Chương 42

Hàng cổ trong tiếng Nhật có ý là đồ cũ, trong nước bình thường gọi những hàng chất lượng tốt một chút là hàng trung cổ, mấy năm gần đây rất thịnh hành, taobao và bên đường đều có cửa hàng trung cổ.

Nói đơn giản chính là đồ người khác đã dùng, tiêu thụ lần thứ hai với giá thấp.

Lâm Uyển Ương gật đầu: “Vậy thì không sai rồi, chiếc váy này âm khí quá nặng, tôi nghi ngờ người mặc trước đây đã chết, hơn nữa còn đột tử, có thể không chỉ qua tay một người.”

Những lời này vừa nói ra, bốn phía đều trở nên yên tĩnh, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.

Chiếc váy mua được trước đó đã bị mấy người đột tử mặc vào, nghĩ chút thôi đã thấy da đầu tê dại, một cơn ớn lạnh từ gan bàn chân chạy dọc khắp người.

Lâm Uyển Ương lật cổ áo váy ra, vải lót màu trắng có một vết bẩn màu cà phê.

Lý Di có chút khẩn trương: “Em gái tôi nói đây là quần áo bị loang màu, nhưng mặc ở bên trong không nhìn thấy, cũng không sao cả.”

Lâm Uyển Ương: “Đây không phải là loang màu, đây là vết máu.”

Hai vợ chồng vẻ mặt sợ hãi, người mẹ kêu lên: “Trời đất ơi, tại sao nó lại mua cái này về? Vậy, vậy giờ phải làm sao?”

“Mang chiếc váy này đi thiêu hủy, phải đốt đến khi chỉ còn lại tro tàn.” Lâm Uyển Ương đưa quần áo cho đối phương.

Người đàn ông run rẩy nhận lấy, xoay người xuống lầu đốt đồ.

Lâm Uyển Ương niệm xong chú trừ tà, mấy phút sau, người trên giường đang nhắm mắt chậm rãi tỉnh lại.

Trương Nguyệt Minh cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng lại ngủ rất đau khổ.

Tháng trước, cô ấy đã mua một chiếc váy, sau mỗi lần mặc đều sẽ cảm thấy cơ thể không thoải mái.

Nhưng Trương Nguyệt Minh rất thích chiếc váy đó, bạn học cũng khen đẹp, cho nên lần sau vẫn nhịn không được mặc vào.

Cô ấy không khống chế được bản thân, giống như có một loại ma lực vậy.

Ký ức cuối cùng trong đầu Trương Nguyệt Minh chính là mình mặc chiếc váy soi gương, nhưng người trong tấm gương, dần dần biến thành gương mặt của một người phụ nữ khác...

Lý Di thấy em họ tỉnh lại, vội vàng tiến lên hỏi: “Nguyệt Minh, em cảm thấy thế nào?

Trương Nguyệt Minh không nói gì, nước mắt lăn xuống, thực ra cô ấy mơ hồ biết mình không ổn, trong lòng rất sợ hãi.

Lâm Uyển Ương: “Được rồi, bây giờ cô đã không sao, cô nói cho tôi biết, cửa hàng cô mua quần áo ở đâu, chuyện này không đơn giản như vậy, tôi muốn đi xem thử.”

Trương Nguyệt Minh gật đầu, nói ra địa chỉ cửa hàng đó.

Cửa hàng Trung cổ kia, ngoại trừ bán quần áo còn có giày, đồ thủ công.

Thường xuyên có thể mua được đồ có chất lượng không tệ với giá không cao, hơn nữa rất nhiều món hàng đã không còn sản xuất, độ nổi tiếng trong giới sinh viên rất cao.

Trương Nguyệt Minh và bạn bè cũng nghe người ta nói, cho nên mới đi dạo một chút, mua được bộ váy kia.

Váy đẹp như vậy mới chỉ có một trăm, trung tâm thương mại ít nhất phải hơn một ngàn.

Trong lòng Lâm Uyển Ương đại khái nắm được tình hình, dặn dò hai vợ chồng đi mua mười tiền (1 lạng) đinh hương, xạ hương, mộc hương, sau đó thêm 4g khinh phấn và gạo nếp sắc lấy nước uống.

Như vậy có thể triệt để rút ra tà khí trong cơ thể.

Đây là một loại chú thuật cao cấp, quần áo chính là vật dẫn, có thể hấp thu tinh khí và thọ nguyên của con người.

Chuyện này vốn sẽ không dễ dàng bị phát hiện, bởi vì được tiến hành tuần tự, muốn hại tính mạng người ta cũng phải vài năm sau.

Như vậy ai có thể nghĩ đến, là đồ vật mua rất lâu từ trước rước lấy mầm tai họa.

Chẳng qua là sự trùng hợp gặp nhau.