Tạ Văn Dĩnh nhìn đối phương một cái không lên tiếng.
Khi đó cậu làm người mẫu tiếp thị, tuy rằng quần áo không lộ liễu, nhưng vẫn có yêu cầu đối với dáng người, bao gồm vòng ngực.
Tạ Văn Dĩnh liền mặc mấy tầng áo ngực, nhìn qua cũng ra dáng lắm.
Gặp phải lúc họp, kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, người khác sờ qua...ngực này sao lại cứng như vậy, không đúng lắm nhỉ.
Sau đó biết đó là cái gì, nhân viên an ninh lại cảm thán, ngực này sao có thể nhỏ đến mức không có chứ?
Nhưng mà xinh đẹp như vậy, không có thì không có thôi.
Tạ Văn Dĩnh đương nhiên sẽ không nói ra, cậu nhìn vào người vẫn mãi truy hỏi mình, làm mặt lạnh nói: "Anh rất có nhã hứng nhỉ, xem ra đã không lo lắng chuyện người dùng thuật Yếm đên tìm mình lần nữa, tôi đoán hắn ta chắc chắn lợi hại hơn thứ hôm qua.”
Diêu Mộ: "......”
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nụ cười trên mặt anh ấy dần dần biến mất.
Người khác say xe, còn Diêu Mộ đột nhiên có chút say tàu điện ngầm.
Bốn người từ tàu điện ngầm đi ra, Lâm Uyển Ương đứng ở ven đường gọi taxi.
Sau khi qua mười giờ, cơ thể sẽ rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ bắt đầu tăng vọt.
Nội thành oi bức, giờ này trên đường trên cơ bản cũng chỉ có mấy người che dù.
Có điều đạo quán nằm ở sườn núi, ngược lại mát mẻ một cách tự nhiên.
Không cần điều hòa, ngay cả quạt điện cũng dư thừa, buổi tối ngủ còn phải đắp chăn mỏng, trời mưa phải thêm áo khoác.
Có thể nói đây là nơi dưỡng sinh tự nhiên, thiếu sót duy nhất chính là giao thông không thuận tiện.
Núi Dự tu sửa quốc lộ ôm vòng vào núi, bình thường cũng sẽ có cư dân gần đó leo núi tập thể dục.
Thế nhưng đường sửa đến một nửa thì ngưng hẳn, vẫn còn một khoảng cách nữa mới đến đạo quán.
Lâm Uyển Ương từng cẩn thận suy nghĩ, trong mấy hạng mục công trình cô lên kế hoạch, sửa đường phải xếp hạng đầu tiên.
Giao thông không thuận tiện, đi nửa giờ đường núi hoang sơ, rất nhiều người không muốn đi lên.
Hơn nữa đường không thông, vật liệu xây dựng để trùng tù đạo quán sau này sẽ không dễ vận chuyển lên.
Ngoại trừ làm con đường có thể thông xe, còn phải xây cầu thang nhỏ xi măng, từ chân núi thông tới đạo quán.
Như vậy sẽ có người chịu đi lên.
Ngón tay Lâm Uyển Ương gõ vào đầu gối, vốn tưởng rằng chỉ tiếp nhận chức chưởng môn là tốt rồi, không ngờ còn gánh vác việc xây dựng lại đạo quán, bây giờ còn kéo dài đến xây sửa đường.
Vẫn nên làm từ từ thôi.
Taxi dừng lại, mấy người bọn họ xuống xe.
Cuối quốc lộ có một tòa biệt thự, tường ngoài là màu xám trắng, rất nổi bật giữa rừng núi.
Lúc Diêu Mộ tới tâm sự nặng nề, mặc dù có chú ý tới tòa nhà đấy, nhưng cũng không nhìn kỹ.
Hiện giờ dừng lại đánh giá, liền phát hiện cũng rất đặc biệt.
Người bình thường sẽ tò mò, sao lại có người xây nhà ở nơi này, nhưng điều Diêu Mộ nghĩ đến chính là người này sao có thể xây nhà ở đây được?
Dù sao đây cũng không phải khu dân cư, một loạt thủ tục rất khó để phê duyệt.
Diêu Mộ hỏi: "Mọi người có biết ai sống trong tòa nhà này không?”
Tạ Văn Dĩnh: "Hình như xây ba bốn năm rồi, từ đầu năm nay mới thấy có xe ra vào, cũng chỉ thấy một hai lần.”
Lâm Uyển Ương: "À, ngày tôi tới có gặp rồi, chủ nhà đó tốt lắm, còn nhân tiện đưa tôi và Bảo Tâm từ dưới chân núi lên, người đẹp tâm thiện.