Chương 41: Nụ hôn đầu

Bờ biển.

Phượng Trường Ca cầm lông chim màu đỏ trong tay, như có điều suy nghĩ nhìn trời.

Long Quân Trạch vừa nhìn hắn, vừa hỏi: “Sao thế?”

“Bọn họ có động tĩnh rồi.” Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Mục Nhiên để cho Cửu Âm đưa Hồi Sinh Đan đến Thiên giới, không lâu lắm Long Thương Gia sẽ hạ giới, tiến thẳng tới Bồng Lai.”

Long Quân Trạch “a” một tiếng, không bất ngờ lắm nói: “Trong dự liệu thôi, nếu bọn họ không làm chuyện gì thì ta còn cảm thấy kỳ quái ấy.”

Phượng Trường Ca nhìn y một cái, ánh mắt không mặn không nhạt, “Ngươi định lúc nào đi ra?”

Long Quân Trạch: “…”

Hơn nửa người y ở trên mặt băng, bắp chân trở xuống đều bị đông dưới lớp băng dày, cả người lôi thôi lếch thếch, nhìn không nhịn nổi cười.

Y lơ mơ một chút, lắp bắp nói: “…Ngươi …Ngươi tránh ra ta liền đi ra.”

Phượng Trường Ca nhìn y một cái, lại nhìn y một cái, cuối cùng không nhịn được kéo cánh tay y, một đầu ngón tay kia bắn ra một ngọn hỏa phượng rơi trên mặt băng kéo dài thành một vết nứt.

“A a a a a gϊếŧ rồng rồi cánh tay muốn gãy rồi a a a… Ặc!”

Thoáng chốc một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang khắp biển, ngay sau đó hơi ngừng tựa như bị thứ gì phá vỡ vậy, mơ hồ còn có mấy tiếng hút khi vang lên.

Phượng Trường Ca vững vàng đè Long Quân Trạch ở dưới người, một tay che miệng y, một tay đè bả vai y, khóe môi hơi cong, đôi mắt hơi híp, nhìn qua có loại cảm giác bức bách muốn cười lại không cười, “Kêu đi, ngươi kêu nữa đi!”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca đang muốn nói thêm câu uy hϊếp nữa, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt Long Quân Trạch có chút không đúng.

Bắt đầu từ khóe mắt, dần dần đỏ ửng đến gò má, con ngươi màu tím cũng chậm rãi trở nên thâm thúy mê người, sừng rồng đỉnh đầu chui ra khỏi tóc, trên đó dần mọc ra hai cái nụ căng tròn mập mạp, đặc biệt khả ái.

Trong lòng Phượng Trường Ca nhảy lên một chút, liền có một ít dự cảm xấu khó hiểu.

Quả nhiên, một khắc sau dự cảm này liền thành hiện thực.

Cái nụ trên sừng rồng không dài ra nữa, mà là mọc ra một đóa hoa.

Một đóa hoa màu hồng.

Phượng Trường Ca: “…”

Long Quân Trạch ngượng ngùng nháy nháy mắt, chỉa hai đóa hoa phấn nộn nộn trên đỉnh đầu vô tội nhìn hắn, tựa như đang dùng ánh mắt nói: Ta vui vẻ đến nở hoa.

Phượng Trường Ca trầm mặc một hồi lâu, từ từ lấy tay ra khỏi môi y, sâu xa nói: “Ngươi có thấy một nam nhân nào lại đội hoa trên đầu chưa?”

Long Quân Trạch: “…”

Hoa nhỏ màu hồng trong nháy mắt khô héo, ngay cả nụ cũng mất tiêu, Long Quân Trạch mếu máo, rất là ủy khuất, “Ta đây không phải là muốn biểu đạt tâm tình của mình sao, hiếm thấy ngươi chủ động một lần như vậy, ta chính là muốn cao hứng.”

Phượng Trường Ca nhướng mày, “Ta chủ động?”

Long Quân Trạch đưa tay ra ôm lấy hắn, gật đầu a gật đầu, trong lòng rất cao hứng, không nhịn được liền được nước lấn tới, “Đúng vậy, ái phi, mặc dù bây giờ tình hình không đúng, nhưng ngươi chủ động nhào lên người ta như vậy, ta… Ta vẫn rất cảm động…”

Phượng Trường Ca sửng sốt một chút liền hiểu ý của y.

Hóa ra y cho rằng mình là loại… phi tử trong hậu cung nhào tới trên người đế vương cầu cưng chiều kia?

Trên trán bật lên một sợi gân xanh.

Hắn cắn răng, mi mắt giật giật, cả người đều có cảm giác bức bách như mưa gió sắp tới.

Long Quân Trạch chợt run rẩy, hai chân run run hóa thành đuôi rồng, lấy thế nhanh như chớp nhanh chóng hất một cái, một vòng một vòng quấn lấy Phượng Trường Ca, hai tay đè bả vai hắn, mặt đầy hoảng sợ nói: “Sư tôn đừng giận, ta đùa một chút thôi, ngài chớ coi là thật a, ta biết ngài tính tình cao thượng, nhất định khinh thường làm loại chuyện này, đây chính là ta một bên tình nguyện, suy đoán một chút, suy đoán một chút mà thôi…”

Phượng Trường Ca cười lạnh một tiếng, “Ai nói là ngươi một bên tình nguyện?”

Long Quân Trạch chợt ngẩn ngơ, cái đuôi cũng vểnh lên rồi, “… A?”

Còn không đợi y phản ứng kịp, trên môi đột nhiên tăng lên một nhiệt độ.

Phượng Trường Ca hôn lên.

Lấy một loại tư thế bá đạo không cho cự tuyệt hôn lên.

Long Quân Trạch nổ một cái, nổ toàn bộ.

Trong đầu nháy mắt trống rỗng, bao gồm biểu tình trên mặt cũng phơi ra một loại lơ mơ, cả người cương đứng không thể động đậy.

Sư sư sư sư sư… Sư tôn hắn hôn ta!

Mặc dù kỹ thuật không lưu loát, thậm chí lúc mới bắt đầu chỉ biết vụng về dùng môi đυ.ng môi, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, hắn rất nhanh đã tiến vào trạng thái dây dưa cuốn hút, chỉ chốc lát đã khiến toàn thân Long Quân Trạch nóng ran, vảy cuốn lấy hắn đều biến thành màu hồng, cái đuôi to như quạt lá lúc lên lúc xuống ma sát trên người hắn, tỏ ra nóng nảy khó nhịn.

Phượng Trường Ca nâng người lên, nhìn người nào đó còn chóng mặt bên dưới, đưa tay ra nâng cằm y, cong ra môi cười một tiếng, “Như thế nào? Có hài lòng với kĩ thuật của ta không? Hài lòng…”

Long Quân Trạch nháy nháy mắt, trong mắt rõ ràng thoáng qua vẻ mong đợi.

Nụ cười của Phượng Trường Ca sâu hơn, đang muốn mở miệng nói chuyện.

“Chíp…”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu ý vị sâu xa.

Phượng Trường Ca ngây ra một lát rồi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt biển bị đông lại chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một con chim trắng quen thuộc.

Chẳng qua vẻ mặt nó có một loại… chết lặng rất khó nói nên lời…, không biết làm sao lại mang theo cảm giác hận sắt không rèn thành thép.

Ca à, ta biết ngươi muốn chiếm tiện nghi trở lại, nhưng ngươi chắc chắn ngươi dùng cách này không phải là bị đối phương chiếm tiện nghi chứ?

Y nói ngươi sốt ruột muốn thị tẩm, ngươi liền thật sự dâng lên? Cho dù ta biết ngươi muốn dùng cách chiếm tiện nghi của đối phương để tuyên bố chủ động là ngươi, nhưng…

Nhưng con da^ʍ long kia rõ ràng không nghĩ như vậy a!

Không! Cho dù y nghĩ đúng như ngươi hy vọng, nhưng người ta lại không thèm để ý a, bất kể ngươi chủ động hay y chủ động thì đều là y cầu cũng không được a a a!

Ca ca ngốc của ta, ở trong tình cảm lại ngốc như vậy, ngươi bảo ta phải yên tâm thế nào đây!

Chim loan trắng trợn mắt đôi mắt cá chết nhìn Phượng Trường Ca trên người Long Quân Trạch, tựa như đang nhìn một đứa trẻ lớn tuổi hơn cần phải chăm sóc, ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ cần yêu thương kia khiến cả người cá Phượng Trường Ca đều không được tốt lắm!