Tối đến.
Trần Đan quyết định đi đến gặp ông nội hắn, cũng đồng thời là gia chủ đương nhiệm Trần gia, Trần Thế Hùng để tham hỏi về mẫu thông tin thứ nhất.
Hắn đến phòng riêng của ông nội nhưng ông nội không có mặt, chỉ có bà nội hắn đang đọc sách, chờ chồng về nghỉ ngơi. Hắn cúi người lễ phép chào bà nội rồi lại quay người rời đi.
Sau khi hỏi thăm vài người trưởng bối trên đường, biết được ông nội hắn đang có cuộc họp quan trọng với các vị trưởng lão và giáo đầu ở phòng đại sảnh thì lập tức đi đến. Mục đích của hắn dĩ nhiên cũng không phải là quấy rầy, xen ngang cuộc họp của họ, mà là muốn gửi lời cho một vị trưởng bối đứng canh gác bên ngoài, đợi khi cuộc họp kết thúc, chuyển lời giúp hắn đến gia chủ là hắn có thắc mắc quan trọng cần hỏi, mong gia chủ gặp mặt tại phòng hắn.
Gửi lời xong, Trần Đan quay trở về phòng, tiếp tục tu luyện Khí Lưu Toàn Chân Thể đã được hắn cải biến sao cho phù hợp với sức mạnh và cơ thể con người nơi đây.
Nửa đêm, Trần Thế Hùng đã đến đúng hẹn. Lão gõ cửa phòng, Trần Đan lập tức thu lại trạng thái cương cứng cơ thể, bước ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy Trần Thế Hùng, Trần Đan vội khom người hành lễ.
- Ông nội.
Trần Thế Hùng nhìn đứa cháu trai “vô dụng”, lão không nhiều lời, hỏi thẳng vào vấn đề.
- Có chuyện gì thì mau nói, ta còn nhiều việc phải làm.
Nghe vậy, Trần Đan liền hỏi ngay chứ không dài dòng.
- Thưa nội, cháu có đọc qua một số loại sách nói rằng cường giả sau khi chiến đấu rất nhiều năm tháng, trong họ sẽ xuất hiện một loại cảm giác lạ thường, rất mơ hồ. Đó là gì, mong nội giải đáp thắc mắc này của cháu.
Trần Thế Hùng chợt quái lạ, hỏi.
- Một kẻ luôn trốn tránh ở trong phòng như ngươi mà cũng quan tâm đến vấn đề này sao?
- Vâng.
Hắn không biện minh, chỉ gật gù.
- Hư!
Trần Thế Hùng hóa lên một tiếng hừ lạnh, rồi nói.
- Cảm giác này, ta cũng đang cảm nhận, nhưng cũng chỉ ở mức mơ hồ, chưa nắm bắt được nó như bao tiền nhân khác. Tuy nhiên, về mặt kiến thức thì nó được gọi là Ý cảnh, là khả năng cho phép tu luyện giả đưa kỹ thuật chiến đấu đạt đến đỉnh cao, bức đối thủ vào cửa tử chỉ sau vài ba chiêu thức trong giao tranh.
- Cảm giác này chỉ xuất hiện trên những tu luyện giả chân chính, người thường xuyên phải đối mặt với những trận chiến sinh tử. Nó sẽ không bao giờ xuất hiện trên những người lười nhác như ngươi.
- Ngươi còn thắc mắc gì nữa không?
Đã có được đáp án bản thân cần, cũng không còn gì hỏi thêm nên Trần Đan liền khom lưng cảm ơn ông nội, định khép cửa phòng lại.
Thế nhưng, Trần Thế Hùng đã bất chợt hỏi.
- Ngươi không thắc mắc gì về việc ta ép ngươi tham gia kỳ thi tuyển của Học phủ Kỳ Lam sao?
Trần Đan điềm tĩnh, trả lời đơn giản một câu rồi hoàn toàn đóng cửa lại.
- Ép hay không ép, cháu cũng đều sẽ tham gia vì chính bản thân mình.
Đứng bên ngoài, Trần Thế Hùng khá nhíu mày với câu trả lời của Trần Đan. Vài giây suy nghĩ qua đi, lão chỉ đành quay về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Bên trong phòng, Trần Đan cũng ngã người trên giường, yên giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy theo đúng nhịp độ sinh học của cơ thể, Trần Đan lập tức cảm thấy kỳ lạ vì không thấy bóng đáng của tiểu Thanh đâu. Đáng lý giờ này, nàng đã như bao ngày, và vẫn luôn như vậy từ nhỏ cho đến lớn là đứng trước giường hắn, trên tay bưng một chậu nước ấm cùng khăn lau để hắn rửa mặt.
Nhưng hôm nay hắn không thấy nàng, điều đó đã khiến hắn hình dung là nàng có lẽ đã gặp chuyện không hay.
Hắn lập tức rời phòng, đi đến nơi nàng ở. Sau khi hỏi thăm những người hầu khác và biết được nàng đã bị người của cháu trai Tam trưởng lão bắt đi, hắn lập tức chạy nhanh về một hướng với biểu cảm rất kinh người trên gương mặt, vừa lạnh lùng lại vừa vô cảm.
Cháu trai Tam trưởng lão thì có vài người, nhưng nổi trội nhất và đầy tiếng xấu nhất trong Trần gia với biệt tài da^ʍ ô đến cả em gái ruột cũng không tha thì chỉ có một, đó Trần Vô Phương. Nhất định chính là kẻ này đã phái người bắt tiểu Thanh, hắn phải nhanh chóng cứu nàng trước khi mọi thứ quá trễ.
Tiểu Thanh năm nay 15 tuổi tròn, tuy nàng không phải là một thiếu nữ xinh đẹp khiến lòng người xao xuyến, nhưng chí ít thì cũng là một thiếu nữ xinh xắn, da trắng, mắt hạnh, môi hương, đặc biệt là nàng lại còn đang trong độ tuổi phát dục, nên trong mắt những tên da^ʍ tặc thì nàng quả thật là một con mồi vô cùng béo bở khi mang danh “người hầu”, vị thiếu gia nào cũng có quyền chà đạp.
Tại Phòng của Trần Vô Phương, nơi không thể nào dứt được mùi tinh khí dâʍ ɖu͙© âm ĩ, vì ở đây dường như cứ hai, ba ngày là lại có tiếng nam nữ hoan lạc không ngừng vang lên to lớn bên trong.
Trần Vô Phương, 19 tuổi, một người con cháu thuộc tầng lớp thiếu niên đời trước, rất có tên tuổi trong Trần gia cũng như trấn Thanh Hà với một gương mặt khá tuấn tú, nhưng dù vậy cũng không thể nào che được nét dâʍ đãиɠ đã thành cờ hiệu trên khuôn mặt hắn.
Sau khi để hai tên cận vệ đặt tiểu Thanh đã bị tẩm thuốc mê lên giường, Trần Vô Phương liền đuổi chúng đi ra ngoài canh gác, bản thân hắn thì nhanh chóng đóng chặt cửa rồi từ từ hưởng thụ hương vị của thiếu nữ trinh nguyên.
Hắn đưa đôi mắt da^ʍ tà nhìn từ đầu đến chân tiểu Thanh, miệng không khỏi chèm chẹp, thèm thuồng.
- Một năm trước thấy ngươi, ta không cảm giác được ngươi có điểm gì hấp dẫn, tất cả đều bình thường đến vô vị. Vậy mà không ngờ chỉ một năm trôi qua, ngươi đã trưởng thành như thế này, quả thật là không ngờ tới.
- Nếu không phải mấy hôm trước ta bận việc đến sáng nay mới về thì có lẽ chúng ta đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời bên nhau và đầy sung sướиɠ.
Hắn tia ánh mắt da^ʍ tà lên gương mặt thanh tú của nàng, dần dần chuyển xuống bộ ngực non mềm, rồi xuống bụng, eo, đến đôi chân thẳng dài của nàng.
Lập tức, hắn nhanh nhẹn dùng hai tay cởi hết xiêm y trên người nàng, để làm lộ ra một khối thân thể trắng nõn nà của người con gái tuổi mới lớn.
- Tuyệt, rất tuyệt!
Hắn không kìm được dãi ở miệng chảy xuống, tim thì đập mạnh vô cùng vì bị kí©ɧ ɖụ© cực độ.
- Ngực không lớn, chỉ vừa cầm nắm tay nhưng hai “hạt hoa” kia lại có một màu hồng tuyệt đẹp, ta rất thích.
- Dáng người cũng rất đẫy đà, eo thon, mông cong. Được nhấp từ phía sau thì nhất định là sướиɠ hết nước.
- Phải rồi, để ta xem thử cái khe của ngươi đẹp như thế nào, đồng thời kiểm tra nó đã rách hay chưa. Chỉ hy vọng là tên phế vật kia chưa chạm vào ngươi, nếu không ta sẽ không vui đâu.
Hắn dạng hai chân nàng ra, bắt đầu dòm ngó vào với những tiếng ừng ực vang lên không ngừng trong cổ họng.
- Quá tuyệt vời, đây mới chân chính là sự căng tràn mũm mĩn của một thiếu nữ! Không như những con điếm kia, không thâm đen đến khó nhìn thì cũng là khô khốc, thiếu sức sống như da mặt của bà già, khiến ta thật mất hứng.
- Tốt, rất tốt!
Hắn liền đưa bàn tay đến vùng tư mật của tiểu Thanh, nhẹ nhàng tách hai cái mép ra để kiểm chứng sự trong sạch của nàng.
Bất chợt đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng cũng bỗng nhiên xảy ra ồn ào vì Trần Đan, hắn đã tìm đến rồi.
- Trần Đan thiếu gia, ngươi mau dừng bước. Đây là địa phận của Vô Phương thiếu gia, khi không có lệnh, không ai được đến gần.
Hai tên tùy tùng của Trần Vô Phương lập tức ngăn cản bước tiến của Trần Đan.
Trần Đan nhìn hai tên này. Hắn không quan trọng lời nói hay biểu cảm khinh thường rõ rệt của chúng khi gọi một vị thiếu gia như hắn là “ngươi”, hắn chỉ chú ý đến một thứ, đó là tướng mạo, hay nói chính xác hơn là lối sống tạo nên gương mặt của chúng.
Một kẻ nham nhở, hay cười gian, ý nghĩ độc ác tất sẽ có một tướng mạo khó nhìn, ai cũng muốn tránh xa. Một người sống hiền lành, thiện lương, âu sẽ tự nhiên được sự thiện cảm của mọi người nhìn. Còn một người sống vì lòng trắc ẩn, những khó khăn khó có thể nói nên lời, tướng mạo của họ dĩ là một mảng u buồn hiển hiện ở đâu đó trong ánh mắt, trong từng vết nhăn của da mặt.
Ứng với từng tướng mạo của kẻ địch, Trần Đan sẽ có cách giải quyết riêng của hắn, là gϊếŧ, tha hoặc phế bỏ chúng sao cho phù hợp với tình huống hắn gặp.
Hắn nhìn tướng mạo của hai tên tùy tùng trước mặt này, chỉ nửa giây trôi đi thì đã có kết luận. Chúng phải chết.
Tay hắn lập tức trở nên cương cứng, sắc bén như một thanh kiếm. Hắn tiến lại gần chúng với một đôi mắt vô cảm trên khuôn mặt.
Hai tên tùy tùng cười mỉa với Trần Đan, chúng nhìn nhau với ánh mắt thống nhất rằng cùng lên để khống chế tên thiếu gia phế vật, không để hắn phá hủy một buổi sớm nồng ấm của chủ tử.
- Đứng lại, đã nói là…
Vụt!
Cánh tay Trần Đan tức thì vung ra, hai cái đầu lập tức rời khỏi cổ. Máu đỏ đã phun lên mà không hề có bất kỳ tiếng la hét nào, chỉ có hai cái xác người lặng lẽ ngã xuống đất.
Trần Đan lạnh lùng bước đi qua, cũng chẳng quan tâm đến máu chúng đa dính lên người, hắn tiến đến trước cửa phòng của Trần Vô Phương mà đạp mạnh, phá nát cánh cửa.
Rầm!
Cảnh cửa ngã vào bên trong, làm hiện ra tình cảnh tiểu Thanh không một mảnh vải che thân ngủ say trên giường, còn Trần Vô Phương lại đang hí hửng cởϊ qυầи áo, da^ʍ ý dào dạt trên gương mặt lẫn đũng quần to lớn của hắn.
Trần Đan đột nhiên xuất hiện khiến Trần Vô Phương khựng người. Chớp mắt hắn tỏ ra giận dữ, quát lớn.
- Phế vật, ai cho phép ngươi vào đây, mau cút!
Trần Đan giữ im lặng, không đáp lời. Hắn bước vào từng bước, tiến lại gần Trần Vô Phương cùng gương mặt mà ai nhìn vào cũng hiểu là vô cùng nguy hiểm, mùi huyết tinh nồng nặc tỏa ra trên người.
Trần Vô Phương cũng không phải kẻ ngu muội, hắn nhìn biểu hiện của Trần Đan, lại thoáng nhìn ra bên ngoài, thấy xác của hai tên tùy tùng nằm đó liền nhanh chóng hiểu ra tình huống của bản thân. Mặt hắn trở nên nghiêm túc, cơ thể tiến vào tư thế chiến đấu, nói.
- Ngươi dám tiến thêm một bước, vậy thì đừng trách ta ra tay vô tình.
Trần Đan như không nghe thấy, hắn vẫn tiến về phía trước.
Trần Vô Phương lập tức không chần chừ, dứt khoát ra tay tấn công về phía Trần Đan bằng một quyền mạnh mẽ, nếu Trần Đan dám né tránh hay đỡ quyền này của hắn, hắn sẽ liên tiếp bồi thêm liên hoàn quyền vào người Trần Đan với tốc độ chóng mặt.
Tuy nhiên, tính toán, suy nghĩ từ một phía là một chuyện, còn thực tế lại là một chuyện khác, nhất là khi Trần Đan rất máu lạnh và kinh khủng trong chiến đấu.
Vậy nên ngay khi một quyền của Trần Vô Phương đấm đến, tay trái Trần Đan liền nhanh như chớp vung lên, nắm chặt lấy nó rồi bẻ mạnh, khiến khớp vai phải của Trần Vô Phương bị lệch, cơ thể buộc phải nhón lên theo chiều lệch vì đau đớn để giảm đau đớn.
Vụt!
Tay phải Trần Đan lại hóa sắc bén, chém hạ cánh tay phải của Trần Vô Phương xuống. Liên tiếp sau đó, Trần Đan không để Trần Vô Phương kịp phản ứng dù chỉ nửa giây mà đấm vào ngực hắn. Chém hạ cánh tay trái của hắn. Hai tay bóp mạnh vào dưới nách hắn để cầm máu cho hai cánh tay cụt. Tay trái vỗ vào hạ bộ hắn, phá hủy khả năng nối dõi tông đường của hắn. Tay phải chộp vào sau gáy hắn, truyền lực, phá hủy vài sợi dây thần kinh, khiến hắn từ nay về sau trở thành một kẻ ngu ngốc.
Xong chuyện, Trần Đan thản nhiên mặc lại quần áo cho tiểu Thanh, bế nàng quay về phòng như chưa từng có chuyện gì xảy ra đối với hắn, với tiểu Thanh, và đối với nơi đây.
Đối với tên đầu sỏ, lại còn mang danh tiếng xấu như Trần Vô Phương này, Trần Đan phải cho hắn hưởng hình phạt đau khổ nhất của một đời người, đó là sự bất lực, không thể làm gì, bị người đời phỉ nhổ, thậm chí là bị cha mẹ tự tay bóp chết để họ bớt nhục. Cái chết là quá đơn giản giành cho hắn.
Trần Đan, hắn hiền thì không hiền lắm, nhưng một khi đã ác thì chính là tàn nhẫn đến khó tả.
Sau vụ việc này, có lẽ khả năng của hắn sẽ bị bại lộ, cùng với đó là sự gây thù chuốc oán với gia đình Tam trưởng lão. Nhưng tất cả đều không sao, hắn sẽ triệt hạ hết những gì dám to gan cản đường hắn.
Tiểu Thanh là người hầu từ nhỏ của hắn, được hắn xem như một người bạn trung thành, luôn bên cạnh, hầu hạ hắn trong cái Trần gia lạnh lẽo này, vậy mà lại có kẻ cả gan dám làm hại đến nàng, thế thì chúng phải trả giá thật đắc. Những kẻ bênh vực chúng tất cũng bị liên lụy.
Có thể nói, bản tính Trần Đan hệt như một con Hổ. Lúc nằm ngủ, nghỉ ngơi thì rất im lặng, không đoái hoài đến mọi thứ xung quanh, nhưng một khi đã mở mắt ra thì vô cùng dữ tợn, con mồi đang bị hắn săn đuổi chỉ có thể chết trong tuyệt vọng của sự chạy trốn chứ không thể nào thoát.
Hay đúng hơn, hắn là người có mệnh cách Hổ!
Ngay lúc này, Trần Đan hoàn toàn không biết rằng, chính sự mở mắt Hổ, săn mồi của hắn đã khiến một quả cầu đen tối nằm ở một nơi không thể rõ, giữa ba quả cầu đã phát sáng từ lâu đột nhiên sáng lên, in hình bóng hắn ở bên trong.
Một loại khí vô hình, kỳ lạ cũng bắt đầu tìm đến hắn, vây quanh hắn, được hắn hấp thụ thay vì linh khí bình thường giống như bao người.