- Lực oanh bạo thật cường đại, cái này có đúng hay không là nhân nguyên Kỳ đây.
Cả đám cấm vệ đều là một cái trúc cơ kỳ, nhưng đứng trước sự oanh bạo của nguyên tố bên trong trận pháp thì cũng là miễn cưỡng chống đỡ, mọi người lúc này thầm than nhị hoàng tử đúng là một cái yêu nghiệt hàng thật giá thật.
- Công chúa, xin người dừng bước.
Bên ngoài lúc này Hinh Nhi đang không ngừng la hét:
- Các ngươi mau tránh ra cho ta.
Nàng lúc này rất bực tức cái đám hạ nhân trong phủ, không ngờ đám này lại không biết sống chết, dám ngăn cản nàng tiếng vào.
- Công chúa, nhị điện hạ đang đột phá... Hà Chí thống lĩnh đã ra cấm lệnh không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Đám hạ nhân này cũng là phụng mệnh hành sự nên là bất đắt dĩ nhìn cái này công chúa cao cao tại thượng nói.
- Ta là có việc quan trọng muốn gặp cái này nhị điện hạ... mặt kệ các ngươi ngăn cản ta cũng muốn xông vào lôi hắn ra.
Việc đã là rất cấp bách, mặt kệ cái tên này phải hay không nhị hoàng tử liền đá cửa xông vào.
- Công chúa... cái này....
Vị cung nữ đi cùng với nàng cũng là một mực xông vào, vừa tiến vào bên trong đã thấy cả đám y vệ xung quanh bày trận pháp, không ngừng khống chế dao động nguyên tố. Điều làm nàng thất thố là, bên trong trận pháp là một ngũ sắc cầu vòng không ngừng xoay quanh căn phòng.
- Hả... hắn đang làm cái gì bên trong.
Nàng cũng là một đôi tay trắng tuyết không ngừng dụi dụi đôi mắt.
- Công Chúa, xin người rời đi cho, nhị điện hạ là muốn đột phá nhân nguyên cảnh.
Hà Chí thấy được là vị này công chúa bước vào không khỏi thầm mắng đám người kìa vô dụng không thể ngăn được nàng.
- Cái này là đột phá sao, tên này rốt cuộc là đã thức tỉnh bao nhiêu nguyên tố mà có thể làm ra được cái này động tỉnh lớn đến như vậy.
Nàng nghe được Hà Chí thống lĩnh xác định liền há hốc mồm, nàng có thể nghe được tiếng nổ trầm đ-c của lôi quang, cũng có thể thấy được màu của ngũ sắc nguyên tố, thế nhưng cái này nàng có thể thề với bản thân là nàng đây là lần đầu thấy được.
- Công chúa... có phải hay không chúng ta đã gặp được nắm giữ ngũ đại nguyên tố trong truyền thuyết.
Vị cung nữ lúc này cũng bất khả tự nghị nói.
Nàng cũng là nghe được cái nhị điện hạ này là người có bản lĩnh, nhưng thế này bản lĩnh thì nàng chưa hề nghe nói qua.
Hinh Nhi cũng là vậy một mực đứng ngây ngốc tại chỗ không nói lên lời, nàng cũng không nghĩ đến cái này nhị đệ giả của nàng là một cái chân chính yêu nghiệt.
- Haha, ta đã thành công rồi.
Anh Vũ cũng là nhờ vào kinh nghiệm của mình cùng với trí nhớ của chưởng khống giả lôi hoàng để lại giúp hắn có thể nhanh như vậy cảm ngộ, thành công đột phá nhân nguyên cảnh.
- Hộc... Hộc... rốt cuộc cũng đột phá xong.
Thấy được đại lượng nguyên tố đã tản đi, lại nghe được tiếng cười của Anh Vũ bọn họ liền từng cái từng cái ngồi bệch xuống đất.
- Cái tên giả mạo kia, mau ra đây cho ta.
Hinh Nhi đã gấp đến độ không thể gấp hơn nói.
Đám cấm y vệ vừa đặt mông ngồi liền nghe tiếng chửi ầm lên của vị công chúa này liền không khỏi nghi hoặc nhìn qua.
- Công chúa... sao người có thể gọi nhị điện hạ như vậy.
Vị này cung nữ nghe được vị này chủ tử vậy mà dám như vậy gọi liền nhắc nhở, sau đó hướng vòa bên trong phòng nói:
- Nhị điện hạ, người mau đi cứu Tô phi nương nương đi.
Anh Vũ nghe được có người đã nhận ra được thân phận hắn nên hắn cũng không có lên tiếng để tránh những phiền phức, lại nói sáng sớm ngày mai mình đã rời đi, liền việc này trước mặt hắn vẫn là nên nhịn xuống. Thế nhưng nghe được là Tô bá mẫu gặp chuyện, thì cái này hắn là không bỏ qua được. Hắn vẫn là áy náy sự tình mẹ con A ngốc, nghe vậy hắn liền nhanh chân phóng ra lên tiếng:
- Người mau nói... mẫu phi ta đã xảy ra chuyện gì.
- Kêu mẫu phi thật là êm tai nhỉ.
Hinh Nhi là thật sự muốn vạch trần tên giả mạo này, liền hừ lạnh nói.
- Công chúa à.
Vị tiểu cung nữ này là hết nói nổi với chủ tử này nữa rồi liền nhìn Anh Vũ gấp gáp kể lại đầu đuôi sự tình cho Anh Vũ nghe.
- Hình trường là ở nơi nào?
Hắn gấp gáp hỏi.
Anh Vũ cảm thấy rất có lỗi vì không bảo vệ được A ngốc, cái này liền tô bá mẫu xảy ra chuyện, hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
--------------------------
Hình trường.
- Cái tiện nhân này, ngươi vậy mà dám ám toán ta... hôm nay ngươi liền phải chết.
Cái vị này hoàng hậu là Trương Vũ Điệp, bà ta lúc này khuông mặt bị một dao liền đau rát, không những là đau nỗi đau xá© ŧᏂịŧ mà còn đau từ sâu bên trong nội tâm. Là phụ nữ, ai mà không quý trọng khuôn mặt chứ, cứ như vậy liền bị người ta rạch một đường sao mà không đau lòng cho được. Bà liền căm phẩn nhình Tô Thanh hà không ngừng gào lên.
- Haha, ngươi cái này xấu đàn bà, ta có thành quỷ cũng muốn cùng với ngươi một chỗ.
Thanh Hà đứng trước cái chết vẫn là một mực không sợ, cái này thù gϊếŧ con là không đội trời chung, liền trước khi chết cũng không muốn đối phương yên ổn mà sống.
- Sắp chết đến nơi ngươi còn mạnh miệng, mau đem bà ta ra lăng trì cho ta.
Vũ Điệp đã là nộ hỏa xung thiên liền ra lệnh nói.
- Anh, nhị hoàng tử sao còn vẫn chưa đến, liền để Tô Phi nương nương như vậy mà chết sao.
Bên dưới đám dân chúng đang xem là một vị tiểu cô nương ăn mặt hồng y ôm con thú cưng của mình trên tay hướng anh trai mình hỏi.
- Haizz... muội muội, ta đã nói qua hoàng tộc là một đám máu lạnh vô tình.
Hắn thở dài nhìn muội mình nói.
- Hắn sẽ không như vậy.
Nàng kiên định phủ nhận ý kiến của cái này anh trai.
- Gϊếŧ...
Tên quan trên đài cao lúc này lạnh lùng ra lệnh.
- Gϊếŧ cái con mẹ ngươi.
- Phanh...
Anh Vũ lúc này cũng thở phào, cuối cùng cũng tới kịp lúc.
- Anh, ngươi xem, không phải hắn đã tới rồi sao.
Vị này cô nương nhìn anh trai mình vui vẻ nói.
- Haizzz... muội muội à, ngươi không phải thích tên tiểu tử này rồi đó chứ.
Vị này anh trai nhìn thấy em gái của mình cứ như vậy mà bênh vực người ngoài liền, cũng chỉ đành nhìn nàng thở dài nói.
- Đáng ghét, ai lại đi thích cái tên xấu xa này chứ.
Nàng liền đỏ mặt quay đi chỗ khác nói.
Lời nói và hành động của nàng đều được cái anh trai này thu vào trong mắt, cái này hành động liền có thể chứng minh được anh trai hắn là có cảm tình với tên nhị hoàng tử trước mặt này, hắn lúc này thầm ra quyết định phải dức khoác không để em gái mình cùng với tên nhị hoàng tử này dây dưa, vì đối với hăn cái này hoàng tộc là không phải thứ tốt làng gì.
Tên quan này liền ăn một chưởng ngã lăng xuống đài, lòm còm ngội dậy nhìn Anh Vũ nói:
- Ngươi là tên nào lại dám ám toán mệnh quan triều đình, người đâu, bắt hắn lại cho ta.
- Bắt ta? ngươi là thứ gì người.
Anh Vũ lạnh lùng nói, sau đó lại hướng Hà Chí ra lệnh:
- Hà Chí, mau thả mẫu phi ta ra.
- Vâng
Hà Chí đáp ứng liền phi thân lên dẫn người đi tới chế trụ đám này binh lính đem Tô phi nương nương thả ra.
Vị kia quan sai thấy được người này là dẫn cấm vệ bên người, vẫn là đoán được Anh Vũ cũng là một cái hoàng tộc người liền câm như hến hướng về phía Trương hoàng hậu đợi chỉ thị.
- Mẫu phi, ngươi không sao chứ.
Lúc này Hinh Nhi cũng là nhanh chân chạy theo dìu nàng bước xuống.
- Đồ con hoang, đây là ngươi đang hướng ta chống đối.
Vũ Điệp ngồi trên đài cao đã giận tím mặt, hướng Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Mụ đàn bà thối kia, bà là mắng ai.
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Ngươi điếc à... ta mắng liền là...
- Phanh....
Chưa nói hết lời liền bên má trái của bà liền in lên năm ngón tay, lại nói bên má phải vẫn còn đau rát mà vết dao để lại có thể nói là ngay lúc này khuông mặt bà hai bên đã cân xứng.
Cái này lời nói đã chính xác động đến nghịch lân của hắn vì vậy cũng là mặt kệ bà ta cái gì hoàng hậu liền xông lên đánh. Hắn cũng biết cái này hoàng hậu cảnh giới không phải thấp, hắn là một cái khôn khéo người liền không để bà ta chuẩn bị liền chuẩn xác ra tay.