Chương 19

Trạng thái Diêu Mộ rất không tốt, anh ấy không dám về nhà lấy quần áo, tùy tiện mua hai bộ quần áo để thay giặt ở trung tâm thương mại, sau đó liền bắt xe đi đến núi Du.

Núi Du ở ngoại ô, bình thường không có người mấy, rất thanh tĩnh.

Diêu Mộ xuống xe nhìn núi non xanh biếc, nghĩ thầm quả nhiên cao nhân đều ẩn thế, không hiểu sao rất an tâm.

Anh đi lên theo đường núi nhỏ, nhìn thấy ở khoảng cách ước chừng hơn hai trăm mét phía trước, có một cô gái mặc chiếc váy màu xanh lam.

Váy cô gái kia bị gió thổi bay, lộ ra bắp chân trắng nõn, gương mặt nghiêng không thấy rõ.

Nhưng anh ấy biết nhất định là một đại mỹ nữ.

Diêu Mộ rất bất ngờ, cô gái này cũng là khách hành hương đến đạo quán?

Đã năm giờ chiều rồi còn tới.

———

Tạ Văn Dĩnh buổi chiều đã kết thúc công việc, cậu trở lại đạo quán chuyện đầu tiên chính là thay quần áo.

Cậu từ trong phòng đi ra, vừa vặn đυ.ng phải Diêu Mộ hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đạo quán này ngoại trừ ngày nghỉ thỉnh thoảng có người đến, bình thường không có khách hành hương, người này cũng không giống tín đồ, đi vào bên trong đυ.ng chỗ nọ chỗ kia không giống người tốt.

Tạ Văn Dĩnh hỏi: "Anh làm gì đó?”

Khoảng sân liếc mắt là có thể nhìn thấy hết, Diêu Mộ không nhìn thấy cô gái vừa rồi không khỏi thắc mắc, bên cạnh đều là núi người kia có thể đi đâu?

Anh ấy cảm thấy có chút buồn bã mất mát, vừa rồi còn có loại cảm giác tim đập thình thịch.

Chẳng lẽ ban ngày ban mặt gặp phải quỷ?

Diêu Mộ hiện tại đối với phương diện này rất nhạy cảm, tóc gáy đều dựng đứng lên.

Giọng anh ấy run rẩy hỏi: "Cậu...có thấy một cô gái mặc váy không?"

Tạ Văn Dĩnh nhíu mày: "Không hiểu anh đang nói gì.”

Diêu Mộ lập tức muốn khóc, thứ kia quá lợi hại, vậy mà còn có thể công tâm.

Lâm Uyển Ương từ phòng khách đi ra, nhìn hai người: "Đều đã về rồi đấy à, theo tôi vào đi.”

Diêu Mộ nhìn thấy Lâm Uyển Ương, trong mắt bỗng chốc lóe sáng, vội vàng đi theo người ta.

Không phải anh ấy sợ, mà là nữ quỷ vừa rồi quá lợi hại.

Quỷ hiện giờ đều biết mê hoặc lòng người như vậy sao? Giống y như thật vậy.

Tạ Văn Dĩnh nhíu mày, người này sao lại thần kinh như vậy.

Lâm Uyển Ương ngồi xuống, vừa nhìn Tạ Văn Dĩnh ho khan vừa nói: "Hôm nay tôi sẽ dạy cậu vẽ bùa, cái đó, bùa chú không phải văn thư bình thường, có thể thông thiên thần, trừ yêu trấn tà, nên không được vẽ linh tinh nhất định phải cẩn thận.”

Diêu Mộ có chút kích động: "Đạo trưởng cô thụ nghiệp, tôi có phải tránh đi không?”

Lâm Uyển Ương: "Không cần.”

Hai người đối diện ngồi nghiêm chỉnh, Lâm Uyển Ương đưa quyển sổ trước kia của cô, còn có quyển "Phù Chú Tập Yếu" đã có tuổi đời cho Tạ Văn Dĩnh.

“Những thứ này, cậu phải xem hết.”

Học tập, tài liệu giảng dạy vẫn rất cần thiết.

Lâm Uyển Ương lại lấy bộ “Vạn Pháp Bí Tàng” trên giá sách xuống, đây là sách của Thanh Hư đạo trưởng.

“Tôi cũng không hiểu lắm, cho nên vừa xem vừa dạy đi.” Lâm Uyển Ương cúi đầu, đọc theo nội dung trang "Bí quyết vẽ bùa".

"Bùa cần dùng chu sa, khi vẽ phù tâm phải trong, ngồi ngay ngắn, loại bỏ hết vọng tưởng, sau đó dâng hương phía trước định khí tồn tưởng. Lúc chấp bút thì đọc thầm Tịnh Khẩu Chú bảy lần, An Thần Chú, Tịnh Thân Chú ba lần.”

Trong lòng cô thầm nói rườm rà thật, thì ra vẽ bùa phiền phức như vậy?

Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “...”

Không giống như trong tưởng tượng, việc dạy học này cũng quá là dân dã.

Nói thế nào nhỉ? Có chút giống… kẻ lừa đảo gà mờ.