Đại ca, cái này sự tình phải nhanh chóng giải quyết.
Vũ Điệp nhận thấy tốp này thủ thành vậy mà xuất động, bà cảm thấy việc này còn kéo dài thì sẽ sinh biến, liền hướng Thế Khải nói.
- Yên tâm... đều một cái tạp nham người, lần này diệt được liền quyền lực chúng ta càng được củng cố.
Nhìn đám người Anh Vũ bên dưới, hắn lạnh lùng nói.
- Vậy thì chúng ta nhanh chóng giải quyết đi.
Vũ Điệp nhìn cái này mẹ con Thanh Hà càng nhìn càng chán ghét, liền nói.
- Gϊếŧ cho ta.
Thế Khải lạnh nhạt nói.
- Tuân lệnh.
Đám này quân sĩ nhận lệnh liền hùng hổ hướng nhóm người Anh Vũ đi qua.
- Tô bá mẫu, người lui ra sau.
Anh Vũ là thấy đám này binh sĩ đã nhao nhao hướng lên liền hướng Thanh Hà nói.
- Được... hài tử, ngươi phải cẩn thận.
Bà nhìn Anh Vũ cười khổ gật đầu, cũng không nhắt nhở Anh Vũ.
- Con biết.
Anh Vũ nghiêm túc gật đầu
-------------------------------------
Bên này trận pháp sư, cuối cùng Minh Tuệ cũng là thở dài bước ra, cái này lão già cổ quái nói chuyện như là hắn đây cũng thấy áp lực.
- Thánh thượng....
Bên ngoài lúc này, vội vàng chạy tới là thống lỉnh cẩm y vệ Ngô Chấn.
- Việc gì.
Minh Tuệ nghiêm nghị nói:
- Nhị điện Hạ cùng vương phi có chuyện.
Hắn vội vàng đem tình huống mà Vũ Tước đưa cho hắn nói lại một lần.
- Khốn kiếp......
- Phanh...
Minh Tuệ nóng giận Vồ một chưởng, bên cạnh khối đá đã vỡ vụng thành bụi phấn rồi phẩn nộ nói tiếp:
- Hoàng hậu ngày càng coi trẫm không ra gì.... lần này nếu mà mẹ con nàng có mệnh hệ gì xảy ra, bất chấp hậu quả ta cũng quyết đem nàng chôn cùng.
- Ai... Là ai đập phá nhà ta...
Bên trong pháp trận sư cũng là đang trấn định nghiên cứu trận pháp, vậy mà bên ngoại lại không ngừng vang lên tiếng đất đá nổ tung làm mất đi sự tập trung của hắn, liền rống giận nói.
- Đại sư, cái này là ta có chút hồ đồ.
Minh Tuệ vẫn giữ đúng mực nói tiếp:
- Cái này là hài nhi ta sự tình...
- Oh... là cái thằng nhóc Hồng Vũ kia.
Vị này trận pháp sư nghi ngờ hỏi.
- Vâng là.
Minh Tuệ nôn nóng đáp.
- Được rồi, không cần khẩn trương, ta mang ngươi đi.
Vị trận pháp sư nhảy lên hóa thành đám sương trắng cuốn lấy Minh Tuệ rời đi.
- --------------------
Bên hình trường lúc này.
- Điều này.... điều này sao có thể.
- Cái này nhị điện hạ, không khỏi quá biếи ŧɦái.
-...........
Mặt dù đám người cẩm y vệ đã kéo đi không ít đám binh sĩ cường giả trúc cơ kỳ, thế nhưng bên kia nhị điện hạ vẫn là bị cả đám người nhân nguyên cảnh kỳ vây quanh, không ít binh sĩ còn là nhân nguyên trung kỳ thậm chí còn là đỉnh phong. Thế nhưng ngoại trừ một thân thương tổn, nhưng cái nhị điện hạ này vẫn là cứng đối cứng với đám này người, thậm chí trong hỗn chiến còn chém không ít người có tu vi nhân nguyên sơ kỳ. Mọi người lúc này là rất kinh ngạc trước chiến lực của cái nhị điện hạ này, liền xôn xao nghị luận to nhỏ.
- Điện Hạ... người vẫn nên dừng tay đi thôi...nếu còn tiếp tục nữa sợ rằng chúng ta sẽ hại đến ngài tánh mạng.
Một tên đội trưởng cầm đầu đám này nhân nguyên cảnh nói.
Hắn biết là cái nhị điện hà này hôm nay chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ, nhưng vẫn là đứng ra khuyên bảo. Cái này là vì bọn họ cũng là nguyên khí bên trong đã là khô cạn, nhưng vị này điện hạ, hắn cảm thấy nguyên khí vẫn còn rất sung túc. Việc này, hắn cho là không thể nào, hắn chỉ có thể lý giải vị này nhị điện hạ là cố ương ngạnh bày ra bộ dạng mà thôi, nhưng hắn cũng là không muốn thử, đùa sao sai lầm liền cái đội ngũ này của hắn không những tổn thất nghiêm trọng, mà ngay cả mạng của hắn cũng nguy hiểm.
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Trên thân Anh Vũ lúc này màu da đã chuyển thành xanh biết, tức thì những vết trầy xước trên thân chẫm rãi khép lại.
- Cái này mộc hệ, lực hồi phục cũng quá kinh người rồi.
- Không ngờ vị này điện hạ cũng là một cái song hệ thuộc tính.
.....
Chiến đấu tới giờ, vị này nhị điện hạ chỉ sử dụng một cái kim hệ thuộc tính. Giờ lại ra một cái mộc hệ, mặt dù là thêm một cái hệ cũng không có sức chiến đấu gì, thế nhưng sức chịu đựng đúng là rất biếи ŧɦái. Ví như là kim hệ có thể cường hóa cơ thể mặt dù lực sát thương đúng là so với hỏa hệ hay thủy hệ kể cả thổ hệ là không bằng, nhưng khả năng sống sót rất cao, hiện tại cái này điện hạ lại thêm một hệ mộc hệ khả năng hồi phục rất nhanh. Có thể nói vị này điện hạ liền nắm hai cái này thì cũng có thể trở thành tiểu cường được rồi.
Anh Vũ mặt dù là đã nắm giữ toàn hệ, mặt dù nói hỏa hệ hay là thủy hệ là có lực sát thương rất lớn, có thể giúp hắn lúc này gϊếŧ được nhiều địch nhân hơn, thế nhưng hắn lúc này chỉ có thể vận dụng những cái công pháp của kim hệ và mộc hệ mà lúc trước khi còn ở Đỗ gia học được để áp dụng mà thôi.
Anh Vũ cười lạnh vẫn vung đao lên chém tới:
- Toái không đao pháp....
- Leng... keng... leng...keng... ầm... ầm....
Cái này hình trường vẫn là phát ra những âm thanh hỗn tạp.
Thanh Hải vẫn nhắm hề con mắt, hắn là không có ra tay, nếu mà nói lấy thực lực này của hắn cũng đủ sức gϊếŧ cái đám này ô hợp. Thế nhưng trong kinh thành này, không phải chỉ có thể mình hắn là cái độc tôn mạnh nhất, nếu lần này hắn mà ra tay sẽ là kéo đến không ít phiền phức cho hắn, vậy nên hắn chỉ có thể dựa vào đám này binh sĩ.
- -----------------
Tướng phủ.
- Lâm tướng quân... người mà không ra nữa lần này nhị điện hạ chết chắc đó.
Đám này bên ngoài ngăn cản Vũ tước đúng là càng lúc càng đông, làm hắn không thể mạnh mẻ xông vào, cũng chỉ đành ở bên ngoài gào thét.
- Bên ngoài việc gì ồn ào...
Kế Vinh là vừa ở bên biệt viện con gái mới chạy về, liền nghe bên ngoài to nhỏ gọi liền nghi hoặc hỏi.
- Gia chủ, chỉ là một cái người không biết điều mà thôi, ngài cũng đừng để ý.
Một bên Phùng quản gia lên tiếng đáp.
- Không đúng, cái này là giọng nói của Vũ Tước.
Hắn là nghe ra được giọng nói Vũ tước liền xông ra ngoài.
- Tướng quân... cuối cùng ngài cũng ra rồi... nhanh mau cứu nhị điện hạ.
Vũ Tước một bên đang hỗn chiến với đám này bảo vệ phủ liền thấy Lâm tướng quân cuối cùng cũng xuất hiện, vui mừng gọi.
- Vũ tước, ngươi đây là việc gì?
Lâm tướng thấy được cái này sự việc nghiêm trọng liền gấp gáp hỏi.
- Tướng quân...
Vũ tước đem toàn bộ sự việc nói một lượt lại.
- Phung quản gia... ngươi ra đây cho ta.
Kế Vinh nghe được sự tình liền tức giận rống to, cả đám này bảo vệ phủ đều run lên cầm cập.
- Tướng quân....
Phùng quản gia cả người run lên quỳ rạp xuống đất.
Hắn là trăm tính vạn tính cũng không có đoán ra được vị này tướng quân của hắn lại có thể để ý đến một cái nhị điện hạ không có danh phận, hắn còn cho ra cái kia đại điện hạ Minh Đức tuổi trẻ quyền cao chức trọng mới có thể xứng để lọt vào mắt xanh của vị tướng quân này trước mặt nữa chứ. Lại nói cái kia nhị điện hạ hắn là chưa hề để ý qua, còn về đại điện hạ thì đã không ít lần tiễn lễ vật đến hắn. Hắn lần này đã nghĩ qua, nếu là thành công thì cái kia đại điện hạ sẽ cho hắn quyền cao chức trọng, cũng chưa từng nghĩ đến vậy mà lại chọc giận đến chủ tử của mình.
- Nói... ngươi là người của ai?
Hắn quát lớn.
- Cái này....
Phùng quản gia thân thể già nua đều run cầm cập nói:
- Tướng quân... người không phải nói là việc đấu đá triều đình ngài không có quan tâm sao... ta liền... ta liền...
- Phanh...
Vị này quản gia úp úp mở mở chưa nói hết lời thì đã bị ma chưởn của Kế Vinh Vồ thành thịt vụn.
- Chó má, liền một cái quản gia cũng bị cái tên khốn kiếp Minh Đức cho mua chuột.
Hắn gầm lên nhìn đám người trong phủ giận giữ nói:
- Các người các ngươi nhớ rõ cho ta, các ngươi đều là Lâm phủ người... nếu còn là một cái tự mình quyết định liền chém.
- Dạ.
Cả đám người bên dưới liền lạnh cả người quỳ rạp xuống đất cung kính.
- Vũ tước, chúng ta đi.
Kế Vinh vội vàng hướng Vũ tước gọi.
- Vâng.
Tình hình quá cấp bách, Vũ Tước cũng không có lòng đứng kể khổ liền phóng nhanh ra ngoài dẫn đường rời đi.