Chương 38: Long Phượng chiến

Mắt thấy một rồng một chim muốn đánh nhau, Phượng Trường Ca vội vàng nói sang chuyện khác: “Bạch loan, bây giờ ngươi tự do, không trở về trong núi sao? Sau này sẽ không có ai tới quấy rầy ngươi nữa.”

Chim loan trắng tức giận ngừng một lát, hơi nghiêng đầu nhìn Phượng Trường Ca một cái.

Cái nhìn kia rất phức tạp, có chút ủy khuất, có chút không thôi, còn có rất nhiều cảm tình Phượng Trường Ca xem không hiểu, nhưng đó cũng chỉ là một cái chớp mắt, một khắc sau nó nháy mắt một cái, che giấu tất cả ưu tư dưới mi mắt, thân hình cũng không nhúc nhích, rõ ràng cho thấy không định đi.

Phượng Trường Ca có chút lơ mơ, “Ngươi… biết ta?”

Chim loan trắng không gật đầu cũng không có lắc đầu, chẳng qua là lẳng lặng nhìn hắn.

Phượng Trường Ca tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không quá để ý.

Bởi vì nguyên thân của phượng hoàng là thụy thú

(thú may mắn), quanh người luôn có khí tức khiến người ta thoải mái, linh thú trong núi sẽ thường không tự chủ được mà muốn thân cận với hắn, nhất là linh thú loài chim có cảm giác bén nhạy hơn, mặc dù phản ứng của con chim loan trắng này hơi quá kích một chút, nhưng cũng vẫn ở trong phạm vi bình thường.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta phải đi Bồng Lai ngay lập tức, đưa ngươi đi theo không quá thuận lợi, nếu ngươi là linh thú trong núi này thì cứ về trước đi, mấy ngày sau chúng ta sẽ trở lại, rất nhanh sẽ gặp lại nhau.”

Chim loan trắng động cũng không động, vẫn đứng trên bả vai hắn như cũ.

Tiểu ngân long thò đầu nhìn nó một chút, con ngươi chuyển vòng vo, sâu xa nói: “Có thể mang nó đi, lần đi Bồng Lai này nhất định là nguy cơ trùng trùng, chúng ta cần phải giữ vững thực lực mạnh nhất, Bồng Lai cách nơi này rất xa, nếu bay qua cũng cần hao phí không ít linh lực, không ổn.”

Phượng Trường Ca cúi đầu nhìn nó, “Cho nên?”

Cái đuôi của tiểu ngân long vểnh lên, được nước nói: “Cho nên cần một vật để cưỡi nha!”

Phượng Trường Ca: “…”

Chim loan trắng: “…”

Tiểu Ngân Long cọ cọ móng vuốt, tỏ ra rất không biết làm sao, “Đây là lí do duy nhất ngươi có thể ở lại, nếu không thì chỉ gây thêm phiền toái thôi.”

Phượng Trường Ca nói: “Chúng ta có thể ngồi thuyền mây…”

Tiểu ngân long dù có muốn hay không vẫn nói: “Thuyền mây cũng rất hao tổn linh khí, đối với người điều khiển thì tinh lực hao phí còn gấp mười lần phi hành, không ổn.”

Phượng Trường Ca rất không khách khí vạch trần âm mưu của y, “Ngươi chính là muốn cưỡi nó chứ gì?”

Tiểu ngân long lay động hai cái râu, vô vị nói: “Ai nha, bị ngươi vạch trần rồi.”

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca: “Sao ta cứ có cảm giác ngươi càng ngày càng nhộn nhạo nhỉ, Tiểu Hắc của ta rất là trầm ổn, tính tình còn có chút cô độc, rốt cuộc ngươi đã học cái gì ở thiên giới rồi?”

Tiểu ngân long yên lặng rũ đuôi xuống, ngay cả râu cũng kéo xuống, trong giọng nói lộ ra vẻ bi thương lại kiên cường, “Sư tôn ngươi không biết trăm năm qua ta phải sống thế nào đâu, cùng ngươi chung một chỗ đến bây giờ ta chỉ có an lòng hạnh phúc, nhưng ở thiên giới, ta gần như mỗi ngày ăn không đủ no không ngủ đủ yên, lúc nào cũng lo lắng sẽ có người lấy mạng ta, có nhiều lần thích khách cũng vào trong cung gϊếŧ ta rồi, nếu không phải có Long Tướng quân ở đó thì ta có thể đã chết, còn có hai tộc Hồng Tử Long kia, ta vẫn phải dùng bọn họ, rõ ràng họ có lòng muốn phản, nhưng nếu không dùng thì bọn họ lại chưa từng làm gì cả, nhất định người khác sẽ nói ta làm lơ hiền thần, ta biết chẳng qua bọn họ băn khoăn về thúc phụ cho nên tạm thời không dám động, bây giờ một khi bọn họ chắc chắn thúc phụ thành ma thì sẽ lập tức lộ ra cái đuôi hồ ly, ngươi không biết lúc ấy ta có bao nhiêu thống khổ khó khăn thế nào đâu, gϊếŧ không thể gϊếŧ, cách chức không thể cách chức, huống chi lúc ta đi còn có hiểu lầm với ngươi, tâm tính không tốt lắm, lại trải qua chuyện trên Thiên Cung trăm năm kia, ta đã thay đổi rất nhiều.”

Ban đầu nó vẫn có chút vẻ diễn trò, càng nói về sau đã càng đến chỗ sâu cảm tình, cuối cùng vẫy đuôi ngước đầu nhìn hắn, kiên định nói: “Nhưng mà tình cảm của ta với sư tôn sẽ không bao giờ thay đổi!”

Phượng Trường Ca thở dài, sờ đầu nó một cái, “Cực khổ rồi.”

Chim loan trắng cúi đầu nhìn nó, trong mắt màu nhạt như có điều suy nghĩ, hồi lâu, nó giương mỏ chim kêu một tiếng, “Chíp!”

Sắc mặt Phượng Trường Ca có chút cổ quái, “Ngươi đồng ý?”

Chim loan trắng gật đầu một cái, lại kêu một tiếng: “Chíp chíp!”

Phượng Trường Ca suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, “Được, có thể mang ngươi đi, nhưng đến đó thì ngươi phải trở lại, nơi đó tình thế phức tạp, chúng ta không rảnh chiếu cố ngươi, nếu ngươi ở lại thì sẽ khó bảo toàn mạng sống.”

Chim loan trắng gật đầu một cái, bày tỏ đáp ứng.

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, hơi híp mắt nhìn về phía hai người cách đó không xa, “Bây giờ nên nói về chuyện hai người kia một chút rồi.”

Tử Cầm và Hồng Chúc đi trên quảng trường một vòng, sau khi đưa lệnh bài cho Long Cửu Âm xong thì lại dạy dỗ thiên binh một phen, không phải là một ít lời nghe theo Cửu Âm công chúa sao, sau khi nói xong mới trở về.

Đến trong phòng, mới vừa đóng cửa lại, trong phòng đột nhiên có thêm một tầng cấm chế, cả phòng biến thành một kết giới độc lập, không thể tùy tiện ra khỏi cửa phòng.

Hai người đồng thời cả kinh, lúc này sau tấm bình phong có hai bóng người chậm rãi đi ra.

Lúc này Hồng Chúc chợt quát một tiếng: “Các ngươi có ý gì? Côn Luân đãi khách như vậy sao?”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Không cần kinh hoảng, chẳng qua chúng ta có một chuyện không rõ, muốn đặc biệt tới thỉnh giáo thôi.”

Hồng Chúc còn muốn nói gì, Tử Cầm vung tay lên ngăn lại lời ông ta, tầm mắt dừng lại một cái trên người con chim trắng kia, nhàn nhạt nói: “Các ngươi có chuyện gì?”

Giọng nói tuy vẫn không kiên nhẫn nhưng đã khá hơn vẻ cao cao tại thượng ban đầu rất nhiều.

Phượng Trường Ca không hề để ý với loại biến hóa này, “Tại sao các ngươi lại đưa lệnh bài cho Cửu Âm?”

Cách hắn vào thẳng câu hỏi như vậy ít nhiều có chút ngoài dự liệu, Tử Cầm dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Nàng là nữ nhi của chúng ta, tương lai của hai tộc Hồng Tử Long là của nàng, bây giờ chỉ là để cho nàng làm quen với việc quản binh trước một chút mà thôi, có vấn đề gì sao?”

Long Quân Trạch nhíu mi, lạnh lùng nói: “Đặt ở trên người những người khác thì không vấn đề gì, đặt ở trên người các ngươi lại chính là vấn đề lớn, Tử Cầm trưởng lão, bây giờ chúng ta vừa đã đến mức như vậy, không bằng nói trắng ra, các ngươi một lòng muốn cho hai tộc Hồng Tử Long thay thế Ngân Long tộc thống trị Long tộc, quan điểm Cửu Âm vừa vặn ngược lại với các ngươi, các ngươi không phải không biết điều này, đã như vậy lại còn giao quyền hành cho nàng, các ngươi chắc có thể đoán được nàng sẽ làm ra chuyện gì, lần này lại đưa toàn bộ binh lực của hai tộc Hồng Tử Long hạ phàm chính là chuẩn bị ép ta cưới Cửu Âm, nếu chuyện này không thành, hai tộc các ngươi sẽ không cơ hội thành công.”

Lúc này Hồng Chúc không nhịn được chợt quát một tiếng: “Còn không phải bởi vì vậy…”

“Bởi vì chúng ta đột nhiên nghĩ thông.” Tử Cầm cưỡng chế cắt đứt lời ông ta, nói: “Lần này đúng là một nguy cơ trước đó chưa từng có, nếu chúng ta tiếp tục nội loạn, toàn bộ Thiên Cung cũng sẽ bị lật, thậm chí Long tộc cũng sẽ bị diệt, tổ chim bị phá thì trứng sao còn nguyên vẹn được, nếu chúng ta muốn sống khỏe mạnh, phải lập tức dừng nội loạn lại, Cửu Âm cầm quyền chính là thành ý của chúng ta.”

Hồng Chúc thở hổn hển hai cái, mắt nhìn chằm chằm bọn họ, lại không phản đối.

Long Quân Trạch nhìn Phượng Trường Ca một cái.

Phượng Trường Ca hơi híp mắt nhìn chằm chằm bọn họ, “Thật sự như vậy?”

Hồng Chúc hừ một tiếng, “Lệnh bài cũng giao ra rồi, chúng ta cần gì phải lừa gạt các ngươi!”

Phượng Trường Ca “à” một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Hai vị thật cao thượng.”

Vẻ mặt Long Quân Trạch cũng rất nhạt, “Đã như vậy, chúng ta liền cáo từ trước.”

Hai người liền đi ra, con ngươi nhạt màu của chim loan trắng lẳng lặng nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt không có tâm tình gì, nhưng lại có một sát khí lạnh lẽo khó hiểu tràn ra, gắt gao phong tỏa bọn họ.

Toàn thân Tử Cầm và Hồng Chúc cứng ngắc đứng ở đó, kể cả vẻ mặt hay động tác cũng không hề nhúc nhích chút nào, y hệt như hai pho tượng nhìn bọn họ đi ra khỏi phòng.

Hai người ra cửa, rất nhanh đã trở về phòng.

Chim loan trắng mở rộng cánh ra ao nhỏ bên ngoài viện uống nước, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Phượng Trường Ca vén vạt áo ngồi ở trên ghế, gõ đầu ngón tay lên trên mặt bàn, hồi lâu mới nói: “Bọn họ đang sợ cái gì đó.”

Long Quân Trạch ngồi đối diện hắn, rót cho hắn một ly trà, khinh thường nói: “Ta không tin hai lão già kia một phần nào hết, nếu không phải bị bức bách thì tuyệt đối không thể nào thỏa hiệp.”

Phượng Trường Ca như có điều suy nghĩ nhíu mày, vừa thưởng thức trà vừa nói: “Nhưng bọn họ đang sợ cái gì? Vừa rồi chỉ có bốn người chúng ta, ngoài ra…”

Hắn đột nhiên ngừng một lát, con ngươi hơi co rút lại, “Con chim loan trắng kia…”

Phượng Trường Ca vừa nói như vậy, Long Quân Trạch cũng nhớ ra rồi, “Từ lúc ban đầu đã không đúng, đột nhiên trong phòng bọn họ lại có một con chim, mặc dù linh thú Côn Luân không sợ người nhưng cũng sẽ không tùy tiện tiếp xúc với người, còn bọn họ hẳn phải nên ở trong phòng bàn kế hoạch, tại sao có thể rảnh rỗi bắt một con linh thú tới chơi…”

Y đột nhiên đứng lên, “Ta đi thử dò xét nó một lát.”

Dứt lời, ngân quang trên người y chợt lóe, biến thành một tiểu ngân long bay ra ngoài.

Cửa bị mở ra từ bên ngoài, Tề Mục Nhiên đi vào, vừa vặn thấy tiểu ngân long bay ra ngoài, hắn đóng cửa, hơi hứng thú nhìn về phía Phượng Trường Ca, “Sao thế?”

Phượng Trường Ca cười một chút, nói chuyện vừa rồi ra, cuối cùng nói: “Từ đầu đến cuối ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, nếu không biết rõ thì trong lòng ta khó yên.”

Sắc mặt Tề Mục Nhiên hơi ngưng trọng, “Tu vi đã của ngươi đã tới thần cảnh, những chuyện bình thường không thể làm ngươi phân tâm, xem ra chuyện này có liên quan đến ngươi, hơn nữa còn là quan hệ rất lớn.”

Phượng Trường Ca nâng một tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, thở dài nói: “Hy vọng sẽ không phải là chuyện gì xấu.”

Hai người đi ra một lúc lâu, Tử Cầm mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, bất tri bất giác trên người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Một bước đi ra, người cứng ngắc đã lâu không thể giữ thăng bằng, thậm chí lập tức ngã về một bên, được Hồng Chúc tay mắt lanh lẹ kéo một cái, ôm vào trong ngực ông ta.

Tử Cầm lại như không biết, trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng hốt lẩm bẩm nói: “Xong rồi, cơ nghiệp của chúng ta… Xong rồi…”

Hồng Chúc hận đến ngứa răng: “Nếu không phải tại Phượng Kỳ Nguyệt, nếu không phải tại con chim trắng kia…”

Hắn ta còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó.

Phượng Kỳ Nguyệt vốn muốn gϊếŧ bọn họ, không biết phát hiện cái gì, đột nhiên lại nhìn một cái ra bên ngoài, nói: “Các ngươi có vận khí rất tốt, ta không gϊếŧ các ngươi nhưng cũng sẽ không để cho các ngươi tốt hơn là bao.”

“Ta ở đây, ngay tại Côn Luân, ta vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào các ngươi, nếu các ngươi không làm theo người ta nói thì ba ngàn thiên binh kia, ta sẽ diệt không còn một mống.”

“Tin ta đi, ta có đầy đủ năng lực làm như vậy, Long Đế bệ hạ của các ngươi bây giờ là một con bù nhìn của ta, mà ta có thể nắm y trong tay thì cũng có thể nắm các ngươi trong tay.”

“Bây giờ hãy đi ra ngoài, giao lệnh bài cho Long Cửu Âm, ba ngàn thiên binh kia, bây giờ là của nàng.”

“Ta là linh thú mà các ngươi bắt được, tìm cơ hội để cho ta đến bên cạnh Phượng Trường Ca.”

“Nếu thân phận của ta bị tiết lộ ra bất kì một chút nào, ta bảo đảm, bọn họ ngay cả chết thế nào cũng không biết đâu.”

Hồng Chúc nghĩ đến lời của Phượng Kỳ Nguyệt thì không khỏi tức giận trong lòng, “Một ngày nào đó ta sẽ bắt hắn phải trả giá thật lớn!”

Tay Tử Cầm túm lấy y phục ông ta từ từ buộc chặt, trong mắt dần có chút lạnh lẽo sắc bén: “Nghiệp lớn của hai tộc chúng ta không thể bị hủy trên người chúng ta được, phải tìm cơ hội, nhất định phải tìm cơ hội…”

Hồng Chúc ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm nói: “Sẽ có, nhất định sẽ có!”

Tiểu ngân long bay ra khỏi phòng, chạy thẳng tới bên cạnh con chim đang chải chuốt ở bờ ao.

“Ê chim thúi!” Nó phe phẩy đuôi rồng vòng quanh một vòng, được nước lấn tới nói: “Sư tôn vừa mới nói sẽ không mang theo ngươi đi, bởi vì ngươi quá yếu, không bay nhanh bằng ta, trong một ngày chúng ta cũng không thể đến được Bồng Lai, sẽ trễ hẹn với đám người Trường Bạch Thiên Sơn.”

Động tác chải chuốt lông của chim loan trắng hơi dừng lại một chút, đôi mắt màu nhạt nheo lại, lạnh lùng liếc nó.

Tiểu ngân long lắc lắc cái đuôi một vòng, nói: “Ta chỉ tới truyền lời, ừ, ngươi không cần đi, cứ như vậy nhé, được rồi ta đi đây.”

Nó vừa nói, liền thật sự xoay người một cái… Bay đi.

Chim loan trắng chậm rãi giương cánh, nhìn ngân long chằm chằm giống như nhắm chuẩn con mồi, hồi lâu sau giống như chớp được thời cơ, chợt giang rộng cánh, một luồng bạch quang lóe lên tại chỗ, một khắc sau, một tiếng tức giận sợ hãi vang lên: “Này, ngươi sao có thể đánh lén chứ!”

“Chít chít!”

“Ngao ngao!”

“Chϊếp chϊếp!”

“Grừ grừ!”

“Líu ríu!”

“Grào grào!”

Bên ngoài đột nhiên truyền tới những tiếng gào thét liên tiếp, đi đôi với một trận tàn phá ầm ầm vang dội.

Phượng Trường Ca kinh ngạc giật mình, liền vội vàng đứng lên đi ra, mới vừa mở cửa, động tĩnh kinh khủng kia đột nhiên im bặt lại, Phượng Trường Ca nháy mắt một cái, mí mắt đột nhiên lên lên xuống xuống, kịch liệt nhảy lên.

Trước mặt có hai con thú lớn.

Một con cự long màu bạc dài mấy chục thước, một con mấy chim trắng khổng lồ cũng dài như vậy.

Ngân long quấn cái cơ thể thật dài quanh người chim trắng, hai cái móng rồng nắm cái cổ nhỏ dài của nó, hai cái móng khác thì tóm lấy cái đuôi dài, lông chim trên người bù xù không chịu nổi, thậm chí vài chỗ còn trọc lóc, trên đất rải đầy lông chim màu trắng, nhìn thê thảm không chịu nổi.

Tình cảnh của ngân long cũng không khá hơn chút nào, vảy bạc trên người lưu lại từng vết cào màu trắng, vảy rồng trên lưng còn bị cào lên một đoạn, mấy chỗ còn bị vặt đi, mấy cái vảy màu bạc nửa dính trên người, đơn giản là vô cùng chật vật.

Thấy cửa mở ra, hai con đang đánh thành một đống liền dừng động tác, đỏ mắt nhìn lại.

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca: “… Các ngươi đang làm gì vậy?”

Chim loan trắng hung tợn kêu hai tiếng: “Chíp chíp!”

Y nói ngươi không dẫn ta đi, ta đánh y tàn phế đến mức khỏi phải đi luôn!”

Lúc chim trắng nói chuyện có linh hồn chập chờn mãnh liệt tỏa ra ngoài, ngân long cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của nó, nhất thời tức giận gào lên, “Ngao ngao ngao ngao!”

Phượng Trường Ca: “… Nói tiếng người!”

Ngân Long: “… Nó hèn hạ vô sỉ, nó đánh lén ta!”

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca nhắm mắt một cái, hít sâu một hơi, đột nhiên mở ra, lãnh đạm không cho cự tuyệt nói: “Một chén trà, một chén trà sau ta sẽ đi, dáng vẻ không đoan chính, không cho phép đi cùng!”

Những lời này vừa nói ra, hai con vốn đang dây dưa với nhau nhất thời… đều lăn đi.

Tề Mục Nhiên bực bội cười ra tiếng, “Không phải ngươi còn phải tra chuyện này sao, không tiếp tục à?”

Phượng Trường Ca liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Giao cho ngươi đấy.”

Tề Mục Nhiên: “…”

Một chén trà sau.

Phượng Trường Ca tạm biệt Long Cửu Âm, “Vậy thì phiền toái các ngươi trông giữ ở đây nhé.”

Long Cửu Âm nhẹ nhàng gật đầu, “Đi đường cẩn thận.”

Dừng một chút, nàng thấp giọng nói: “Cha mẹ ta… Ta sẽ lưu ý nhiều thêm, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho Côn Luân.”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Vậy thì phiền toái công chúa điện hạ rồi.”

Hai người cáo từ, Phượng Trường Ca trở về sân, một con rồng cúi thấp đầu, ra bộ mời người ngồi lên trên, một con chim nửa ngồi trên đất, hai cánh bằng phẳng rộng rãi, rõ ràng cho thấy đang đợi người ngồi lên trên lưng nó.

Phượng Trường Ca lơ mơ một chút: “Các ngươi…”

Ngân long vẫy đuôi, “Cưỡi ta cưỡi ta!”

Chim trắng vẫy cánh, “Chiêm chϊếp chiêm chϊếp!” Ngồi ta ngồi ta!

Ngân long: “Ngươi không nhanh bằng ta, đi sang một bên!”

Chim trắng: “Chiêm chϊếp chiêm chϊếp!” Ngươi toàn thân cao thấp đều là vảy, cứng chết!

Ngân Long: “Có tin ta nhổ sạch lông ngươi không!”

Chim trắng: “Chiêm chϊếp chiêm chϊếp!” A, còn nói trung thành với sư tôn ngươi, thế mà lại cởi y phục ta, da^ʍ long!

Tiểu Ngân Long: “…”

Phượng Trường Ca: “…”

Da^ʍ… Long…

Ầy!