- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Chuông Gió
- Quyển 3 - Chương 15
Chuông Gió
Quyển 3 - Chương 15
Quý Đường Đường sau đó vẫn ngủ thϊếp đi mất. Nhạc Phong cố gắng không làm ồn đến cô, ngồi trên ghế lái lật xem bản đồ và sách giao thông, về vấn đề tiếp theo sẽ đi đâu, anh đã suy nghĩ rất lâu, với tình huống hiện giờ, tốt nhất là đến những nơi vắng người, nhưng không thể đi Ca Nại được, dùng một câu không thích hợp cho lắm thì nơi đó coi như là “cái ổ” của anh, rất dễ thấy. Anh có hai phương án, đầu tiên là từ Đôn Hoàng đến Liễu Viên, đi qua Hami, Ô Lỗ Mộc Tề, đến Nam Cương, Nam Cương người Hán ít người Duy (* Duy Ngô Nhĩ) nhiều, đất đai rộng lớn, muốn truy đuổi không dễ, thứ hai là từ Đôn Hoàng đi xuống, đi qua Cách Nhĩ Mộc, vượt qua đèo Cổ Lạp Sơn xong, tiến vào khu vực không có người ở trên thảo nguyên Khương Đường Tây Tạng vùng Tạng Bắc, nơi đó mặc dù điều kiện gian khổ nhưng cực kỳ dễ ẩn thân — Tần gia ở lâu trong thành phố, đã quen mượn đủ loại công nghệ hiện đại để đạt được mục đích, một khi bước vào loại hoàn cảnh khắc nghiệt thiếu thốn này, mọi người ai sống bằng bản lĩnh của kẻ đó. Chẳng qua là… Nhạc Phong nhìn Quý Đường Đường một cái qua gương chiếu hậu, chân mày từ từ nhíu lại: Quý Đường Đường chung quy vẫn không phải Miêu Miêu, cá tính của cô ấy quá mạnh, chưa chắc đã chịu nghe lời anh, hơn nữa, anh gần như dám chắc, sau khi cô ngủ xong một giấc, tỉnh dậy, chuyện sẽ khác hẳn. Điều này khiến cho Nhạc Phong cực kỳ khổ não, lúc này anh lại hy vọng cô có thể mềm yếu một chút: nếu cô ấy gặp chuyện hoang mang, chỉ biết khóc, chỉ biết lệ thuộc vào người bên cạnh, mọi chuyện có phải dễ giải quyết hơn không, sự xuất hiện của mình sẽ chẳng khác gì người cứu vớt, kịp thời đưa cô ấy thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng cố tình cô lại không phải là người như thế, cô đã một thân một mình lâu như vậy rồi, gần như không hề mở rộng lòng với ai; cô ấy đã đứng trong cảnh lo âu nơm nớp quá lâu, luôn tồn tại sự hoài nghi sâu đậm đối với bất cứ ai, đã quen coi những người xung quanh là kẻ địch mà phòng bị — thực ra thì làm bạn với Quý Đường Đường là một chuyện rất khó, dù bạn có thể thoát khỏi sự hoài nghi của cô ấy, nhưng chưa chắc bạn đã có thể đột phá được lớp phòng vệ của cô ấy. Nhạc Phong tin rằng kể từ lúc Quý Đường Đường quyết định mang theo Lộ linh lên đường, cô cũng đã đoán trước được cái ngày lưới chết cá rách đó, cho nên suốt lộ trình của mình, cô cố gắng không gần gũi với người khác, đôi khi nhận được sự quan tâm của người khác cũng nhanh chóng tránh né, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất vì sao trong bốn năm qua cô hoàn toàn không có bạn bè gì cả, giống như lúc ở Ca Nại và Cổ Thành, cô biết rõ đám Mao Ca là xuất phát từ lòng tốt, nhưng vẫn lẳng lặng bỏ đi không nói một tiếng nào. Cho nên bất kỳ kế hoạch nào của anh cũng có thể chỉ là vẽ chuyện, sau khi tỉnh lại cô sẽ nói một tiếng cám ơn với anh, sau đó bổ sung thêm một câu, tạm biệt. Đầu óc của Nhạc Phong loạn thành một đống, anh nhắm mắt lại, đang định chợp mắt trong chốc lát, bỗng nghe thấy Quý Đường Đường ở ghế sau quát một tiếng giận dữ: “Cút!” Nhạc Phong giật bắn mình, vội vàng quay đầu, Quý Đường Đường đã ngồi dậy, cô vung một cái tát thật mạnh vào khoảng không, cũng không biết là đánh thứ gì, sau đó cất giọng sắc lạnh: “Hết kẻ này đến kẻ khác, đều tưởng là tôi dễ bắt nạt phải không? Tôi cho cô hay, đừng nói không phải là tôi gϊếŧ cô, cho dù có là tôi gϊếŧ thật, lúc cô sống tôi đã có thể trị được cô, thành ma tôi lại càng có thể đùa chết cô!” Cô căn bản không hề chú ý đến Nhạc Phong, nói hết lời liền nằm xuống, kéo chăn lên, che mặt lại, Nhạc Phong bị một tràng những câu dữ dằn của cô làm cho giật mình cả nửa ngày không thốt thành lời, những câu nói đó tuyệt đối không phải tự dưng mà bật ra, trong xe nhất định là có thứ gì đó — suy nghĩ này khiến cho Nhạc Phong rợn cả tóc gáy, bên ngoài xe tràn ngập ánh nắng, nhiệt độ trong xe lại đột nhiên thấp xuống mấy độ, Nhạc Phong có chút không chịu nổi, anh mở cửa xe bước ra ngoài, tiếng người và nhiệt độ bên ngoài xe khiến cho anh cảm thấy khá hơn một chút, anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, đi đến quán cơm nhỏ cách đó mấy bước chân, gọi một bát vằn thắn nhỏ. Anh vừa ăn vừa hồi tưởng lại những lời Quý Đường Đường nói khi nãy, cô có thể thốt ra được những lời này, anh đã không còn lo chuyện Tần Thủ Thành sẽ khiến cô suy sụp tinh thần nữa, trong tính cách của Quý Đường Đường có thứ gì đó rất cứng cỏi bén nhọn, nó đã bộc lộ ra ngay từ khi gia đình cô ấy xảy ra chuyện: là một cô gái trẻ không có bất cứ kinh nghiệm sinh tồn nào trong xã hội, có thể chịu đựng đươc nỗi đau khi mất cả cha lẫn mẹ mà trốn chạy, trên đường không hề suy sụp, không hề sa đọa cũng không lạc lối, bốn năm sau lấy một tư thái tỉnh táo như vậy xuất hiện ở Ca Nại, chỉ vậy đã đủ để chứng minh điều này, thù hận trái lại có thể khiến cho cô ngẩng đầu. Nhưng những câu vừa nãy không khỏi quá mức tàn độc, nếu vì để có thể chịu đựng được tất thảy những chuyện này mà bắt cô ấy phải trả cái giá đắt là trở nên lãnh khốc vô tình, thậm chí là ác độc, thực sự Nhạc Phong vĩnh viễn cũng không muốn thấy vậy. Bát vằn thắn nhanh chóng được ăn xong, nhưng anh vẫn cứ ngồi yên bên cạnh chiếc bàn như vậy, cho đến khi mặt trời từ từ buông xuống, thả mình vào khung cảnh bình thường đó, chợt có cảm giác yên bình chưa từng thấy từ trước đến giờ, mùi thơm của thức ăn bay tới từ phía sau, tiếng dầu sôi lách tách, tiếng khách khứa gọi đồ ăn, tính tiền, thỉnh thoảng phàn nàn, trước kia vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy quá mức nhàm chán, giờ có Quý Đường Đường để so sánh, bỗng nhận ra chỉ vậy thôi đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Bên cạnh lại có một đôi tình nhân bước vào, gọi món xong, người con gái chỉ vào xe của Nhạc Phong đang đỗ ở bên ngoài hỏi bạn trai: “Xe kia là xe gì vậy, trông to quá.” Chàng trai kia hình như khá am hiểu về xe, trong giọng nói có sự hâm mộ rõ ràng: “Toyota 4500, xe việt dã đấy.” “Xịn lắm hả anh, có xịn hơn xe việt dã của Mitsubishi không?” “Đương nhiên là hơn, khung xe của Mitsubishi là thép, dễ bị lắc đuôi. Toyota 4500 đắt hơn, mua mới hoàn toàn phải hơn chín mươi vạn, xe lái nhiều năm rồi, sang tay lại cũng phải bán được hai ba chục vạn đấy.” Cô gái ồ một tiếng, được một lúc thì oán trách: “Mấy kẻ có tiền chết dẫm. Sao chúng mình không có tiền chứ, xe mười vạn thôi cũng không mua nổi. Cùng là người như nhau mà tức chết đi được, lát nữa ném cho cục đá.” Chàng trai dở khóc dở cười: “Sao em lại ghét giàu thế hả…” Cô gái cũng cười, hai người nói chuyện một lúc rồi chuyển sang đề tài khác, Nhạc Phong buồn cười mà cười không nổi, trong lòng anh nghĩ: nếu nói cho họ biết, người lái xe và người đang ngồi trên xe thực ra cũng hâm mộ bọn họ chết đi được, không biết bọn họ có tin không đây. Trời dần tối, quán cơm nhỏ dần đông người hơn, chủ quán có ý đuổi khách, Nhạc Phong cũng không chiếm chỗ nữa, suy nghĩ thấy thời gian cũng không xê xích lắm, nên đánh thức Quý Đường Đường dậy. Mới vừa mở cửa xe, trái tim đã thót lên một cái, Quý Đường Đường không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, quấn chăn ngồi ở ghế sau không nhúc nhích, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong. Cô bình tĩnh như vậy, Nhạc Phong lại có chút hoảng, được một lúc mới hỏi cô: “Có đói không, muốn ăn gì không?” Vừa nói vừa tiện tay bật đèn trong xe lên. Quý Đường Đường gật đầu một cái: “Hơi đói, cũng khá mệt nữa.” Nhạc Phong nhìn quanh con phố một cái: “Vậy ăn chút gì đi, cô muốn ăn mì canh hay rau xào?” “Chúng ta nói chuyện trước đã.” Nhạc Phong sửng sốt một chút, anh chần chừ một lúc, lên xe đóng cửa lại, xoay người qua nhìn cô: “Cô muốn nói chuyện gì?”
“Anh vừa xuống xe là tôi đã tỉnh rồi, tôi đã nghĩ về những gì anh nói với tôi rất lâu, tôi thấy có hai khả năng.” Cách nói này khiến cho Nhạc Phong thực sự bất ngờ: “Hai khả năng gì?” “Đầu tiên là, những gì anh nói đều là thật. Mặc dù rất hoang đường, nhưng suy nghĩ một chút cũng hợp lý. Một gia tộc lớn như nhà họ Tần, có đặt ra kế hoạch hai ba chục năm cũng không kỳ quái, cha tôi đúng là người của Tần gia, ông ta kết hôn với mẹ tôi là có mục đích, tôi bước đến con đường này đều là do bị sắp đặt trước, Tần gia vẫn biết tôi đã từng ở đâu, đã làm gì…” Nói đến đây, cô chợt thở hắt ra, mắng một câu: “Mẹ kiếp.” Nhạc Phong chờ cô nói tiếp, cô không tiếp tục câu chuyện ngay: “Cho xin điếu thuốc đi.” Quý Đường Đường vẫn hút thuốc từ trước đến giờ, đây là điều mà Nhạc Phong hoàn toàn không ngờ tới, anh chần chừ một chút, vẫn móc bao thuốc lá và bật lửa từ trong ngăn kéo xe đưa cho cô, động tác của Quý Đường Đường vô cùng thành thạo, cô châm thuốc, hít sâu một hơi, khẽ ngửa đầu, nhả ra một vòng khói. “Nhưng thực ra vẫn còn khả năng thứ hai, nói cách khác, giả thiết cũ của tôi vẫn được thành lập, anh là con rể của nhà họ Tần, làm việc cho Tần gia. Các người bịa ra một câu chuyện vô cùng hoàn mỹ để lừa tôi.” Nhạc Phong ngẩn ra, một giây sau, anh nổi cáu: “Vậy mục đích của tôi là gì chứ?!” “Anh đừng nóng, để tôi nói hết đã.” Quý Đường Đường hít một hơi thuốc, giọng nói phi thường bình tĩnh, “Mục đích chính là để tôi tin tưởng anh triệt để, Tần gia làm vậy cũng có đạo lý, đã gài tai mắt vào bên cạnh tôi rồi, muốn nắm bắt có phải dễ dàng hơn đúng không? Lúc nào muốn hạ thủ, bảo anh một tiếng, anh chỉ cần xoẹt một cái thế này…” Cô lấy tay làm động tác cứa cổ một cái: “Là tôi sẽ xong đời, phải không?” Nhạc Phong không còn lời nào để đỡ nổi, được một lúc mới nhả ra hai chữ qua kẽ răng: “Hoang đường!” “Đúng là rất hoang đường.” Quý Đường Đường búng tàn thuốc, “Vậy khả năng thứ nhất thì sao, không hoang đường ư? Một người cha, gϊếŧ vợ mình, lại gài bẫy con gái, không hoang đường hay sao? Đổi lại anh là tôi, anh sẽ chọn nghi ngờ cha đẻ của mình, hay là chọn hoài nghi một người… không thân quen cho lắm?” Nói rất có lý, hoài nghi cũng rất đúng mực, Nhạc Phong nhìn cô một lúc lâu, mở miệng hỏi: “Cho nên so sánh giữa hai cái, cô vẫn chọn tin tưởng cha mình, phải không?” Quý Đường Đường lắc đầu, cô nhìn vào mắt Nhạc Phong, nhẹ giọng nói một câu: “Tôi chọn cả hai đều không tin.” Nhạc Phong có chút hiểu ra: “Vậy cô tất sẽ phải oan uổng cho một bên cô hiểu không? Từ góc độ của tôi mà nói, tôi mong muốn gì chứ? Tôi đây cực khổ bận bịu trước sau, chẳng phải là muốn giúp cô hay sao, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, cô cảm thấy có công bằng không?” Vành mắt của Quý Đường Đường đỏ lên, cô nói: “Xin lỗi, Nhạc Phong, tôi cũng đã nghĩ đến điều này. Nhưng anh cũng nghĩ vì tôi thử xem, đến người sinh ra anh nuôi nấng anh còn chẳng tin nổi, thì còn có thể tin ai được đây?” Trong lòng Nhạc Phong khó chịu vô cùng, anh trầm mặc một lúc: “Tôi hiểu, lựa chon như cô, có thể sẽ oan uổng cho bạn bè, nhưng đối với cô mà nói, đó là biện pháp tốt nhất để bảo vệ bản thân mình, cô biết được âm mưu của Tần gia, cũng tránh được khả năng tôi sẽ gây thương tổn cho cô trong tương lai, rất tốt, rất lý trí.” Tàn thuốc làm bỏng tay, sống mũi Quý Đường Đường cay cay, từ từ cúi đầu. Nhạc Phong hít sâu một hơi, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng: “Thôi cho qua đi, không sao là tốt rồi. Chuyến này tôi đến vốn là để báo chuyện nhà họ Tần cho cô biết thôi, giờ cũng coi như công đức viên mãn rồi. Tiếp đây cô có tính toán gì không?” “Chẳng có tính toán gì cả, cha tôi gϊếŧ mẹ tôi, tôi muốn báo thù cho mẹ, chẳng lẽ phải đi gϊếŧ cha tôi hay sao? Đột nhiên lại mất sạch phương hướng rồi, chắc sẽ tìm một nơi vắng người, nghỉ ngơi một thời gian.” “Định đi đâu?”
Quý Đường Đường không nói gì, Nhạc Phong kịp phản ứng, nở một nụ cười tự giễu: “Cũng đúng, không thể nói cho tôi điểm đến tiếp theo được, lại bại lộ hành tung mất đúng không?”
Quý Đường Đường thấp giọng nói một câu: “Cám ơn anh, Nhạc Phong, tôi sẽ nhớ anh đấy.” Cô quay chân sang một bên, cúi đầu xỏ giày, quỳ gối trên hàng ghế sau lôi ba lô từ đằng sau xe ra ngoài, sau đó mở cửa xuống xe, nhìn cô đeo ba lô lên bước về phía trước, lúc đi được khoảng mười mấy mét, cô dừng lại trước một cửa hàng bánh bao, bảo chủ quán lấy túi ny lon gói cho cô mấy chiếc bánh bao. Nhạc Phong chợt nhớ ra điều gì, anh xuống xe gọi cô lại: “Đường Đường.” Quý Đường Đường sửng sốt một chút, Nhạc Phong vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô lại đây một chút. Lúc Quý Đường Đường đến nơi, Nhạc Phong đã lôi từ dưới ghế sau ra một cái ví da màu đen, vừa kéo khóa ra vừa hỏi cô: “Trên người cô còn tiền không?” “Có, còn hai ba ngàn, không đủ thì vẫn còn trong thẻ.” “Không thể dùng thẻ được.” Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn cô, “Tên trên chi phiếu của cô cũng là Quý Đường Đường đúng không? Rút tiền cũng có ghi chép, cũng giống như Tần gia tìm thấy cô qua đăng ký chứng minh thư thôi, thẻ của cô không thể dùng tiếp được nữa.” Anh cầm lấy hai phong bì khá dày đưa cho cô: “Tôi không cho cô nhiều lắm, có nhiều cô cũng không cần. Ba vạn đồng đủ để cô trụ được một thời gian, dùng hết thì tự mình nghĩ cách kiếm tiền nhé. Tiền này coi như tôi cho cô mượn, sau này cô muốn trả thì phải gặp mặt mà trả cho tôi, không muốn gặp thì đi quyên góp giúp tôi, cầm lấy đi.” Quý Đường Đường không đưa tay ra nhận, Nhạc Phong giúp cô kéo khóa ba lô ra, cưỡng ép nhét vào, nhét xong lòng cũng trống rỗng, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đã dặn dò xong, chẳng còn lời nào để nói nữa hết. Hai người cứ đứng như vậy, trên con đường bỗng trở nên náo nhiệt người đến người đi sau bữa cơm chiều, Quý Đường Đường nén nước mắt, cô cảm thấy rất có lỗi với Nhạc Phong. Cô nói: “Nhạc Phong, nếu tôi không chết thì nhất định tôi sẽ trả lại cho anh. Có chết cũng để di thư lại nhờ người khác trả cho anh.” Nhạc Phong bổ sung một câu: “Lãi cũng phải trả đấy.” Quý Đường Đường ngậm nước mắt cười một tiếng, Nhạc Phong nghĩ một chút lại hỏi cô: “Tôi tiễn cô một đoạn đi, lái xe sáng sớm dễ đi lòng vòng hơn, cô ra ngoài tìm xe cũng không dễ. Tôi đưa cô đi, tìm chỗ nào cho cô xuống là được, cô muốn đi đâu? Tối nay vẫn ở Đôn Hoàng chứ?”
Quý Đường Đường lắc đầu: “Tôi muốn rời khỏi đây, hay là anh đưa tôi ra ngoại thành đi, thả tôi xuống đường quốc lộ hay đường cao tốc là được, tôi sẽ bắt xe đi về hướng Tây.” Nhạc Phong gật đầu: “Vậy lên xe đi.” ———————————————————— Nội thành Đôn Hoàng không tính là lớn, thoáng cái đã đến trạm thu phí, hai đầu của trạm thu phí, căn bản chính là hai thế giới, một bên là đèn đóm huy hoàng, bên kia là con đường cao tốc 314 tối đen, nữ cảnh sát đứng trong trạm thu phí dường như chẳng buồn ngẩng đầu lên, thu tiền mở cổng cho xe đi, chờ xe đi qua, cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn biển số xe một cái, vừa nhìn vứa bấm điện thoại, cầm ống nói nói một câu: “Là xe đó, vừa mới đi qua.” Nhạc Phong lại lái một đoạn về phía trước, chầm chậm dừng lại, làn xe trước sau tối om om, khoang xe ma sát với nhựa đường, phát ra tiếng vang chói tai, Quý Đường Đường xuống xe ngay tại đây, Nhạc Phong ngồi yên trên xe, lúc Quý Đường Đường đi qua, anh hạ cửa kính xe xuống, hỏi cô: “Muộn thế này, tối vậy, một mình cô bắt xe, không có chuyện gì chứ?” Quý Đường Đường cười cười: “Cũng đâu phải lần đầu tiên, anh yên tâm đi, hơn nữa, người bình thường muốn hạ gục tôi cũng khó đấy.” Câu này là nói thật, mình lo lắng hơi thừa, mắt thấy cô sắp đi đến nơi đèn xe không chiếu tới được, Nhạc Phong bỗng nhiên gọi cô lại: “Đường Đường.” Quý Đường Đường quay lại, đứng cách xe khoảng hơn một trượng: “Còn chuyện gì nữa?” Giọng nói của Nhạc Phong hơi nghèn nghẹn, anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói tiếp: “Đường Đường, tôi muốn nói với cô là… cho dù cha cô có lừa dối cô, sắp đặt cô, cô cũng đừng tuyệt vọng với tất cả mọi thứ. Cuộc đời này, cô cũng phải tin tưởng vào một số người, nếu như cô cảm thấy cả thế giới toàn là kẻ địch thì cô sẽ phải đối chọi với cả thế giới, cô sẽ lập tức suy sụp. Bảo vệ mình đương nhiên rất quan trọng, nhưng phòng bị đến mức hoài nghi cả thế giới, cô không cảm thấy sống như vậy rất khó chịu hay sao? Đường Đường, cô không tin tôi cũng không sao, nhưng tôi hy vọng, sau này, cô có thể cởi mở hơn một chút, thử kết giao với vài người bạn, vẫn có câu ở nhà nhờ cha mẹ ra đường nhờ bạn bè, có bọn họ giúp đỡ, ít nhất lúc có tai nạn hay ốm đau gì cũng có người chăm sóc cho cô, đúng không? Cuối cùng, tôi muốn nói với cô…” Nói đến đây, anh đột nhiên không nói nổi nữa, cúi đầu tựa vào tay lái một lúc, mới ngẩng đầu lên lần nữa: “Cuối cùng, tôi muốn nói với cô, là tôi thực sự không hề gạt cô, thật đấy.” Quý Đường Đường gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng nghe theo lời anh nói.” Nói xong cô cũng quay người đi, vừa xoay người lại, nước mắt đã tuôn rơi, cô cảm thấy mình thật là khốn nạn, cô từ từ bước ra khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn xe, trong lòng thầm nói rất xin lỗi, rất xin lỗi, sau đó lại không ngừng tự nói với bản thân rằng mình làm như vậy là đúng, làm như vậy là đúng. Nhạc Phong không giống với cô, cô đã cửa nát nhà tan, còn Nhạc Phong vẫn có gia đình có nghề nghiệp, có bạn bè, có người thương, Nhạc Phong giúp cô là đồng nghĩa với việc đối chọi với nhà họ Tần, người nhà họ Tần độc ác thế nào kia chứ, ngay cả chuyện thay hình đổi dạng chung giường chung gối sau đó ra tay gϊếŧ hại cũng làm được, sao cô có thể để Nhạc Phong dính vào? Hiếm hoi lắm, cô mới gặp được một người đối tốt với mình như vậy, sau này có thể sẽ chẳng bao giờ gặp được nữa, người duy nhất này, cô nhất định phải bảo vệ cho thật tốt, bảo vệ cho thật tốt. Nhất định phải bảo vệ tốt. Quý Đường Đường nhắm mắt lại, yên lặng nói với bản thân mình một lượt, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô, da có chút nẻ, bị nước mắt thấm qua khiến cho hơi ran rát, con đường trước mắt vẫn tối đen như mực, đang trong kỳ nghỉ Tết, ngay cả xe trên đường cũng ít hơn, chẳng biết tối nay có bắt được xe không đây…. Sau lưng vọng đến một tiếng nổ ầm ầm, khiến cho Quý Đường Đường chấn động rợn cả tóc gáy, một dự cảm chẳng lành trong phút chốc trùm lên cả trái tim, cô vụt xoay người lại. Một chiếc xe tải khổng lồ không biết đã đi tới từ lúc nào đã dừng ở đó, đèn xe nhấp nháy nhấp nháy, trong ánh đèn chớp nháy, cả chiếc xe của Nhạc Phong đã bị đâm cho lật nghiêng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Chuông Gió
- Quyển 3 - Chương 15