Đầu ngón tay thon dài của Đinh Du lướt qua rìa chuông vạn bảo, rung nhẹ chuông, sau đó lấy ra mấy bình thuốc.
Bình đựng thuốc được đặc chế toàn thân trắng muốt, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn thấy ánh sáng màu xanh hiện ra bên trong, phẩm chất vô cùng tốt, có thể bảo quản chất lượng thuốc tốt hơn.
Đinh Du lấy ra một bình trong đó giới thiệu: "Bình này gọi là câu hồn nhiễu mộng hoàn, sau khi uống vào hắn sẽ không thể quên được ngươi, sẽ muốn đến tìm ngươi hết lần này tới lần khác..."
"Haha, nghe tên đã thấy là đồ tốt." Cố Kinh Mặc tất nhiên muốn.
"Bình này gọi mê thất tán, kể cả hắn không nguyện ý, uống vào rồi cũng sẽ đồng ý, lại còn chủ động hơn cả ngươi."
"Đồ tốt đồ tốt." Cố Kinh Mặc lại cầm lấy lần nữa.
Huyền Tụng cuối cùng nghe không nổi nữa: "Đủ rồi."
Cố Kinh Mặc giơ hai bình thuốc hỏi hắn: "Hai bình thuốc ngươi đã cảm thấy đủ rồi?"
Huyền Tụng chán nản: "Không phải ta nói thuốc đủ rồi, ta nói là ngươi đủ rồi."
"Hửm?" Cố Kinh Mặc không hiểu, không để ý đến hắn nữa, mà hỏi một bình thuốc khác: "Cái này thì sao, có tác dụng gì?"
"Đây là thuốc hỗ trợ, tên là ức chế hoàn, ngươi cùng tiểu bối như vậy song tu, linh lực quá lớn sẽ khiến cho hắn bạo thể* mà chết, hắn uống cái này thì có thể kềm chế linh lực, không có gây ra nguy hiểm."
*
Nổ tan xácCố Kinh Mặc tiếp nhận cả ba bình, lại hỏi: "Không có ư? Đều là cho hắn, của ta đâu?"
Đinh Du nghi hoặc đánh giá nàng: "Thế nào, ngươi còn cần tráng dương hay sao?"
"Không phải, có thuốc nào có thể làm cho ta không thẹn thùng nữa không?"
"Thẹn thùng?" Đinh Du tựa hồ nghe đến một từ ngữ
xa lạ với nàng.
"Ta lúc nào cũng thẹn thùng, chạm vào hắn một cái cả người sẽ bốc cháy, căn bản không có cách nào thân mật." Cố Kinh Mặc ủ rũ kể.
Tiếc là Đinh Du tuyệt đối không phải đối tượng tốt nhất để thổ lộ tâm tình, thậm chí là xấu nhất, nghe Cố Kinh Mặc nói thì lần nữa cười to, cười đến đứng không vững.
Đinh Tu nháy mắt di chuyển đến cạnh nàng, vịn tay nàng, vô cùng cung kính.
"Tiểu Tu Nhi, nàng ta nói mình thẹn thùng, ta còn tưởng là nàng ta không biết xấu hổ cơ." Đinh Du nói xong lại tiếp tục cười to, còn đưa tay lau khoé mắt do cười ra nước mắt.
"Ừm." Khuôn mặt Đinh Tu vẫn lạnh lẽo, thấp giọng đáp lại.
Sau đó lại giương mắt, vẫn là ánh mắt hung ác "Dám đối mắt với ta, ta liền gϊếŧ cả nhà ngươi".
Vẻ mặt Cố Kinh Mặc càng ngày càng đen đi, la hét với Đinh Du: "Ngươi khống chế tu vi xuống Trúc Cơ kỳ, chúng ta đánh một trận!"
"Ta sợ thắng mà không vinh!" Đinh Du cự tuyệt.
"Vậy cuối cùng ngươi có thuốc hay không?"
"Không có." Đinh Du đáp rất nhanh: "Ta chưa từng thẹn thùng."
"Ngươi mới không biết xấu hổ."
"Cố Kinh Mặc." Đinh Du đưa tay chỉ chỉ Cố Kinh Mặc, lại chợt cười rộ lên, nói không ra một câu đầy đủ.
Cố Kinh Mặc càng lúc tức hơn, quát Đinh Tu: "Ngươi mau đưa nàng ta đi đi, bằng không thì ta liền gϊếŧ nàng ta."
Đinh Tu không chút nghĩ ngợi trầm giọng trả lời: "Vậy ta liền gϊếŧ ngươi."
"Công phu của ngươi vẫn chưa đến nơi đến chốn."
Hiển nhiên, Đinh Tu cũng không phải là đối thủ của Cố Kinh Mặc.
Khuôn mặt Đinh Tu nặng nề, nghiêm túc trả lời: "Cuối cùng sẽ có một ngày có thể."
Tiếc là Cố Kinh Mặc chỉ mới hơn hai trăm tuổi, tu vi đã cao hơn Đinh Tu, phải biết Đinh Tu đã hơn bảy trăm tuổi, lúc hắn cố gắng, Cố Kinh Mặc cũng không có khả năng lùi lại.
Cái có thể này cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Cố Kinh Mặc không tranh luận với hắn, Đinh Tu âm trầm như vậy làm nàng không muốn trò chuyện nhiều: "Được thôi, ngươi cứ cố gắng nhiều hơn, mang nữ nhân cười điên loạn này đi đi."
Đinh Tu gật nhẹ đầu.
Đợi khi hai người sắp rời đi, Cố Kinh Mặc mới đột ngột nhớ ra cái gì đó, hướng Đinh Du kêu: "Đền pháp khí phi hành cho ta!"
"Thuốc của ta so với cái pháp khí kia quý hơn nhiều."
Tiếng trả trả lời vừa dứt, hai người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Kinh Mặc nhìn ba bình thuốc trong tay, tức hổn hển cất vào trong Bách Bảo ngọc, miệng lầm bầm: "Quý giá để làm gì, ta cũng không cần đến! Thật sự là xúi quẩy!"
Hoàng Đào dù sao cũng là tri kỷ của Cố Kinh Mặc, ngay lập tức chạy tới an ủi: "Ma Tôn đừng lo, chờ khi đến Tố Lưu Quang cốc, ta sẽ kêu bọn họ nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế thẹn thùng."
"Vẫn là ngươi tri kỷ."
Ba đệ tử Duyên Yên các giờ phút này mặt đã đỏ tới mang tai, bọn họ chưa bao giờ thấy có người thản nhiên giao lưu loại thuốc ở phương diện này như vậy.
Khả năng đây là tác phong của tu giả Ma Môn, tu giả Ma Môn đều cởi mở như vậy sao? Hay do tu giả chính phải như họ quá cứng nhắc?
Sau khi Đinh Du, Đinh Tu rời đi, bọn họ cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, sau khi nhẹ nhõm thì bắt đầu ho nhẹ che giấu xấu hổ, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy.
Huyền Tụng thì bấm niệm pháp quyết, trong miệng niệm: "Mất."
Ba đệ tử Duyên Yên các và Hoàng Đào đều sững sờ chốc lát, lập tức hoàn hồn lại, hoang mang nhìn xung quanh.
Mộc Ngạn buồn bực hỏi: "Vì sao chúng ta xuất hiện ở đây?"
Hoàng Đào cũng sững sờ, nhìn xung quanh, lại quay đầu nhìn Cố Kinh Mặc, sau đó nói: "Ma Tôn, người theo ta đi thu thập sương sớm ư? Ủa? Ống trúc của ta đâu? Sao ta lại đi xa như vậy? Uầy! Pháp khí phi hành của chúng ta sao lại hỏng?"
Cố Kinh Mặc nhìn bốn người mất trí nhớ này, lại nhìn Huyền Tụng của nàng phẫn nộ phất tay áo xoay người không nhìn nàng, cười khẽ một tiếng, giải thích: "Ta mang các ngươi tới đây, chúng ta đến Tố Lưu Quang cốc thôi."
"Được được!" Hoàng Đào lập tức gật đầu.
Lúc mấy người Hoàng Đào lại kiểm tra xem pháp khí phi hành xem có thể sửa chữa được không, Cố Kinh Mặc đi tới bên cạnh Huyền Tụng, hỏi: "Hoá ra ngươi cũng thẹn thùng?"
Pháp thuật Trúc Cơ kỳ của Huyền Tụng chỉ có thể làm bốn người kia mất đi đoạn ký ức ngắn ngủi này, nhưng với Cố Kinh Mặc thì hắn cũng bất lực.
Nghe Cố Kinh Mặc nói, Huyền Tụng có chút tức giận: "Không biết xấu hổ."
"Ta biết, nếu ta không biết, sao lại chạm vào ngươi liền tự cháy? Thế nhưng cũng thật kỳ quái, sao ta chỉ thẹn thùng với ngươi nhỉ?"
Huyền Tụng: "..."
Lúc này Hoàng Đào chạy tới nói: "Ma Tôn, pháp khí không sửa được, ta lấy những linh kiện còn dùng được, những cái khác chỉ có thể vứt bỏ, chúng ta chỉ có thể dùng pháp khí phi hành trước đó, chẳng qua tốc độ chậm một chút."
Nói xong, liền lấy pháp khí phi hành cấp thấp ra.
Huyền Tụng không chần chừ mà đi tới.
Hoàng Đào thắc mắc: "Ma Tôn, hình như vừa rồi hắn tức giận, tại sao đột nhiên lại không tức giận nữa?"
Cố Kinh Mặc cũng thấy nghi hoặc: "Ta cũng không rõ, vì sao tiểu hòa thượng lại âm tình bất định như thế?"
Huyền Tụng nghe được cuộc đối thoại của hai người, lập tức hỏi: "Còn không đi sao?"
"Đi đi đi!" Hai người liền đi lên pháp khí phi hành.
Trên đường đi Mộc Ngạn mới dám truyền âm cho Vũ Kỳ Sâm: "Vẫn là tiểu sư phụ có cốt khí, đối đãi với Ma Tôn cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh."
Tận đến khi Mộc Ngạn biết chuyện đạo lữ ấn, mới nhận ra Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng có gian tình.
Nhưng Huyền Tụng lại dùng pháp thuật làm bọn họ mất trí nhớ, làm cho Mộc Ngạn lại trở về trạng thái cái gì cũng không biết.
Vũ Kỳ Sâm không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: "Bọn họ dù sao cũng có quen biết."
*
Tố Lưu Quang cốc ẩn mình thật sâu.
Họ đi tới chân một ngọn núi cao, đến bờ sông liền vung tay cho cá ăn.
Thức ăn hấp dẫn một đàn cá chép màu đỏ bơi tới.
Đàn cá bơi đến làm mặt sông màu ngọc bích gợn sóng lấp lánh sáng ngời, bên bờ sông cây liễu rũ xuống nước theo gió mà nhẹ nhàng lắc lư.
Hoàng Đào đứng ở bên bờ bấm niệm pháp quyết, truyền linh lực vào đàn cá, cá chép ăn xong thì quay trở lại hướng ban đầu.
Đến lúc chúng bơi ra lần nữa thì có một cái thuyền trôi theo sau đàn cá, trên thuyền không có người chèo thuyền, mái chèo lại tự chuyển động.
Đây là pháp khí độ thủy.
Mặc dù nhìn thấy toàn bộ quá trình, ba đệ tử Duyên Yên các vẫn không hiểu rõ phải làm thế nào mới có thể triệu hồi được pháp khí độ thủy, chỉ có thể đi theo người khác mà lên thuyền.
Thuyền nhỏ đơn sơ, giống như là đã dùng trăm ngàn năm, lúc lên thuyền lại phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt", phảng phất chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ giẫm nứt boong thuyền.
Thân thuyền cũng cực kì nhỏ hẹp, sáu người cũng đi lên, ít nhiều có chút chen chúc.
Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng tách ra ngồi, sợ khẽ chạm Cố Kinh Mặc cũng sẽ tự cháy, cái pháp khí độ thủy này cũng sẽ gặp tai ương.
Họ ngồi ở trên thuyền, thuyền nhỏ đi xuyên qua một đường hầm nhỏ ở dưới núi. Đường hầm thấp hẹp lại dài, đi vào không lâu liền cảm giác đường phía trước dài dằng dặc, đi mãi không thấy lối ra.
Họ ở giữa sông, áp lực lại tối tăm, chỉ có thể nghe được tiếng pháp khí độ thủy vẩy nước và tiếng hít thở của nhau.
Đi tiếp nửa canh giờ mới đi qua được ngọn núi lớn kia, tiến vào Tố Lưu Quang cốc.
Tố Lưu Quang cốc là mảnh đất được núi rừng bao quanh, trong truyền thuyết có một thiên thạch rơi xuống đập lõm ra khu vực này.
Phía trên thung lũng tuy có bầu trời lại bị kết giới che kín, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một ngọn núi bình thường, căn bản không nhìn thấy ở trong đó còn có sơn cốc.
Từ bên trên không thể đi vào được, chỉ có thể chèo thuyền theo đường sông từ chân núi đi vào.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tố Lưu Quang cốc thần bí khó lường như vậy.
Thuyền cuối cùng đã cập bến, lần lượt dùng khinh thân thuật lên bờ.
Lúc này, có người mang theo tùy tùng đi tới, đầu tiên ánh mắt lướt qua một lượt, ánh mắt dừng trê người Hoàng Đào một chút, lập tức hành lễ với Cố Kinh Mặc: "Ma Tôn."
Ngữ khí cung kính.
Sau đó nhìn về phía Vũ Kỳ Sâm: "Vũ huynh."
Người đến không phải ai khác, chính là thiếu chủ của Tố Lưu Quang cốc - Vân Túc Nịnh.
Vân Túc Nịnh là một vị y tu, tu vi Kim Đan kỳ.
Dáng người tương đối gầy gò, nhưng khá cao, khuôn mặt thanh lãnh tuấn dật, lông mày hẹp dài, mũi thẳng môi mỏng, mặc y phục màu vàng.
Rõ ràng là y tu, nhưng lại có vài phần ốm yếu, nghe nói do trước kia giúp người giải độc nên bị dư độc làm hại, đến nay vẫn còn di chứng.
Nếu là người khác trúng loại độc này chỉ e đã sớm đã mất mạng, Vân Túc Nịnh vẫn sống đến nay, ảnh hưởng của độc kia đối với hắn cũng chỉ có thêm mấy phần bệnh khí mà thôi.
Nói đến thì, Tố Lưu Quang cốc là danh môn chính phái, lại là môn phái có danh tiếng cực tốt.
Nhưng Vân Túc Nịnh không chỉ biết Cố Kinh Mặc, còn vô cùng cung kính, thái độ của hắn không tránh khỏi làm người ta kinh ngạc.
Trong lời đồn, không phải Cố Kinh Mặc gϊếŧ hơn trăm người ở Tố Lưu Quang cốc sao, sao lại tới đây lại được đối đãi như vậy?
Chẳng lẽ... Huyết án ở Tố lưu quang cốc cũng có ẩn tình?
Kết hợp với sự tình ở Quý Tuấn sơn trang, chân tướng phát sinh huyết án ở Tố Lưu Quang cốc rõ ràng hơn nhiều.
Hoàng Đào nhìn thấy Vân Túc Nịnh cũng không thân thiết cho lắm, tựa hồ còn có chút sợ hắn, nhút nhát kêu: "Ca."
"Ừm, trở về rồi?" Vân Túc Nịnh nhìn về phía nàng, lãnh đạm đáp lại.
"Ừm."
Nói đến đây thì coi như là kết thúc.
Huyền Tụng nhìn hai huynh muội này, theo lý mà nói, có lẽ Hoàng Đào đoạt xá thân thể muội muội của Vân Túc Nịnh, nhưng sao Vân Túc Nịnh cư xử với Hoàng Đào lại không có khác thường gì?
Quả thực thú vị.
Vũ Kỳ Sâm và Vân Túc Nịnh là người quen cũ, hai người sóng vai đi ở phía trước.
Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc đi sau cùng.
Huyền Tụng quay đầu nhìn dáng vẻ của tùy tùng bên cạnh Vân Túc Nịnh, cũng đều có thái độ khiêm hòa hữu lễ, có khí độ ôn nhuận đặc hữu của y tu.
Thái độ bọn họ đối với Hoàng Đào cũng đều khách khí, giống như với tiểu thư lâu ngày mới về của nhà mình.
Diện tích của Tố Lưu Quang cốc rất lớn, toàn bộ trong cốc đều thuộc về họ, còn cho phàm nhân ở lại trong cốc trồng và trông nom thảo dược, hoặc là phụ trách vẩy nước quét nhà, không khí cực tốt, có thể thấy là vùng đất yên tĩnh an bình.
Những người này nhìn thấy bọn họ đều sẽ vấn an, trong đó còn có người gọi Cố Kinh Mặc là Ma Tôn.
Huyền Tụng quay sang hỏi: "Ngươi thường đến đây?"
"Thỉnh thoảng tới ở mấy ngày."
Vũ Kỳ Sâm ở phía trước nói chuyện với Vân Túc Nịnh: "Kỳ thật, ta và sư đệ, sư muội của ta cùng với lệnh muội đều bị thương, bị trúng một đòn của tu giả Nguyên Anh kỳ, nội tạng đều tổn thương."
Vân Túc Nịnh gật nhẹ đầu, lập tức xoay người kéo Hoàng Đào tới, vừa đi vừa gxem mạch cho Hoàng Đào.
Hoàng Đào ngoan ngoãn tùy ý Vân Túc Nịnh an bài.
Vũ Kỳ Sâm nhìn thoáng qua cười nói: "Lệnh muội hình như không biết y thuật, trong cốc y thuật chỉ truyền nam không truyền nữ sao?"
Bọn họ cũng nhìn ra được, Hoàng Đào chắc chắn không phải y tu.
Vấn đề này làm ánh mắt Vân Túc Nịnh hơi trầm xuống, sau đó lạnh nhạt trả lời: "Không, nàng không thích thôi."