Chương 4

Lâm Uyển Ương vừa vào, nghe được mấy câu này. Cô sờ mũi, chắc họ đang nói về cô.

Hà Giai Giai định nói tiếp, nhưng nhìn lên thấy người vừa vào, lời nói bị nghẹn lại.

Là cô gái cầm kiếm đồng tiền ở cổng an ninh, bị người ta bắt gặp nói xấu sau lưng, Hà Giai Giai cảm thấy hơi bối rối.

Các bạn khác không biết chuyện gì, nhưng nghe tiếng bước chân thì quay lại nhìn.

Người vào là một cô gái trẻ, cao ráo, mặc áo xanh quần trắng, tóc dài búi cao đeo một cây trâm gỗ, ngực treo một cái khóa.

Phong cách này có vẻ thoát tục nhưng không lạc hậu, gần đây phong cách mặc đơn giản đang thịnh hành, gọi là ‘phong cách rừng rậm’, nhưng ít ai mặc đẹp như vậy.

Châu Thiên bị thu hút bởi phong cách này! Cô muốn hỏi cô ấy mua quần áo ở đâu, hoặc xin link mua hàng trên taobao.

Người cùng phòng là một người trẻ tuổi khiến nhóm sinh viên thấy vui vẻ. Nếu gặp người già hay phụ nữ có con, có thể bị họ đòi đổi giường, như vậy thì sẽ rất phiền phức, vừa không muốn đổi, vừa không nỡ từ chối



Châu Thiên cười nói: “Cô cũng đến thành phố Ninh à?”

Lâm Uyển Ương gật đầu: “Đúng vậy.”

Châu Thiên tiếp tục hỏi: “Thật trùng hợp, chúng tôi là sinh viên ở đó, đang đi du lịch ở đây. Cô là dân bản xứ phải không?”

Châu Thiên rất vui vẻ, năng động, dễ giao tiếp với mọi người.

"Đúng rồi."

Lâm Uyển Ương cất balo lên giá, chuẩn bị nằm ngủ.

Bây giờ là mười hai giờ trưa, còn tám tiếng nữa mới đến thành phố Ninh, Lâm Uyển Ương quyết định ngủ một giấc.

Hôm qua cô không ngủ được tí nào, vội vã lên đường, cả đêm xếp đồ, hơn nữa cô và sư phụ sẽ không quay lại trong một thời gian, nên cần phải chuẩn bị kỹ.

Hà Giai Giai thấy cô lên giường trên thì thở phào, rồi thì thầm: "Đây là người mang theo kiếm để tự vệ mà tôi nói trước đó.”

“A? Nhìn không giống chút nào!”

“Không thể nào . . .”

Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng vì người đó đang ở đây, nên không dám bàn luận nhiều, bọn họ đổi chủ đề.

Diêu Mộ gần đây ngủ rất kém, mỗi lần nhắm mắt lại là thấy ngột ngạt, dậy thì mệt mỏi hơn cả lúc ngủ, nên anh ấy cố gắng không ngủ nhiều.

Tiếng nói bên tai dần xa dần, cơn buồn ngủ ập đến, Diêu Mộ không chống nổi mà nhắm mắt lại.

Trong giấc mơ, chân mày của Diêu Mộ nhíu lại.

. . .

Lâm Uyển Ương mở mắt ra, cảm thấy không ổn!

Cô vung tay nắm rào chắn rồi nhảy xuống dưới.

Mấy người đang chơi bài đều giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì thì thấy Lâm Uyển Ương lao tới kéo cổ tay Diêu Mộ đang nằm trên giường.

Sau đó cô lôi anh ấy lên một cách hung hăng.

Hà Giai Giai sợ hãi hét lên: “Cô làm gì vậy? Cô có bị điên không?”

Chẳng lẽ là vì mấy người nói chuyện làm cô tức giận, nên cô nhảy xuống muốn trả thù?

Châu Thiên nói: “Này cô, có gì thì từ từ rồi nói chuyện, đừng dùng bạo lực.”

Diêu Mộ bị kéo dậy thì mở to mắt ra.

Lâm Uyển Ương tiến sát lại đối phương, hỏi: “Anh gần đây ngủ không ngon phải không?”

Diêu Mộ lúng túng một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”

Sao cô biết được?