Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 12: Khó ở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Kinh Mặc mang theo hai nữ tử rút lui khỏi vùng bị công kích, Vũ Kỳ Sâm đã rút kiếm ra tấn công kẻ mới tới.

Có lẽ lúc điều tra bọn họ còn thiếu kinh nghiệm nên không thể phân tích ra chân tướng sự việc nhanh chóng.

Nhưng ở phương diện năng lực đấu pháp, ba người này đều nổi bật so với những người cùng thế hệ.

Động tác của Vũ Kỳ Sâm nhẹ như lông hồng, lúc vọt lên áo bào màu xanh khói tung bay như hoa sen nở rộ, đâm một kiếm xé rách sương mù, mũi kiếm toả ra ánh sáng chói mắt.

Binh khí đυ.ng vào nhau, công pháp hệ hoả mộc và công pháp hệ thuỷ va chạm.

Cố Kinh Mặc che chở Hoàng Đào đồng thời khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt, mặc dù hai người đánh nhau trong sương mù nhưng nàng chỉ cần nghe thôi là có thể nghe ra chiêu thức và trình độ.

Nàng bất giác gật đầu: "Đơn linh căn hệ thuỷ, căn cốt cũng không tệ, kiếm pháp thì... ừm cũng coi như đoan chính..."

Nàng còn chưa nói xong, liền nghe được Huyền Tụng lạnh lùng nói: "Kiếm pháp rối tinh rối mù."

Tiêu chuẩn cao như vậy khiến Cố Kinh Mặc cười khẽ.

Mộc Ngạn cầm bội kiếm trong tay tùy thời ra trận.

Tầm nhìn trong sương mù bị ngăn trở, nếu kẻ địch am hiểu kế giương đông kích tây, lúc này xuất thủ hiệp trợ Vũ Kỳ Sâm ngược lại sẽ tạo thành cục diện hỗn loạn, không phân rõ đối thủ đến tột cùng là ai mà đánh loạn, hỗ trợ trở thành quấy rối.

Không phải vạn bất đắc dĩ, Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn cũng sẽ không tùy tiện ra tay.

Mộc Ngạn đang đề phòng thì nghe được đánh giá của Huyền Tụng, rất không phục nói: "Kiếm pháp của Vũ sư huynh so với đồng môn đã coi là xuất sắc, trên người ngươi ngay cả bội kiếm cũng không có lại đi bình phẩm kiếm pháp của người ta không tốt."

Huyền Tụng lườm Mộc Ngạn một cái, thấp giọng nói: "Chuôi kiếm thấp xuống một ngón tay."

Vũ Kỳ Sâm đang đấu pháp trong sương mù nghe được câu chỉ điểm này chẳng biết tại sao lại theo bản năng làm theo chỉ điểm của hắn.

Chuôi kiếm đè thấp một chút, mũi kiếm đâm thẳng vào giữa hai mắt đối thủ, khiến cho đối phương không thể không ngửa ra sau né tránh, vì thế mà lộ ra sơ hở.

Huyền Tụng lại trầm mặt quan sát giây lát, lần nữa nói: "Chân phải tại Thiên Xung, Thiên Bồng tại khảm một cung, điểm ấy cũng không biết?"

Mặc dù đang chỉ điểm, ngữ khí lại ghét bỏ được không chịu được, tựa hồ chưa bao giờ thấy qua đệ tử phế vật như vậy.

Bản thân là đệ tử ở Duyên Yên các đều sẽ biết cái Huyền Tụng chỉ điểm là kiếm pháp kết hợp Bát Quái kỳ môn, lấy thân là trận, lấy kiếm làm công, kiếm pháp kéo theo trận pháp, trận pháp cùng kiếm hỗ trợ lẫn nhau.

Vũ Kỳ Sâm là một người có tính nết cực tốt, tuy được người khác chỉ điểm bằng ngữ khí như vậy, người chỉ điểm hắn lại có vẻ còn nhỏ tuổi hơn hắn, hắn cũng vẫn nghe theo, lại còn làm vô cùng tốt.

Mũi kiếm của hắn đột nhiên biến đổi, công tử khiêm nhường trước đó biến thành chiến thần sắc bén, mỗi một chiêu mỗi một thức đều trở nên bén nhọn vô cùng, giống như Đào Ngột* hiếu chiến, rống giận ngập trời đánh tới.

* Một trong tứ đại hung thú thời thượng cổ trong truyền thuyết TQ.

Mộc Ngạn vốn cực kì khinh thường, về sau dần dần câm lặng, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Huyền Tụng mấy lần, bờ môi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Minh Dĩ Mạn thì thấy kỳ quái, vì sao phật tu lại biết được những kiếm pháp này?

Sau đó Huyền Tụng lại chỉ điểm thêm hai lần, cuối cùng có vẻ là nhìn không nổi nữa, nghiêng đầu nhìn về phía khác: "Ngu không ai bằng."

Sau đó không dạy gì nữa.

Vũ Kỳ Sâm bị nói như vậy vẫn vừa đấu pháp vừa dành thời gian đáp lại: "Đa tạ đạo hữu chỉ điểm."

Huyền Tụng hừ nhẹ bằng giọng mũi, vẫn là bộ dạng ghét bỏ vạn vật kia.

Kẻ kia đã không còn là đối thủ nữa, lúc Huyền Tụng ngừng chỉ điểm thì thắng bại hai bên cũng đã phân.

Tu giả vừa đánh vừa lui phẫn hận hỏi: "Các ngươi là ai?"

Minh Dĩ Mạn lúc này đứng ra lớn tiếng hỏi: "Ta còn đang muốn biết ngươi là ai đấy? Vì sao đột nhiên tấn công bọn ta?"

Người kia rút lui mấy bước, chật vật phun ra một ngụm máu nói: "Chúng ta là tu giả đến Quý Tuấn sơn trang diệt ma."

"Chúng ta? Diệt ma?" Minh Dĩ Mạn lặp lại hỏi, nhạy bén phát giác đối phương có thể là một đám người, mà không phải đơn độc một mình.

Tu giả diệt ma, nàng chưa từng nghe nói qua đội nhóm này.

Người kia biết bản thân không phải là đối thủ của Vũ Kỳ Sâm vì để dời lực chú ý của bọn họ mà chủ động hỏi, cũng là một loại yếu thế.

Nghe hắn nói như vậy, Vũ Kỳ Sâm cũng thu tay lại.

Người kia đưa tay lên, dùng ống tay áo lau máu ở khóe miệng, dùng kiếm chống đỡ thân thể nói: "Tổ chức của chúng ta là một nhóm chuyên đi vào Quý Tuấn sơn trang diệt ma."

Cố Kinh Mặc nghe được lời này lại bị chọc cười: "Diệt ma? Chỉ bằng các ngươi? Muốn gϊếŧ Cố Kinh Mặc mà lại tới một đám tu giả Kim Đan kỳ? Là không biết tự lượng sức mình hay là cảm thấy chúng ta rất dễ bị lừa?"

Trong nháy mắt sắc mặt người kia trở nên khó coi, hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, một tiểu bối Trúc Cơ kỳ cũng dám nói chuyện với hắn như vậy?

Nhưng thật sự là hắn không phải đối thủ của Vũ Kỳ Sâm, cuối cùng chỉ có thể thẳng thắn: "Chúng ta... Là đến Quý Tuấn sơn trang tầm bảo."

Ba đệ tử Duyên Yên kinh ngạc, trăm miệng một lời mà nói: "Tầm bảo?"

"Không sai, chúng ta nhận được tin tức đáng tin cậy, trước đó không lâu Cố Kinh Mặc xuất hiện ở nơi khác nên hiện tại không có ở Quý Tuấn sơn trang, chúng ta liền muốn đến nhìn một chút xem có thể nhặt chút túi trữ vật của tu giả vẫn lạc* ở đây không. Lúc trước chúng ta ở chỗ nghỉ chân bị tu giả công kích, có huynh để bị tử thương, bọn ta đoán người công kích là thuộc hạ của Cố Kinh Mặc liền tản ra tìm kiếm. Vừa nãy ta nghe thấy bên này có động tĩnh nên mới tấn công."

* Như đã giải thích ở chương 1, vẫn lạc là chết, một cách dùng từ tôn trọng người chết.

Đầu tiên là Quý Tuấn sơn trang bị tàn sát, bởi vì ác danh của Cố Kinh Mặc sau thời điểm phát sinh tai họa mà hiếm người nào dám tới gần nơi đó.

Sau đó, lại có hơn ba trăm người mất mạng gần Quý Tuấn sơn trang, ở trong đó có phàm nhân, cũng có tu giả.

Nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, tài vật họ để lại sau khi vẫn lạc như lẽ dĩ nhiên sẽ tích lại rất nhiều.

Người trên thế gian đều biết trên người Cố Kinh Mặc có chuông vạn bảo sư phụ nàng để lại cho, nàng có thể được coi là người có vốn liếng nhất Tu Chân giới, hẳn là khinh thường tài sản của những tu giả này, như vậy thì túi trữ vật của những tu giả này đều vẫn sẽ còn bên trong Quý Tuấn sơn trang.

Cái đám người diệt ma tụ tập ở chỗ này, đơn giản là một đám liều mạng, dự định thừa dịp Cố Kinh Mặc không ở đây mới đến liều một lần, nói không chừng có thể nhặt được mấy trăm túi trữ vật và tài vật của Quý Tuấn sơn trang, cách này đúng là có thể thu hoạch được không ít.

Bọn họ sợ Quý Tuấn sơn trang còn có thủ hạ của Cố Kinh Mặc nên không trực tiếp tiến vào Quý Tuấn sơn trang mà dừng lại ở thị trấn phụ cận này, từng bước tới gần.

Edit và đăng tải trên truyenhdt.com fishfromnowhere

Kết quả trước đó lại gặp phải công kích làm bọn họ buộc phải tản ra tìm kiếm hung thủ, vừa vặn gặp nhóm người của Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc thở dài: "Thật đúng là muốn tiền không muốn mạng."

Hoàng Đào lại truyền âm cho nàng: "Ma Tôn, hay là chúng ta cũng đến Quý Tuấn sơn trang dạo một vòng đi, nói không chừng có thể nhặt được ít đồ."

"Đề nghị này không tệ." Cố Kinh Mặc đã nghèo đến điên rồi liền chấp nhận đề nghị này.

Đối với sự bần cùng của chủ tớ hai người Huyền Tụng đã sớm biết, chỉ là hắn nghĩ mãi mà không rõ, lấy năng lực của Cố Kinh Mặc chỉ cần dựa theo phong cách của nàng cướp bóc, đốt gϊếŧ liền có thể có đầy đủ lộ phí.

Vì sao phương thức nàng lựa chọn đều là săn gϊếŧ linh thú, nhặt túi trữ vật vô chủ chứ?

Hiếm khi cướp bóc một lần thì cũng là đang trợ giúp đám người Hứa Minh Khôn.

Vũ Kỳ Sâm lại tương đối để ý những chuyện khác: "Vậy các ngươi đối với xung quanh nơi này có hiểu rõ không? Tỉ như trong mười bảy năm này không phải Cố Kinh Mặc ở đây quấy phá?"

Người bị hỏi đến kia cảm thấy rất ngờ vực: "Đây là ý gì? Chẳng lẽ còn có thể là người khác sao?"

Nói cách khác, đám người này ngoại trừ tới gần Quý Tuấn sơn trang, đυ.ng phải một lần công kích bên ngoài thì những cái khác đều không biết, thậm chí còn không bằng bọn họ.

Vũ Kỳ Sâm thu kiếm, quay người trở về đội ngũ nhỏ của mình: "Bọn ta là đến điều tra sự kiện ở Quý Tuấn sơn trang, chúng ta không liên quan tới nhau, ngươi đi đi."

Người kia không tiếp tục ở lại, phẫn hận nhìn đám người này một cái, nhanh chóng quay người rời đi.

*

Càng về đêm, sương mù càng dày đặc, giá rét càng đậm.

Tu giả đều phải trải qua quá trình tẩy tủy, thân thể rắn chắc hơn người thường, giá rét thông thường không ăn mòn được bọn họ.

Nhưng giá rét ở thị trấn này tuyệt đối không phải lạnh giá bình thường, nó giống như hầm băng vạn năm lạnh đến thấu xương, tựa như vật được luyện chế để ăn mòn, hàn ý dần dần vân vê tiến vào trong da thịt, xuyên vào trong thân thể, đi khắp toàn thân, vận chuyển bên trong cùng linh khí.

Sáu người tụ tập trong một tòa tiểu lâu.

Tiểu lâu này trước kia chắc là quán rượu địa phương, tổng cộng có hai tầng, lầu hai đã tàn tạ không chịu nổi, sàn nhà thậm chí còn sụp xuống.

Bọn họ ngồi ở một bàn vuông ở tầng một thương nghị chuyện.

Biểu cảm Vũ Kỳ Sâm ngưng trọng, thấp giọng nói: "Đám người diệt ma kia đã đả thảo kinh xà, để tu giả bên trong Quý Tuấn sơn trang có chỗ phòng bị, ta vốn định thừa dịp ban đêm mang các ngươi tới sơn trang tìm một chút, bây giờ xem ra không thích hợp nữa rồi."

Mộc Ngạn là đệ tử đơn thuần nhất trong ba người, nôn nóng nói: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tới Quý Tuấn sơn trang tìm tòi hư thực đi! Nếu như người trong sơn trang báo cho Cố Kinh Mặc trở về, vậy thì chúng ta chẳng những chẳng tìm hiểu được gì mà mạng cũng phải để lại nơi này."

Minh Dĩ Mạn gật đầu: "Không sai."

Cố Kinh Mặc ngồi ở một bên thong dong bình tĩnh, bọn họ sợ hãi Cố Kinh Mặc đang an vị ở bên cạnh họ sao, bọn họ không phải vẫn đang bình an à?

Tự mình dọa mình.

Lúc nhàn chán, nàng lấy thêm y phục trong túi trữ vật ra khoác thêm cho Hoàng Đào, loại này còn có thể chống chịu giá lạnh thêm một chút.

Nàng lại cầm hai kiện nam trang nhìn về phía Huyền Tụng, sợ mình tự cháy trước mặt ba tên đệ tử hù bọn họ sợ, thế là ném về phía Huyền Tụng, y phục rơi xuống trên vai Huyền Tụng, hệt như chơi ném vòng.

Ma Tôn không hổ là Ma Tôn, khoác vô cùng chuẩn.

Huyền Tụng nhìn y phục trên người trầm mặc một hồi, cũng không cự tuyệt.

Nàng lại lục tìm trong túi trữ vậy một hồi, thấy được mấy cái mũ có rèm, lấy một cái ra trùm lên đầu Huyền Tụng: "Ngươi không có tóc, đeo cái này lên sẽ ấm áp hơn."

Cố Kinh Mặc đột nhiên nói một câu nói như vậy làm ba người đang nghiêm túc thảo luận nín lặng.

Người không dễ chung đυ.ng nhất là Minh Dĩ Mạn lại là đầu tiên cười ra tiếng, sau khi ý thức được bản thân thất thố thì ngay lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, một lần nữa lại cao ngạo lạnh lùng.

Huyền Tụng cố gắng nén sát tâm của mình xuống.

Cố Kinh Mặc lại để mình và Hoàng Đào đội mũ rèm lên, lúc chỉnh lý rèm rủ xuống, lơ đãng hỏi: "Ngươi là phật tu vì sao lại hiểu được kiếm pháp và trận pháp đạo gia?"

Điểm này nàng đã để ý từ lâu nhưng vẫn không hỏi đến, bây giờ mới nhắc tới.

Huyền Tụng rũ mắt, tính khỏi cần ngụy trang nữa, nói mình thật ra là đệ tử của Duyên Yên các, Vũ Kỳ Sâm lại trả lời trước: "Phật môn vốn tu tập sở trường của các môn phái."

"Ồ?" Cố Kinh Mặc đối phật tu hoàn toàn không đủ hiểu biết, liền hỏi: "Phật tu không phải đa số đều dùng côn bổng và chưởng pháp sao, sao trong kiếm pháp cũng có nghiên cứu?"

"Đạo hữu có chỗ không biết." Vũ Kỳ Sâm tính nết vô cùng tốt thay Huyền Tụng giải thích: "Hơn trăm năm trước chính tà đại chiến, tam giới phát sinh loạn lạc, chỉ có phật môn là nơi duy nhất thanh tịnh. Đạo gia vì không muốn để cho tuyệt học trong môn bị thất truyền, người đứng đầu của nhiều môn phái đã dời không ít điển tịch đến Thanh Hữu tự, thỉnh cao tăng trông giữ."

"Cũng không sợ phật tu học trộm ư?" Cố Kinh Mặc thấy hơi kinh ngạc.

"Cao tăng phật môn dĩ nhiên là người chính trực đáng tin, trông coi nhiều năm như thế cũng chưa hề mở kết giới ra xem xét. Sau chiến loạn, Đạo gia vì cảm tạ phật môn nên tặng chút công pháp thông dụng cho phật môn. Huyền Tụng tiểu sư phụ lại biết công pháp một duyệt ngàn sách, có thể đọc xong toàn bộ điển tịch cũng không có gì kỳ lạ, những chỉ điểm vừa rồi đều rất chính xác, bần đạo vô cùng tán đồng và cảm tạ."

Huyền Tụng nghe xong đột nhiên cảm thấy chỉ điểm của mình cũng coi như không phí công, vừa vặn giúp hắn khỏi phiền não suy nghĩ xem nên giải thích thân phận thế nào.

🌊🌊🌊🌊🌊🌊🌊🌊

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này, Vũ Kỳ Sâm nhớ lại lần bọn hắn đi trải nghiệm kia là mang theo cả lão tổ tông lẫn trùm phản diện, nếu mà nói ra cũng là một đoạn truyền kỳ.
« Chương TrướcChương Tiếp »