Chương 32: Rình coi gì đó

Long Tiềm Uyên chịu đựng ngực đau đớn kịch liệt bay đến chỗ sâu trong rừng cây, thẳng cho tới chỗ đất không người, cuối cùng

y không nhịn được buồn bực nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tại sao không cho phép ta động thủ?”

Không ai trả lời y, sâu trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí tiếng chim hót côn trùng kêu đều biến mất.

“Trăm ngàn cay đắng tìm hắn chính là ngươi, hôm nay hắn rốt cuộc bị ta tìm thấy, không cho phép ta xuất thủ vẫn là ngươi.” Long Tiềm Uyên cố gắng đè xuống đau đớn càng lúc càng kịch liệt, cười lạnh một tiếng, “Bây giờ người còn chưa có cách nào rời Tịch Diệt Hải đi, vì cứu hắn không tiếc hao tổn tu vi phân ra một phân thân nguyên thần tới, rốt cuộc muốn làm gì?”

Lần này y đợi đã lâu, một thanh âm nhàn nhạt rốt cuộc vang lên, u lãnh huyền ảo, hư vô mờ mịt, tám chữ đơn giản, nhưng lại có sát ý khiến cho linh hồn người ta cũng phải run rẩy.

“Ngươi đả thương hắn, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

“Grào —!”

Một tiếng tiếng rồng gầm thê lương nhất thời vang lên từ sâu trong rừng cây, đi đôi với một lượng linh khổng lồ chập chờn kích động, chỗ sâu nhất trong rừng biến thành một mảnh đất băng nguyên.

————————————

Lúc Phượng Trường Ca trở lại Thiên Sơn, sắc trời đã sáng.

Tề Mục Nhiên đã ổn định thần trận, đang chữa thương cho các đệ tử Thiên Sơn bị thương, lúc trước hắc long xuất hiện, bốn phía Thiên Sơn đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu thú, Thần Hoàn dẫn Lục Long Vệ giúp bọn họ đuổi yêu thú đi, đây cũng là lí do vì sao khi bạch long bị khống chế, không có ai tới giúp hắn.

“Chẳng qua hắn bị tiêu hao linh khí quá lớn, nhất thời ngất đi, ta đã giúp hắn giải độc rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”

Tề Mục Nhiên mới vừa xử lý vết thương của Bạch Cẩn Dật xong, đảo mắt đã thấy Phượng Trường Ca đi tới, vội vàng tiến ra đón, nói: “Y không làm gì ngươi chứ?”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Y có thể làm gì ta?”

Tề Mục Nhiên sửng sốt một chút, thoáng qua lại cười, “Là ta hồ đồ, ngươi cũng không phải là người bình thường, ngay cả ta cũng không thể làm gì ngươi.”

Hắn quan Phượng Trường Ca từ trên xuống dưới, khẽ cau mày nói: “Nhìn khí tức của ngươi không đúng, bị thương?”

Phượng Trường Ca gật đầu một cái, lại lắc đầu, “Một chút thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”

Tề Mục Nhiên bất đắc dĩ nói: “Thương nhẹ cũng phải chữa, huống chi bộ dáng này của ngươi, khẳng định lại động thần lực đi, nếu không muốn để lại di chứng sau này, phải điều tức thật tốt, ít ngày nữa chúng ta phải đến Bồng Lai, trên người ngươi bị thương, chung quy vẫn bất tiện.”

Phượng Trường Ca suy nghĩ một chút, nói: “Nói cũng phải.”

Hắn theo Tề Mục Nhiên đi vào nhà, còn chưa vào, Thần Hoàn cùng Long Thương Gia một trước một sau đi tới, thấy Phượng Trường Ca, trên mặt vui mừng, vội vàng chạy tới, Thần Hoàn nói: “Phượng chưởng môn, không biết Bệ hạ đi đâu rồi?”

Ánh mắt Phượng Trường Ca híp một cái, biểu tình trên mặt trở nên có chút nguy hiểm, nhàn nhạt nói: “Y không sao, đã trở lại.”

Thần Hoàn vừa thấy sắc mặt này của hắn, không tự chủ run người một cái, lui về phía sau một bước, có chút lúng túng nhìn xung quanh một lần, lẩm bẩm nói: “Chúng ta… Chúng ta không thấy y…”

Long Thương Gia không biết thân phận của Phượng Trường Ca, cũng có nhiều băn khoăn như thế, mặt lạnh lùng tiến lên một bước, nói: “Thiên Hậu điện hạ, chúng ta đều thấy Bệ hạ đuổi theo ngài, bây giờ ngài đã trở lại, xin hỏi Bệ hạ ở đâu?”

Tay cầm kiếm của Phượng Trường Ca chợt căng thẳng, đôi mắt híp lại, hiển nhiên không hài lòng với cách gọi đó lắm.

“Khụ khụ khụ…”

Tề Mục Nhiên vừa nghe bốn chữ “Thiên Hậu điện hạ”, bất thình lình tằng hắng một cái, sắc mặt có chút cổ quái nói: “Nếu Trường Ca nói y đã trở lại, trước hết các ngươi tìm một chút đi, không tìm được hẵng tới tìm chúng ta, chúng ta chữa thương trong phòng này, sẽ không đi đâu cả.”

Long Thương Gia nhìn hắn, nhìn Phượng Trường Ca thêm chút nữa, cuối cùng gật đầu, “Được, ta tin các ngươi một lần.”

Mắt thấy người đã đi, hai người cũng xoay người đi vào nhà, Tề Mục Nhiên vừa đi vừa nói: “Trước tiên cởϊ áσ ra, ta châm cứu cho ngươi.”

Những lời này vừa nói ra, trong tay áo Phượng Trường Ca chợt có thứ gì đó run một cái.

Phượng Trường Ca cúi đầu nhìn, lấy một hộp gấm lớn bằng lòng bàn tay từ trong ống tay áo ra, vẫy tay gọi hai người còn chưa đi xa, nói: “Thần Hoàn, tiếp!”

Thần Hoàn theo bản năng xoay người, chỉ thấy một cái hộp bay tới, vội vàng dùng hai tay đón lấy, nghi ngờ nói: “Đây là?”

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Mở ra nhìn một chút thì biết.”

Trong lòng Thần Hoàn đầy nghi ngờ mở hộp ra, thời điểm thấy vật bên trong, trên mặt trong nháy mắt là một mảnh mông lung.

Trong hộp gỗ trải một tầng cẩm nhung vàng thật dày, phía trên lớp cẩm nhung có một con rồng thật dài, bị thắt… thành hình nơ bướm, đầu rồng còn đang liều mạng chui ra khỏi cái nút chết, đáng tiếc bị sừng rồng nhô lên chặn lại, cứng rắn không giải được, lớp vảy bên trên đều đỏ hết rồi.

Cảm giác được hộp gỗ bị mở ra, Tiểu Long ngẩng đầu, trầm mặt nhìn lên.

Thần Hoàn: “…”

Tiểu Long: “…”

Long Thương Gia: “…”

Thần Hoàn: “…”

Tiểu Long: “…”

Long Thương Gia: “…”

Sắc mặt Long Thương Gia chợt run lên, nhiệt độ quanh người kịch liệt hạ xuống, “To gan! Hắn lại dám bất kính với Bệ hạ như vậy!”

Vừa nói vừa phất tay áo một cái, muốn đi tìm Phượng Trường Ca tính sổ.

Từ trong lỗ mũi Tiểu Long phun ra hai luồng khí lạnh, há mồm gầm một tiếng: “Cứu giá nhanh lên, gỡ ta ra! Ái phi sắp bị tên đăng đồ tử kia chiếm tiện nghi rồi!”

Thần Hoàn: “…”

Thần Hoàn ngơ ngác nói: “Chuyện đó… Bệ hạ, Tề tiên sinh phải giúp Phượng chưởng môn chữa thương…”

Tiểu Long nổi giận đùng đùng hất đuôi rồng một cái, “Hắn muốn cởϊ qυầи áo, hắn muốn cởϊ qυầи áo ái phi! Hai người các ngươi mau gỡ ta ra! Nhanh lên một chút!”

Tay Thần Hoàn run một cái, suýt nữa không cầm nổi cái hộp, vội vàng gọi Long Thương Gia cùng nhau tớ gỡ nơ bướm.

Hai đại nam nhân cứ như vậy mà vây quanh cái hộp nhỏ làm việc nửa ngày, một tên mặt lạnh lùng cắn răng nổi giận đùng đùng, một người vẻ mặt đau khổ tay run run rêи ɾỉ than thở, qua lúc lâu sau mới gỡ được ra, một trận ngân quang thoáng qua, Long Quân Trạch hóa thành hình người, chạy ngay vào phòng.

Chạy đến nửa đường, bỗng nhiên nhớ lại bên trong kia đang chữa thương, bỗng nhiên quấy rầy có thể sẽ thành công dã tràng tẩu hỏa nhập ma, nghĩ như vậy lại có chút do dự, cuối cùng dứt khoát cắn răng, chạy qua một bên cửa sổ, âm thầm vận lực, đυ.c một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, dán mắt lên nhìn lén.

Tề Mục Nhiên đang cúi đầu nghịch ngân châm của hắn.

Phượng Trường Ca đang cởi y phục.

Hắn đã cởϊ áσ khoác rồi, đang cởi trung y.

Trung y cũng được cởi rất nhanh, cuối cùng chỉ còn dư lại một lớp nội y.

Long Quân Trạch yên lặng nuốt ngụm nước miếng, gắt gao dán mắt lên trên lỗ nhỏ, thân thể nghiêng về trước, gần như ép vỡ cửa sổ.

Phượng Trường Ca đã cởi vạt áo, lộ ra nửa bên bả vai trắng nõn, làn da trước ngực đã lộ ra toàn bộ rồi.

Lúc này, Tề Mục Nhiên hình như đã chuẩn bị ngân châm xong, vừa vặn ngẩng đầu nhìn lên.

“Rắc!”

Thiên Đế bệ hạ yên lặng cầm một đoạn gỗ cửa sổ gãy, khung cửa sổ bị phá hư, hóa ra lổ nhỏ đột nhiên trở nên lớn, trong nháy mắt cũng nuốt luôn cả cái đầu y vào.

Phượng Trường Ca đang muốn cởi nội y ra treo lên, bỗng nhiên trên cửa sổ chợt có thêm một cái đầu quen thuộc, hắn hoảng sợ lùi lại một bước, tay cởi y phục liền dừng lại ở đó.

Long Quân Trạch nháy nháy mắt, nói: “Sư tôn, ngươi tiếp tục.”

Phượng Trường Ca hơi hí mắt nhìn y hồi lâu, đúng là tiếp tục.

Y cởi nội y ra, trực tiếp trùm lên cái đầu nhô ra kia.

Sau đó thế giới liền thanh tĩnh.

Long Quân Trạch: “…”

Sư tôn ngươi chụp nhầm chỗ rồi, đăng đồ tử ở đối diện ngươi mà!

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Sư tôn hắn rình coi ngươi, mau đuổi hắn ra ngoài!

Phượng Trường Ca: Ồ.

Long Quân Trạch: Sư tôn không phải chứ, ngươi đuổi ta làm gì?

Phượng Trường Ca: Đã từng nghe câu này chưa?

Long Quân Trạch: Hả… Cái gì?

Phượng Trường Ca: Vừa ăn cướp vừa la làng.

Long Quân Trạch: QAQ