi đều gọi nó là Vân Linh Sơn. Trên núi có tòa Vân Linh Quan rất linh nghiệm.
Mùa đông năm ngoái tuyết lớn vùi lấp đến nửa người, có thôn dân đi nửa tháng đến cầu Vân Linh Quan. Phương Bắc Ly thành có đại yêu gây ra bệnh dịch tả, đã ăn hết một nửa người trong thôn, còn muốn mọi người một tháng sau giao ra một ngàn đồng nam đồng nữ, nếu không sẽ đem xung quanh thôn hơn trăm dặm san thành bình địa. Dân chúng cầu tới cầu lui, không phải đạo trưởng pháp lực không đủ, thì là sợ hãi chạy trốn. Có mấy vị đạo trưởng lại đến, nhưng nửa tháng đều không có một chút tin tức. Vậy còn cái gì không rõ, đạo trưởng nhất định là bị yêu quái ăn.
Có người nói Vân Linh Sơn ở ngoài ngàn dặm, nghe nói bên trên có một cái Vân Linh Quan rất linh nghiệm. Hai trăm năm trước, trên Vân Linh Sơn từng có một vị đạo trưởng ra tay trấn áp một con đại bàng tu hành ngàn năm, bảo vệ người dân một phương bình an.
Dân chúng Ly thành vừa nghe liền chọn ra mấy người đại diện cho người dân, vội vàng chạy về phía Nam. Chịu khổ nửa tháng, rốt cục tới Vân Linh Sơn. Để lại xe ngựa, ôm chặt quần áo, một đám người bước cao bước thấp lên núi.
Trên núi Vân Linh phủ đầy tuyết, cây cối đã sớm rụng hết lá, trơ trụi đứng lộn xộn. Thỉnh thoảng có dã thú rít gào, dân chúng Ly thành sợ tới mức run rẩy, hai chân cũng không nghe sai khiến. Cũng may thanh âm kia chỉ vang lên vài cái, có lẽ dã thú cũng không muốn hành tẩu trong mùa đông, thật đúng là chịu tội.
Đi hơn nửa ngày, sắp đến buổi trưa, cuối cùng cũng tới Vân Linh Quan.
Vốn tưởng đó là một đạo quan lớn, phải có một cái cửa to đầy khí thế, trong quan lại cung phụng mười mấy pho tượng thần tiên. Thật không ngờ, trước mắt chỉ là một cánh cửa gỗ mộc mạc mở rộng, nhìn đến có lẽ đã vài năm không tu sửa. Trên tấm biển viết ba chữ "Vân Linh Quan", cũng không tìm nhầm chỗ.
Trong sân truyền đến tiếng niệm kinh, người dân Ly thành vội vàng đi vào sân.
"Người nào?" Một giọng nam lạnh lùng vang lên.
"Đạo trưởng, cứu chúng ta." Nhìn thấy đạo trưởng mặc lam bào, người dân Ly thành lập tức quỳ xuống.
"Ly thành có một con yêu quái, trước đó vài ngày vừa tàn sát nửa thôn, muốn chúng ta dâng lên một ngàn đồng nam đồng nữ, nếu không sẽ đem xung quanh trăm dặm san thành bình địa. Đạo quán chung quanh chúng ta đều tìm, mấy vị đạo trưởng đã đi nhưng không ai trở về được. Đạo trưởng, ngài nhất định phải giúp chúng ta."
"Ly thành?" Linh Ẩn nhíu mày, thành trì cách nơi đây cũng ngàn dặm, những người này vậy mà lại tìm tới hắn. Hắn bấm ngón tay tính toán, lần này đi rất nguy hiểm, lông mày càng nhíu chặt hơn.
"Đạo trưởng, ngài nhất định phải giúp chúng ta. Con cái đều là thịt trên người làm cha mẹ chúng ta rơi xuống, làm sao có thể đưa đi cho yêu quái ăn?"
"Đạo trưởng, cầu xin ngài." Có người dập đầu không ngừng.
Các đệ tử niệm kinh trong đại điện nghe thấy thanh âm ngồi không yên, thò đầu ra ngoài nhìn. Những dân chúng này trên mặt đều là khóc lóc cầu xin. Tiểu đệ tử mềm lòng không đành lòng, mở miệng gọi một câu: "Sư phụ."
Linh Ẩn quay đầu trừng mắt nhìn các đệ tử, nghiêm khắc nói: "Niệm kinh thì niệm kinh cho tốt, đừng dừng lại."
"Sư phụ, chúng ta không giúp bọn họ sao?" Tiểu đệ tử to gan hỏi sư phụ.
Linh Ẩn thở dài gần như không nghe được, nói với dân chúng trong sân, "Các vị mời đứng lên. Linh Ẩn sẽ tận lực."
"Cảm ơn đạo trưởng, cảm ơn đạo trưởng." Dân chúng dập đầu mấy cái, lúc này mới đỡ lấy nhau. Mắt trông mong nhìn về phía Linh Ẩn, "Đạo, đạo trưởng, khi nào thì đi? Chỉ còn nửa tháng nữa thôi."
"Các ngươi xuống núi trước đi, để đồ nhi của ta thu thập chút quần áo."
Dân chúng hai mặt nhìn nhau, sợ đạo trưởng dễ nói chuyện này không xuống núi.
Nhìn sắc mặt của những người này, Linh Ẩn lập tức hiểu được lo lắng của bọn họ, lên tiếng trấn an, "Linh Ẩn đáp ứng là đáp ứng. Các vị yên tâm."
"Sư phụ, chúng ta thật sự đi Ly thành sao?" Đưa mắt nhìn những người dân rời đi, tiểu đệ tử vui mừng hỏi Linh Ẩn.
"Đi Ly thành."
Vân Linh sơn có một sư phụ, chín người đệ tử. Những đệ tử này đều là đứa trẻ mà Linh Ẩn dạo chơi từ các nơi nhặt được. Lớn nhất mới mười bảy tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ mười hai tuổi, bọn họ mới chỉ đi qua Đông Vọng thôn dưới chân núi Vân Linh. Bởi vậy nghe được có thể xuống núi, vẫn là đi ra ngoài ngàn dặm, trong lòng liền vui mừng, hoàn toàn không chú ý tới sự nghiêm trọng trên mặt sư phụ.
Vân Linh Sơn có chín tên đệ tử, vừa vặn có thể bày ra khốn yêu trận do sư tổ lưu lại.
Các đệ tử thu thập xong quần áo, ở trong viện tập hợp. Tiểu đệ tử hoạt bát lưng đeo kiếm gỗ đào của mình, líu ríu nói với sư huynh chuyện muốn làm sau khi xuống núi.
"Lần này đi rất nguy hiểm, sống chết không rõ, các đồ nhi đều nguyện đi theo ta?" Linh Ẩn không đành lòng, mấy trăm vạn người là tính mạng, chín vị đồ nhi của hắn cũng là tính mạng.
Ý cười trên mặt tiểu đệ tử tiêu tán, thay vào đó là nghiêm túc: "Sư phụ, con nguyện ý đi. Nếu có thể cứu một ngàn đồng nam đồng nữ, cái mạng nhỏ này của con giao phó cũng đáng."
Sư huynh vỗ nhẹ bả vai hắn: "Mạng nhỏ của ngươi có tác dụng gì? Sư phụ, ta cũng nguyện ý đi."
Chín tên đệ tử đều sẵn lòng theo sư phụ đi đánh một trận với yêu quái.
Ngày hôm nay, Vân Linh Quan trên núi Vân Linh không một bóng người, các đệ tử đi theo sư phụ xuống núi trừ yêu.
Cho đến nửa năm sau, trên núi cây xanh biếc, ve sầu ghé vào trên cây không muốn sống mà kêu to: “Linh Ẩn đã trở lại.“
“Linh Ẩn đạo trưởng đã trở lại.“ Chim sẻ nhỏ rất nhanh đã đem tin tức truyền tới trên núi. Tiểu lão hổ vốn đang vồ bướm trong bụi cỏ lập tức kẹp lấy đuôi, chạy lêи đỉиɦ núi.
"Linh Ẩn đạo trưởng đã trở lại." Con khỉ nhảy nhót trên cành cây truyền tin tức.
Đại hắc xà đang nằm dưới bóng cây lập tức nhảy ra thật xa.
"Linh Ẩn đạo trưởng đã trở lại." Những con giun trong đất trao đổi tin tức với nhau.
Tê tê đang đào hang tìm một cái hang đá tạo thành một quả cầu.
Trên núi khắp nơi đều truyền tin tức Linh Ẩn đạo trưởng trở về.
Chim sẻ nhỏ còn nói: "Linh Ẩn đạo trưởng đã trở lại, chín tiểu đồ đệ chưa trở lại. Trong lòng đạo trưởng ôm một đứa bé."
Con hổ trên đỉnh núi thò đầu xuống phía dưới, rắn đen từ trong động vươn đầu, tê tê mở lỗ tai nghe tin tức.
Linh Ẩn tiến vào đạo quán. Trong sân sạch sẽ gọn gàng, củi lửa xếp ngay ngắn ở góc tường phía đông. Hắn nhếch môi cười, các yêu tinh trên núi là thật nghe lời, hắn không ở đây nửa năm, vẫn luôn cẩn thận lo liệu chu toàn cho Vân Linh Quan.
Bái lạy tượng thần, dâng hương xong. Linh Ẩn ôm đứa nhỏ vẫy tay với chim sẻ nhỏ trên mái hiên: "Truyền lời cho yêu tinh trong núi, tất cả đều đến Vân Linh Quan."
Chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay đi, không bao lâu sau, trước cửa Vân Linh Quan có một ông lão đứng chống một cây gậy chạm khắc hoa văn. Rắn đen đi tới, nhìn thấy ông lão, miệng rắn phun tiếng người: "Trọng Sơn, ngày thường ngươi không phải hay ở trên đỉnh núi sao, Linh Ẩn đạo trưởng gọi, ngươi tới còn nhanh hơn so với chúng ta ở sườn núi."
Trọng Sơn ôn hòa gật đầu với hắn: "Nghe nói Linh Ẩn đạo trưởng trở về, ta đặc biệt đến bái kiến, bởi vậy nhanh hơn ngươi một chút."
Rắn đen phun lưỡi rắn, tròng mắt dựng thẳng híp lại nhìn về phía Trọng Sơn, hiển nhiên là không tin lời của hắn.
Con hổ cõng tê tê khó khăn dừng ở cửa viện. Rắn đen hai mắt nhìn chằm chằm con hổ: "Đã năm trăm tuổi sao còn lỗ mãng như vậy? Tây Giác một trăm tuổi đã rất thận trọng."
“Tây Giác là báo, ta là hổ. Chúng ta hai chủng loài khác nhau nhau.“ Hổ nói thầm hai câu, đột nhiên tê tê trốn đến cạnh cửa, cách rắn đen rất xa.
Một đứa bé trên đỉnh đầu nhô lên nụ hoa, mặc yếm đỏ chân trần chạy tới, vừa thấy rắn đen, dưới chân vừa xoay, chạy về phía con hổ: "Đâu Minh, biết chuyện gì không?"
"Vừa tới." Hổ trả lời hắn.
Linh Ẩn ôm đứa nhỏ đứng ở cửa đại điện, hướng ra ngoài hô: "Đều vào đi."
Ông lão cười ha hả chống gậy đi vào viện, vừa mở miệng liền khen ngợi: "Chúc mừng Linh Ẩn đạo trưởng trở về. Không hổ là truyền nhân đời thứ mười của Vân Linh Quan. Yêu quái kia đã chết rồi sao?"
Linh Ẩn chưa mở miệng, rắn đen đã nói trước: "Đạo trưởng bị trọng thương sao? Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy."
"Đúng là bị trọng thương." Linh Ẩn không giấu diếm nói: "Yêu quái tên Ngao Văn, hắc giao tu hành năm ngàn năm. Linh Ẩn xấu hổ, tập trung toàn lực Vân Linh Quan không thể gϊếŧ chết, tạm phong hắn dưới chân Thương Lãng Sơn."
"Đạo trưởng cũng không thể gϊếŧ chết hắc giao Ngao Văn, yêu quái này pháp lực thật cao cường." Con hổ vừa mới đi vào không khỏi có chút sợ hãi: "Hắn ngày nào đi ra?"
"Ít nhất cũng phải một trăm năm." Linh Ẩn nói xong khẽ ho một tiếng.
Trong viện rắn đen mắt lóe lên tinh quang.
Sau khi ngừng ho, Linh Ẩn bế đứa trẻ trong lòng lên nói với mọi người: "Đứa trẻ này là ta nhặt được thu vào môn hạ, lấy tên Vân Thiện, nay lập làm chưởng môn Vân Linh Quan. Mong các vị sau này giúp đỡ nhiều hơn."
"Ta làm sao có thể nâng đỡ chưởng môn Vân Linh Quan." Rắn đen là người đầu tiên lên tiếng: "Chúng ta tư chất ngu dốt, sợ khó lòng gánh vác được trọng trách này."
Linh Ẩn dường như nhìn rắn đen một cái, tiếp tục nói: "Mong các vị lấy tâm ma ra thề, bảo vệ đệ tử Vân Thiện trưởng thành, kế thừa Vân Linh Quan. Không thể dùng thuật pháp trợ giúp hắn trưởng thành, chỉ có tận tâm tận lực, cần cù ngày đêm mới có thể tu thành đại đạo."
Lấy tâm ma ra thề là chuyện lớn, nếu là vi phạm, sau này lúc độ kiếp sẽ dễ bị sét đánh chết.
Cho dù bị Linh Ẩn đạo trưởng không rõ ý tứ nhìn thoáng qua, lời thề này cũng không thể tùy tiện thề. Linh Ẩn đạo trưởng lập một đứa bé làm chưởng môn, rõ ràng là thời gian không còn nhiều. Nhìn sắc mặt này, mấy yêu quái bọn họ liều mạng chưa chắc đã không thể đánh bại Linh Ẩn. Một khi đã như vậy, tội gì phải chôn xuống tai họa cho ngày sau. Rắn đen vừa định mở miệng, giọng nói của Linh Ẩn đạo trưởng đã lạnh lùng truyền đến: "Các vị nếu muốn thừa dịp Linh Ẩn bị thương đánh cược một lần, cũng có thể thử một lần. Chỉ là vì đồ nhi, Linh Ẩn không thể không dốc toàn lực."
Những lời này để cho chúng yêu trong viện hạ cả người lạnh lẽo, không có yêu quái nào không nghe ra lời uy hϊếp này. Bọn họ mấy con yêu quái là các đời chưởng môn của Vân Linh Quan hàng phục hoặc nhặt về, tự nhiên không phải đối thủ chưởng môn. Nhiều năm như vậy, không phải không có yêu muốn khıêυ khí©h Vân Linh Quan. Nhưng các đời trưởng môn của Vân Linh Quan đều là pháp thuật cao cường, cho dù bọn họ cùng tiến lên, cũng đều bị đánh bại. Lâu dần không còn quái vật nào dám thử nữa. Chưởng môn Vân Linh Quan nói, yêu quái cùng đạo sĩ bên ngoài đều lợi hại hơn hắn nhiều. Nếu ngay cả bọn hắn đều không đánh được, cho dù rời khỏi Vân Linh sơn mạch, sớm muộn cũng sẽ bị những yêu quái khác ăn tươi. Tất cả yêu quái đều hết lòng tin tưởng những lời này, dù sao đời đời chưởng môn đều là nói như vậy. Cho nên yêu quái trên Vân Linh Sơn vô cùng e ngại chưởng môn Vân Linh Quan.
"Đây là đệ tử yêu quý của đạo trưởng, chúng ta tự nhiên bảo vệ chưởng môn Vân Thiện, đạo trưởng yên tâm, chúng ta nhất định chăm sóc tiểu chưởng môn thật tốt. Hắn chỉ là một cái cây, không muốn tạo phản, chỉ là nuôi dưỡng một đứa trẻ, đối với hắn chỉ là việc nhỏ.
Đứa bé mặc yếm đỏ thề thốt. Hổ Đâu Minh đã thề, tê tê Tiểu Tùng cũng thề. Ngoài sân, tất cả yêu mở ra linh trí đều thề theo. Riêng một mình hắc xà là không mở miệng.
"Hoa Kỳ?" Linh Ẩn gọi rắn đen một tiếng: "Ngươi có ý kiến gì không?"
"Đạo trưởng, ta..." Hoa Kỳ còn chưa nói xong, trong không khí một đạo thanh âm xé gió truyền đến, rắn đen lắc lắc thân thể tránh thoát, tại chỗ hắn đứng ban đầu đã có một cái hố sâu cao bằng một người. Rắn đen hoàn toàn hiểu rõ, Linh Ẩn đạo trưởng đây là không có ý định cùng hắn tranh cãi.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Chưởng Môn Tiểu Sư Phụ
- Chương 1