Lâm Uyển Ương cầm di động lên, nhìn đồng hồ: "Ba giờ rưỡi! Gà còn chưa dậy đâu! Có tố chất hay không?!”
Cô móc thanh kiếm kia ra, lại nhét mấy lá bùa vào trong túi, giận dữ nói: "Nhất định là cố ý, giờ tôi sẽ đưa hắn đi gặp Diêm Vương, không, tôi một kiếm khiến cho hắn tan thành mây khói!"
Nói xong cô mang theo kiếm nhảy ra ngoài từ cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ liếc nhau, cũng vội vàng đi ra ngoài giúp đỡ.
Bọn họ có chung nhận thức, sau này tuyệt đối không bao giờ được đánh thức giấc ngủ của Lâm chưởng môn.
...... Quá đáng sợ rồi.
———
Lâm Uyển Ương đi theo Thất Tinh Kiếm, chạy thẳng tới nhà dân lân cận thì ngừng lại.
Bên này là khu di dời, cư dân đều đã dọn đi, trên tường viết chữ "dỡ" đỏ như máu.
Rất nhiều nhà đều bị dỡ xuống một nửa, không có tường chỉ còn lại kết cấu.
Đổ nát mà thê lương.
Ánh trăng chiếu sáng đường nét chung quanh, lộ ra vài phần quỷ dị.
Ngô Kiến Thiết tính toán thời điểm có lợi cho mình liền bắt đầu thi pháp, nếu như không phải có người ba lần bốn lượt phá rối, Diêu Mộ đã chết từ lâu rồi!
Như vậy gã chẳng những có thể lấy được một khoản thù lao, còn có thể lấy được nguyên liệu luyện quỷ tuyệt hảo.
Bát tự của người đàn ông trẻ tuổi kia rất thích hợp, cực kỳ khó kiếm, không thể bỏ qua.
Lâm Uyển Ương lên lầu hai, nhìn người trước mắt.
Lão nhân này mặt vàng như nến không có huyết sắc, chiếu rọi dưới ánh nến ngược lại có ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Ngô Kiến Thiết có chút bất ngờ, gã đã cố ý che giấu tung tích tại sao đối phương vẫn có thể theo đến được.
Nhìn thấy người đến là một cô gái nhỏ, gã lại hoàn toàn yên tâm.
Chỉ vậy thôi mà muốn đấu với gã? Nếu đã muốn chết vậy cái mạng này gã nhận!
Cô gái này làm hỏng chuyện tốt của gã, nếu không cho cô ta nếm mùi một chút, người khác còn nhìn Ngô lão tam gã thế nào.
Cũng không biết bát tự ra sao, có phải là nguyên liệu tốt để luyện quỷ hay không......
Ngô Kiến Thiết lành lạnh cười: "Ngươi có biết ta là ai hay không? Thật sự là con nhóc không biết trời cao đất rộng, nếu ngươi đã đến......”
Lời của gã còn chưa dứt, một thanh kiếm lăng không đã bay tới!
Lâm Uyển Ương một bụng tức giận, sau khi xác nhận được mục tiêu lập tức xắn tay áo lên giải quyết ngay!
Ngô lão tam nghiêng người tránh thanh phi kiếm kia, tuyệt đối không nghĩ tới người này không nói chữ nào đã động thủ!
Gã lùi lại quá gấp, thiếu chút nữa bị vấp ngã bởi khúc gỗ trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt, không còn vẻ ung dung thoải mái như vừa rồi.
Lầu hai bày mười mấy cái bình, bóng quỷ trùng trùng điệp điệp.
Thất Tinh Kiếm lóe linh quang, nhanh chóng xuyên qua không trung, bóng quỷ né tránh tứ bề, bị kiếm làm bị thương kêu rên không ngừng, màu đen xung quanh nhạt đi không ít.
Lâm Uyển Ương có chút kinh ngạc, cũng không biết lão già này kiếm đâu ra được nhiều ác quỷ như vậy.
Những bóng quỷ này khi còn sống chính là người hung ác, sau khi chết lại bị tra tấn linh hồn, quanh năm suốt tháng luyện chế, dưới một kích của Thất Tinh Kiếm, vậy mà vẫn không chết!
Có điều Thất Tinh Kiếm có thể thiêu đốt linh hồn, những bóng quỷ kia không có bất kỳ cơ hội đánh trả nào, chỉ có thể vừa kêu vừa ôm đầu chạy.
Thất Tinh Kiếm đuổi tới phía trước đầu người kia, đột nhiên ngừng lại, nó vòng quanh đầu gã dạo qua một vòng kêu vang “ong ong ong”, dường như có chút do dự.
Lâm Uyển Ương vươn tay, Thất Tinh Kiếm quay đầu trở lại trong tay cô.
Linh quang trên thân kiếm càng mạnh, biểu diễn uy phong cực kỳ hưng phấn.
Lâm Uyển Ương cười nói: “Ta biết, ngươi ngại bẩn không muốn chém sợ bắn lên người, được rồi giao cho ta.”
Đầu người lơ lửng trên không trung, mặt mũi hoàn toàn không nhận ra, cũng không biết đã để bao nhiêu năm rồi.
Lâm Uyển Ương móc ra một tấm bùa, cô chuyển bùa chú vào lòng bàn tay: “Ngũ hành chi hàng, lục giáp chi binh, chặt đứt bách tà, loại trừ vạn ác!”
Bùa ném giữa không trung bốc cháy, sau đó bay về phía đầu người kia!