Chương 38

Lâm Uyển Ương nhún vai, được rồi, cô đúng là có chút không bảo vệ môi trường rồi.

Sau khi nghe ba người giải thích rõ là hiểu lầm, hơn nữa trong khu vực quản lý lại có vụ án lớn, chờ ba người điền xong vào mấy tờ đơn đồn công an liền lập tức thả người rời đi.

Một nữ cảnh sát vì bày tỏ sự xin lỗi, còn tặng một lá cờ cầu vồng cho Diêu Mộ.

Khuyến khích anh ấy dũng cảm đối mặt với chính mình, mặc dù có xu hướng tính dục bất đồng, cũng không phải lỗi lầm!

Diêu Mộ cười mỉa nhận lấy.

Trương Hằng Thụy thu tờ đơn vào tập hồ sơ, liếc mắt một cái đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi tại cột nghề nghiệp, cô gái đó đã điền là “Người hành nghề mê tín dị đoan”?

Nghĩ đến thứ vừa rồi phát hiện trong túi đối phương, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.....

———

Giải quyết xong chuyện này, ba người lại ngồi lên taxi.

Diêu Mộ trong lòng còn sợ hãi hỏi: “Lâm chưởng môn, sao cô có thể ngủ như chết vậy, rồi lại đột ngột tỉnh lại thế?”

Lâm Uyển Ương: “Tôi nắm được tình hình rồi, tám giờ rưỡi bắt đầu giao lưu, sao có thể bỏ qua được.”

Cho nên tám giờ tỉnh lại, liền sốt ruột đi cứu vớt hai người từ đồn công an ra, còn nghĩ ra một lý do thật hay.

Tạ Văn Dĩnh nhìn đồng hồ trên taxi: “Đại khái có thể đến đúng giờ.”

Một đêm này thật sự là gà bay chó nhảy.

Ba người xuống xe, tiến vào đại sảnh khách sạn, phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đã đến đủ.

Một mảnh đông nghịt, đang thảo luận gì đó.

Lâm Uyển Ương đang buồn bực, một cô gái mặc quần đùi đi tới, cười hì hì nói: “Hôm qua tôi đã gặp mấy người, đúng rồi, sáng sớm mấy người đã đi đâu vậy, sao giờ mới về?”

Lâm Uyển Ương: “Vừa hay có chút việc, buổi giao lưu vẫn chưa bắt đầu à?”

Vẻ mặt Nhậm Địch bất ngờ: “Mấy người vẫn chưa biết à, sáng sớm hôm nay mấy cao nhân đến khách sạn thì phát hiện dấu vết Ngô lão tam đã tới, tên yêu đạo đấy làm nhiều chuyện ác, ban tổ chức sợ gã sẽ gây bất lợi cho đệ tử các môn phái nên đã tạm thời hủy bỏ, người tài ba của các phái lớn đã đi theo dõi gã.”

Lâm Uyển Ương có chút chột dạ: “Tôi cảm thấy cũng không căng thẳng đến vậy đâu, dù sao thì… tên Ngô lão tam đó cũng đã chạy rồi.”

Nhậm Địch chen đến bên người Tạ Văn Dĩnh, thầm nghĩ dáng vẻ anh chàng này đúng là tuấn tú thật, cô ấy cười nói: “Nghe nói lần này Ngô lão tam gặp phải đối thủ, tiểu quỷ và Phi Đầu Thi gã nuôi đều bị diệt sạch sẽ! Mọi người đều nghi ngờ vì Ngô lão tam tạo nghiệt quá nhiều, cho nên mới bị cao nhân không xuất thế giải quyết.”

Lâm Uyển Ương: “... Giải quyết xong rồi không phải chẳng còn vấn đề gì sao? Có thể không cần hủy bỏ buổi giao lưu mà.”

Cô còn rất hướng tới hoạt động này, nghe đã thấy thú vị.

Một người đàn ông mặc đạo bào đi tới: “Hừ, cô thì biết cái gì, những môn phái nhỏ các người chỉ muốn ké hội giao lưu, mới sáng sớm đã đi ra ngoài lêu lổng giờ mới chịu về.”

Thanh âm dừng lại, tầm mắt dừng lại trên người Diêu Mộ: “Đây không phải người trong Huyền Môn chúng ta, cô còn mang theo thú cưng.”

Diêu Mộ: “???”

Tạ Văn Dĩnh: “Anh nói chuyện cẩn thận một chút.”

Đạo nhân trẻ tuổi kia lại nói: “Bỏ đi, tôi nói với các người những chuyện này làm gì chứ, nếu như có thể gặp vị cao nhân ra tay tối qua kia, nghe đối phương dạy dỗ mấy câu, tôi liền xem như không sống uổng cuộc đời này.”

Nói rồi, liếc mắt nhìn nhóm người một cái với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, phất tay áo rời đi.