Chương 29: Toạ hoá

Toạ hoá là tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết. Viên tịch trước kia chỉ việc đức Phật qua đời, sau này khi các tăng ni mất cũng gọi là viên tịch. (Nguồn: cổng thông tin Phật giáo trực thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam).

———

Ngồi ở một bên khác của Già Cảnh thiên tôn là một nam tử mặc đạo bào xanh khói, lúc này nhẹ giọng nói: "Sư phụ, đồ nhi nguyện ý đi cùng sư huynh."

Già Cảnh thiên tôn gật đầu đồng ý: "Có thể."

Lý Từ Vân nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm, tê liệt ngồi trên ghế, thân thể nghiêng ngả, không ngồi thẳng người.

Chủ động xin đi chính là nhị đồ đệ của Già Cảnh thiên tôn, Hoa Gian Thiên tôn -- Nam Tri Nhân.

Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân tính cách một trời một vực, một người lười nhác phóng đãng, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Một người nội liễm trầm ổn, dáng vẻ giống hệt sư phụ, lúc nào cũng được mọi người gọi là tiểu Già Cảnh.

Cũng may tính tình Nam Tri Nhân tốt hơn Già Cảnh thiên tôn nhiều, chí ít không hay bắt bẻ, cũng sẽ không động một chút lại khó chịu, còn thường giúp xử lý sự vụ trong môn.

Chưởng môn đưa tay tiếp nhận con sâu trong cái bình đất, trong lòng ngũ vị tạp trần, chuyện này dường như không thể không đồng ý.

Con sâu này dạy dỗ tốt cũng là bảo bối, nhưng con hắc xà kia quả thực khó giải quyết, trấn trụ nó cũng đủ khiến bọn họ thương gân động cốt.

Già Cảnh thiên tôn thấy vẻ mặt của hắn như thẻ trời sắp sập, thở dài: "Vãn Chiếu, sau khi lấy lộng thanh thảo thì tùy tiện dạy bọn họ trận pháp hoặc là công pháp gì đó, hỏi xem bọn họ muốn học cái gì, ta về Thanh Hữu tự đây."

Lý Từ Vân nhìn Già Cảnh thiên tôn đứng dậy chuẩn bị rời đi, biểu tình lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà sụp đổ.

Đầu tiên muốn hắn và sư đệ đi đấu với hắc xà, đánh xong có bình yên vô sự hay không cũng không biết, xong rồi còn phải dạy bọn họ công pháp?

"Được rồi, sư phụ." Lý Từ Vân miễn cưỡng trả lời: "Con muốn cái pháp khí trấn ma kia của người..."

"Hửm?" Già Cảnh thiên tôn dùng ngữ khí uy hϊếp hỏi lại.

"Không muốn nữa." Lý Từ Vân nhanh chóng ngậm miệng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Già Cảnh thiên tôn đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàn thành việc cần làm, ở lại nơi này cũng không cần thiết.

Lúc này chưởng môn Duyên Yên các đột nhiên ngăn hắn lại, quỳ xuống cầu: "Cầu sư tổ tọa trấn Duyên Yên các!"

Thiếu uy nghiêm trước mặt các môn phái khác cũng không sao cả, chỉ cần có thể giữ Già Cảnh thiên tôn lại, cái quỳ này cũng đáng.

Hắn hi vọng Già Cảnh thiên tôn không muốn về Thanh Hữu tự nữa, ở lại Duyên Yên các tọa trấn, như vậy mọi người càng an tâm hơn.

Môn phái rõ ràng có tu giả có tu vi cao nhất Tu Chân giới, vị sư tổ này lại sống lâu dài ở Thanh Hữu tự, các tu giả Duyên Yên các sao có thể cam tâm?

Bọn họ vẫn hi vọng Già Cảnh thiên tôn ở lại Duyên Yên các, như vậy sau này có việc gì cũng không cần phải đến Thanh Hữu tự quỳ.

Già Cảnh thiên tôn chưa vòng qua chưởng môn Duyên Yên các đi ra.

Chưởng môn nhìn về phía Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân xin giúp đỡ, hai người đều thấy khó xử, Lý Từ Vân cố ý hạ giọng mà nói: "Ta đâu quản được lão nhân gia chứ?"

Già Cảnh thiên tôn ra khỏi đại điện đã thấy ngoài đại điện có hơn ngàn vãn bối đang quỳ, đoán là hắn đến đã kinh động đến toàn thể Duyên Yên các, chưa bao lâu vậy mà triệu tập nhiều đệ tử đến như vậy.

Hắn nhìn những người này hơi nhíu mày, những đồ tử đồ tôn này đến một chút tiến bộ cũng không có, lần nào đều dùng chiêu này đến uy hϊếp hắn.

Hắn lười phải đi qua đám người đông đúc này, cũng không ngự vật mà đi, mà là dùng pháp thuật thổ hệ rời đi.

Bùn đất hội tụ trước mặt hắn, xây thành cầu thang, cố định trong không khí.

Đến độ cao thích hợp, cầu thang trải thẳng thành đường, Già Cảnh thiên tôn bước đều trên đó.

Đám đệ tử đang quỳ không dám nhìn, chỉ có thấy được điểm đầu cầu thang trước cửa đại điện.

Cho đến khi vượt qua những người đang quỳ, Già Cảnh thiên tôn mới hạ xây từng bậc cầu thang đi xuống mặt đất, bùn đất cũng tiêu tán không hư không.

Già Cảnh thiên tôn vượt qua bọn họ rời khỏi Duyên Yên các, trên đường không ai còn dám ngăn cản.

Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân lẳng lặng nhìn sư phụ rời đi, Lý Từ Vân truyền âm nói: "Sư đệ, ta cảm thấy sư phụ có bí mật."

"Sao vậy?"

"Sư phụ vô duyên vô cớ lấy lộng thanh thảo làm gì?"

"Vậy liền coi là có bí mật?"

"Dĩ nhiên! Ngay cả chuyện năm đó rõ ràng là sư phụ cứu người, lại bị nhốt vào xe chở tù diễu phố thị chúng ta cũng biết, nhưng chuyện này ta lại không biết, còn không phải là có bí mật?"

"Xe chở tù? Diễu phố thị chúng?" Nam Tri Nhân nghi hoặc hỏi.

Lý Từ Vân ngay lập tức chuyển đề tài, ra vẻ trấn định dùng ngón tay trỏ sờ lên chóp mũi: "Chúng ta tới Song Dẫn sơn thôi."

*

"Ma Tôn Ma Tôn! Huyền Tụng tiểu sư phụ tọa hóa!" Hoàng Đào vội vàng chạy tới phòng Cố Kinh Mặc báo tin.

Thân thể Cố Kinh Mặc vốn có chút khó chịu, đang ngồi ở trên giường điều tức, đột ngột nghe tiếng của Hoàng Đào, còn là nội dung như vậy thì giật mình, linh lực đang vận chuyển liền bị hỗn loạn.

Nàng lập tức mở mắt, đứng dậy đi theo Hoàng Đào ra ngoài, Hoàng Đào bước nhanh bên cạnh nàng bổ sung thêm: "Ca ca mới vừa chữa thương cho ba đệ tử Duyên Yên các xong thì muốn qua xem Huyền Tụng có cần giúp gì không, kết quả gõ cửa thật lâu Huyền Tụng cũng không ra. Ca ca cảm thấy không thích hợp, dứt khoát phá cấm chế xông vào, kết quả là nhìn thấy Huyền Tụng đã tọa hóa."

Hai người đang nói chuyện thì đến phòng Huyền Tụng, lúc vào thì thấy Huyền Tụng khoanh chân ngồi ở trên giường, tay đặt trên gối bóp thành thủ quyết hoa sen mới nở<1>, nhìn giống như đang ngồi điều tức.

Nhưng lúc lại gần nàng có thể thấy quanh thân hắn không có linh lực vận chuyển.

Nàng đưa tay thoáng dò xét, Huyền Tụng đã không còn thở.

Đầu ngón tay của nàng bất giác run lên.

Đột nhiên lại viên tịch tọa hóa?

Tại sao lại như thế?

Cố Kinh Mặc muốn vận chuyển công pháp thử gọi hồn Huyền Tụng, lại bị Vân Túc Nịnh ngăn cản: "Ma Tôn, bây giờ ngươi không nên vận dụng linh lực. Với lại vừa rồi ta đã thử qua, hoàn toàn không còn cách nào, hắn thật sự đã tọa hóa."

Cố Kinh Mặc nhìn Huyền Tụng không khỏi choáng váng, vẫn luôn cảm thấy chuyện này có chút không thực tế.

Trước đó còn bình thường, làm sao đột nhiên... Người lại không còn chứ?

Mặc dù tính cách của Huyền Tụng làm cho người ta không thích, nói chuyện cũng làm cho người khác chán ghét, nhưng dáng dấp quả thực không tệ, lại còn thông minh, đặc biệt ở phương diện phụ trợ cho nàng rất là ưu tú.

Tiểu hòa thượng tuấn mỹ như vậy đột nhiên mất đi, nàng thật sự có chút không nỡ.

Nhất thời, lại có chút thẫn thờ.

Bọn họ còn chưa từng song tu đâu...

Tay cũng chưa chạm qua.

Quá đáng tiếc.

Tiểu hòa thượng đến chết vẫn là xử nam, cũng không biết bản thân hắn có cảm thấy tiếc nuối không nữa.

Hoàng Đào sợ Cố Kinh Mặc thương tâm, liền an ủi: "Ma Tôn, người chớ có thương tâm, hòa thượng ở Thanh Hữu tự nhiều như vậy, chúng ta lại bắt một người khác là được."

"Lại... Lại bắt một người?" Cố Kinh Mặc chưa tiêu hóa được cảm xúc bi thương, liền bị lời an ủi của Hoàng Đào làm giật mình.

Cố Kinh Mặc không tiếp nhận được sự thật này, được Hoàng Đào đỡ ra gian ngoài, ngồi xuống ghế.

Hoàng Đào cũng ngồi xuống: "Đúng vậy, chúng ta lại bắt một người, ngày đó chúng ta đợi mấy tên hòa thượng liền gặp được hắn, nói không chừng đợi thêm một trăm người, còn có thể gặp được một người còn tuấn tú hơn, thông minh hơn hắn."

"So với hắn còn tuấn tú hơn?" Cố Kinh Mặc đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình hòa hoãn không ít.

Hoàng Đào thấy Cố Kinh Mặc cuối cùng tỉnh lại một chút, liền tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Đúng đúng! Lại bắt một người còn đẹp hơn hắn! Nghe lời hơn hắn! Nói ngọt hơn hắn! Mặc dù không thấy nhiều người đẹp hơn hắn nhưng tiểu hòa thượng nhu thuận, hiểu chuyện hơn hắn nhiều lắm, ai mà không làm người khác ưa thích hơn hắn chứ?"

"Điều này cũng đúng."

"Mà người suy nghĩ thêm một chút, tìm Huyền Tụng liền phải hầu hạ hắn như hầu hạ tổ tông. Nhưng nếu tìm tiểu hòa thượng nghe lời thì không giống vậy, bọn họ có thể làm người vui vẻ."

"Ngươi nói thật có lý!" Cố Kinh Mặc trong nháy mắt tỉnh lại.

"Nếu thật sự không được chúng ta liền bắt một đám, bồi dưỡng một loạt! Đến lúc đó ai hiểu chuyện nhất chúng ta liền giữ lại!"

Cố Kinh Mặc lúc này đập tay lên bàn: "Đúng vậy! Cách này được, lúc trước chúng ta không nên chỉ bắt mình Huyền Tụng mà nên bắt một đám đến lựa chọn."

Vân Túc Nịnh khoanh tay trước ngực đứng ở một bên nhìn hai nữ tử nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy hoang đường, không khỏi đỡ trán.

Quay đầu nhìn về phía Huyền Tụng suy nghĩ nên sắp xếp thế nào mới tốt thì thấy Huyền Tụng mở mắt, biểu cảm không vui nghe hai nữ tử nói chuyện sau tấm bình phong, hiển nhiên đã giận tái đi.

Vân Túc Nịnh sững sờ nhìn Huyền Tụng, lại nhìn ra gian ngoài muốn nhắc nhở, lại bị ánh mắt của Huyền Tụng ra hiệu ngăn lại.

Vân Túc Nịnh chỉ có thể nói: "Nói chuyện khác đi."

"À!" Hoàng Đào liền đổi chủ đề: "Nên xử lý thi thể Huyền Tụng như thế nào đây? Có nên thổ táng hay không?"

"Hoả táng đi, ta dùng một mồi lửa là có thể thiêu hắn thành tro, bớt bao việc. Sau đó chúng ta rải tro cốt hắn xuống sông còn có thể nuôi cá chép."

"Huyền Tụng là linh căn hệ Thổ, hay là chôn đi, như vậy linh lực còn lại trong cơ thể hắn cũng có thể làm giàu cho đất, đến lúc đó thảo dược trong Tố Lưu Quang cốc càng thêm tươi tốt."

"Cũng được." Cố Kinh Mặc đưa tay sờ lên chóp mũi của mình, "Đợi ta ở lại đây tĩnh dưỡng một thời gian chúng ta liền đến Thanh Hữu tự bắt hòa thượng, bắt một đám."

"Được thôi!"

Hoàng Đào thấy mình an ủi thành công, lại ngẩng đầu hỏi Vân Túc Nịnh: "Ca, chúng ta an táng Huyền Tụng tiểu sư phụ ở đâu thì được?"

"Hẳn là không cần." Vân Túc Nịnh chậm rãi đi tới cửa: "Hắn tỉnh."

Hoàng Đào và Cố Kinh Mặc đồng thời đứng dậy, vòng qua bình phong đi nhìn Huyền Tụng, quả thật thấy Huyền Tụng tỉnh lại.

Mặc dù ngày thường Huyền Tụng không thân thiện lắm, nhưng chí ít sẽ không tức giận như thế, thời khắc này ánh mắt của hắn quả thực có chút đáng sợ, khiến cho người ta không khỏi co rúm lại.

Hai người đồng loạt rụt đầu lại núp ở sau tấm bình phong, kinh ngạc nhìn nhau.

"Tại sao lại sống?" Cố Kinh Mặc hỏi.

"Không biết nữa!" Hoàng Đào lắc đầu liên tục.

Huyền Tụng cuối cùng lên tiếng, giọng nói âm trầm như đè nặng ngàn cân, nói từng chữ: "Cố, Kinh, Mặc!"

"Go -- gọi Ma Tôn!" Cố Kinh Mặc ra vẻ trấn định trả lời.

Dù nói như vậy, vẫn đứng ở sau tấm bình phong bất động.

"Cố Kinh Mặc, tới đây." Huyền Tụng mở miệng lần nữa, không hề có chút sợ hãi Ma Tôn, ngữ khí lạnh nhạt.

Hoàng Đào phản ứng theo bản năng mà cả người run lên, quay người đẩy Vân Túc Nịnh đi ra ngoài: "Ca ca, chúng ta đi thôi."

Cố Kinh Mặc nhìn hai người bọn họ rời đi, không nhịn được trách: "Tiểu vô lương tâm..."

Vân Túc Nịnh bị Hoàng Đào đẩy ra khỏi phòng dành cho khách, nhịn không được hỏi: "Hai người các ngươi hình như có chút sợ hắn. Nhất là Ma Tôn, sao lại nuông chiều hắn như vậy?"

"Không biết!" Hoàng Đào cũng không rõ ràng, "Ta theo bản năng mà sợ hắn, hắn quá thông minh, hơi lơ đãng liền bị hắn tính kế. Kỳ thực bình thường ở chung với hắn cũng tốt lắm, nhưng vừa rồi không khí thật sự có chút dọa người."

Vân Túc Nịnh đưa tay muốn chạm vào tóc mai của Hoàng Đào an ủi thì thấy ba đệ tử Duyên Yên các từ xa đi đến.

Hoàng Đào hưng phấn nghênh đón: "Vũ sư huynh, Minh sư tỷ, Mộc sư huynh, vừa rồi phát sinh một chuyện kỳ quái đó, ta kể cho các ngươi nghe, vừa rồi Huyền Tụng cải tử hồi sinh."

"Cải tử hồi sinh?" Ba người cũng vô cùng kinh ngạc.

Vân Túc Nịnh nhìn thấy Hoàng Đào trò chuyện vui vẻ cùng ba người này, biểu cảm lại trở nên âm trầm.

<1> Là để ngửa tay, ngón cái đè lên ngón giữa