Chương 47: Phiên ngoại 3 – Nút tình yêu

Sau khi Kỷ Tự lợi dụng đáp án “Woogie vị cam” thành công “lừa” được Hà Thụy Chi làm bạn trai, hắn rơi vào trong xoắn xuýt.

Hắn không biết nên yêu đương như thế nào với Hà Thụy Chi.

Làm bạn bè còn có thể cười cười nói nói, làʍ t̠ìиɦ nhân rồi hắn bỗng nhiên có chút không biết làm sao: Rõ ràng cũng không phải lính mới yêu, nhưng sao vừa nhìn thấy cậu, bầu không khí không hiểu sao lại thuần khiết đến lạ. Giống như cậu bạn nhỏ mới hơn 1 tuổi ở sát bên nhà, mẹ nhóc nói lần đầu tiên nhóc mang giày, ngay cả chân cũng không đi được.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Có chút mới mẻ, lại có chút khiến người ta chờ mong.

Đêm hôm đó, hắn tiễn Hà Thụy Chi đến trước khu chung cư, hai người ngồi ở trong xe, hắn đang do dự nên nói cái gì cho phải, Hà Thụy Chi đã rất đứng đắn nói với hắn một câu: “Tôi hiện tại phải đi về, nhưng mà tôi muốn hôn anh.”

Kỷ Tự sửng sốt, chợt bật cười ra tiếng.

Hà Thụy Chi có chút ngượng ngùng, trợn mắt nhìn hắn: “Tôi nói sai sao?”

“Không sai, chỉ là — “

Kỷ Tự đem đèn trong xe tắt đi, lợi dụng bóng tối, trong chớp mắt hôn lên — thân là bạn trai, vậy mà lại để cho người yêu chủ động mở lời, là hắn tất trách.

Vị kẹo trái cây vẫn chưa hoàn toàn tan đi, Kỷ Tự như một đứa trẻ tham ăn, không dừng được mà liếʍ, gặm cắn, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi Hà Thụy Chi chơi đùa, giống như cũng muốn dính lấy vị ngọt đó. Hoàn toàn khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trước kia, nụ hôn này từ lúc mới bắt đầu, đã đầy mùi tìиɧ ɖu͙©.

Nhiệt độ trong xe dần tăng cao, tay Kỷ Tự lần lên eo của Hà Thụy Chi, sau đó luồn vào trong áo sơmi chậm rãi dò xét. Tiếng thở dốc của Hà Thụy Chi lẩn quẩn bên tai, cơ thể mềm dẻo dưới bàn tay hắn run rẩy, không thể nghi ngờ gì thêm, đây đối với Kỷ Tự là một sự kí©h thí©ɧ cực lớn, hắn rất nhanh đã cương.

Đang lúc hắn chuẩn bị tiến thêm một bước, Hà Thụy Chi phát ra tiếng thở dốc: “… Kỷ Tự…”

Nương theo chút ánh sáng ngoài cửa sổ xe, Kỷ Tự thấy trong ánh mắt của Hà Thụy Chi đầy hơi nước.

Kỷ Tự bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Không được, không thể như vậy. Đối với Thụy Chi, phải chậm một chút, mới có thể chắc chắn một chút.

Hắn nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình của mình, hơi thở bất ổn nói: “… Thời gian không còn sớm, cậu… về trước đi…”

Hà Thụy Chi hồi phục tinh thần, cậu có chút hoang mang: “Game ‘The Sim’ tôi chơi, bước tiếp theo đâu phải như vậy.”

Kỷ Tự: “…”

“Thụy Chi, chúng ta là đang yêu thật sự, cũng không phải đang chơi game.”

Hà Thụy Chi nhìn hắn: “Tôi biết, lúc bờ sông anh hôn tôi tôi đã động lòng rồi, tim đập rất nhanh, mặt rất nóng, đồng ý rồi.”

Kỷ Tự cố nén xúc động suýt chút nữa nhào lên người cậu.

Trong lòng hắn cuộn trào, trên mặt lại nhất phái bình tĩnh: “Chuyện tình cảm không thể sốt ruột, khe nhỏ sông dài.”

Hà Thụy Chi suy nghĩ một lúc, cảm thấy hắn nói cũng có lý: Dù sao cũng mới thử việc mà.

Sau đó ngày thứ ba hai người xác lập quan hệ, Hà Thụy Chi hẹn Kỷ Tự đến chỗ cậu ở, nói muốn làm beefsteak cho hắn ăn. Phải nói, tay nghề của Hà Thụy Chi thật sự rất tốt, hai người sau khi ăn ngon lành no nê, Kỷ Tự bỗng nhiên nhận được mail của công ty. Điện thoại của hắn sắp hết pin, liền nói với Hà Thụy Chi: “Anh dùng xuống máy tính của em chút, gửi mail.”

“Ở trong phòng, tự anh lấy đi.”

Đến khi Kỷ Tự trả lời hết mail, đóng web, liếc mắt liền thấy trên màn hình máy tính có một tệp video, tên là ‘Dã ngoại.avi’.

Kỷ Tự im lặng nhìn cái video này.

Cái tên này, cái đuôi này, nhìn kiểu nào cũng thấy khả nghi? Là cái hắn nghĩ tới sao? Nam nữ? Hay là, nam nam?

Kỷ Tự làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được hình ảnh Hà Thụy Chi xem loại video này. Hắn bỗng nhiên có chút lo lắng, không nhịn được đem con chuột dời đến file, nhìn chằm chằm màn hình, giống như là muốn nhìn xuyên thấu nó.

Cuối cùng hắn quyết định, double click mở ra —

Video tiếp tục load từ thời lượng pause lần trước, vì vậy lúc Kỷ Tự vừa click vào đã thấy cảnh trên bãi cỏ ngoài trời, có hai tên đàn ông trần trụi ra sức cày cấy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khiến người ta muốn phun máu.

Kỷ Tự chết đứng, đúng lúc Hà Thụy Chi rửa chén xong đi vào: “Kỷ Tự, vừa mới — “

“… A… Ư… A…!!” Trong video đôi này đã kết thúc sau khi lên cao trào. Máy tính của Hà Thụy Chi có nối loa bên ngoài, không hổ là hàng chất lượng cao, tiếng bass tuyệt vời, thanh âm đó quanh quẩn trong phòng ngủ Hà Thụy Chi rất lâu, dư âm còn văng vẳng bên tai.

Thời gian giống như dừng lại.

Cảm giác xấu hổ quen thuộc này, lại trở về.

Kỷ Tự đã quen: “Anh có thể giải thích, nhưng anh cái gì cũng không muốn nói.”

Hà Thụy Chi không sao cả gật đầu: “Vậy không cần nói, xem đi.”

Cứ như vậy, sau khi cùng nhau thưởng thức hết video dã ngoại sung sức, hai người thuận lý thành chương lăn đến trên giường.

Hà Thụy Chi ở dưới thân Kỷ Tự, thở dốc kịch liệt. Ánh mắt cậu ướŧ áŧ, loáng thoáng mang theo một chút nước mắt. Kỷ Tự cố gắng từ trên người cậu rời khỏi, hơi hở bất ổn.

“Hà Thụy Chi, cho em một cơ hội cuối cùng, nếu như bây giờ em nói dừng, anh có thể dừng lại.”

Hà Thụy Chi nở nụ cười, khóe miệng cong lên một vòng cung xinh xắn, môi cậu khẽ nhếch, khẽ gọi một tiếng: “Kỷ Tự.”

Kỷ Tự đỏ mắt nhìn cậu.

“Tiếp tục. “

Đêm nay, chỉ mới bắt đầu.

Hà Thụy Chi nước da trắng, bình thường nhìn qua liền biết là tiểu thiếu gia nhà có tiền. Say khi bỏ đi quần áo, Kỷ Tự thấy cơ thể của cậu lại khá tốt, tay Kỷ Tự chậm rãi vuốt ve cơ thể cậu, môi có ý xấu cắn lỗ tai đang đỏ bừng của cậu.

Hà Thụy Chi hít nhẹ một hơi, thân thể co rút, Kỷ Tự cười: “Thì ra đây là điểm nhạy cảm của em.”

Đầu lưỡi của hắn thưởng thức vành tai Hà Thụy Chi, động tác không mạnh, chỉ là chuyên chú một bộ phận trên tai. Hà Thụy Chi cảm giác mình muốn điên rồi, cảm giác này giống như có nghìn vạn con kiến bò qua tim, ngứa đến không chịu nỗi, nhưng lại không thể chạm vào, vì chạm vào, sợ chính mình sẽ muốn chết đi.

Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy, tay Kỷ Tự vẫn dán trên người cậu, cho nên có thể cảm nhận được phản ứng của cậu. Hắn dừng một chút, đầu lưỡi bắt đầu đưa bên trong tai Hà Thụy Chi thăm dò, bắt chước kiểu giao hợp một ra một vào. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, đặt lên ngực Hà Thụy Chi, nhẹ vờn khẽ niết, vô cùng miệt mài.

Hà Thụy Chi rất nhanh đã cương lên. Qυầи ɭóŧ của cậu còn chưa có cởi, ở phía dưới có lẽ đã ướt hết một mảng. Môi Kỷ Tự trượt từ lỗ tai xuống một đường, đến hầu kết, đến ngực, rồi chậm rãi đến tính khí đã cương cứng của cậu.

Kỷ Tự bật cười.

Hà Thụy Chi cảm thấy có chút xấu hổ, muốn co chân lại. Kỷ Tự dùng hành động thực tế cản cậu lại, hắn mở miệng ngậm cậu nhỏ của Hà Thụy Chi.

Chân Hà Thụy Chi lập tức căng lên, tuy là cách một tầng vải, nhưng đối với cậu mà nói, chuyện này thật sự quá kí©h thí©ɧ. Kỷ Tự nhẫn nại dùng đầu lưỡi miêu tả phân thân cậu, giống như đang an ủi cậu, Hà Thụy Chi lại vì ngứa mà không gãi được muốn sụp đổ. Cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, bắt đầu không nhịn được, cậu khó chịu lại thích thú uốn éo.

“… Kỷ Tự…” Hà Thụy Chi rốt cục không nhịn được phát ra tiếng cầu xin. Cậu muốn Kỷ Tự đừng dày vò cậu nữa, cậu muốn Kỷ Tự nhanh lên một chút, làm cái gì cũng được, để cậu có thể chấm dứt sự ngứa ngáy này.

Kỷ Tự kiềm chế cũng đã lêи đỉиɦ điểm, phân thân đã sớm sưng đến đau. Hắn sờ cái động nhỏ phía sau của Hà Thụy Chi, đã kinh đến mức ướŧ áŧ, cậu đã chuẩn bị nghênh đón hắn rồi.

Kỷ Tự rất nhanh cởi bỏ quần áo của hai người, hắn mở hai chân Hà Thụy Chi ra, đem phân thân đặt ở cửa động. Hắn vẫn rất kiềm chế. Kỷ Tự sợ làm đau Hà Thụy Chi, nhìn chung quanh, xem bên giường có gel bôi trơn hay bαo ©αo sυ hay không, hắn lấy tới, vừa mới chuẩn bị mở ra, Hà Thụy Chi đã bắt tay hắn lại:

“… Chỉ cần… mùi của… anh…”

Như trống trận rền vang.

Trường thương của Kỷ Tự lập tức không chút do dự đâm vào. Hai người cùng lúc rên lên, Kỷ Tự nhìn ra Hà Thụy Chi có chút đau đớn, trên mặt đầy mồ hôi. Kỷ Tự không dám động, hắn cúi đầu khẽ hôn mắt và môi cậu, chờ Hà Thụy Chi chậm rãi thích ứng.

“Cảm giác được không, anh ở trong cơ thể em.” Hắn áp vào lỗ tai cậu nói.

Những lời này cực kí©h thí©ɧ tới Hà Thụy Chi, cậu bắt đầu run run, đôi mắt nhịn không được nheo lại. Cậu ôm bả vai Kỷ Tự, đầu hơi nâng lên, lộ ra đường cong xương quai xanh xinh đẹp.

“CᏂị©Ꮒ em.” Cậu nói.

Mắt Kỷ Tự đỏ lên, dùng sức lao về trước. Đầu Hà Thụy Chi trống rỗng, chỉ có thể mặc cho nửa người dưới của mình mở rộng ra.

“… A… Ư… Ha… A…” Cậu thở dốc, rêи ɾỉ, sau đó dùng chân siết chặt lấy Kỷ Tự.

Mồ hôi Kỷ Tự theo gò má chảy xuôi xuống, Hà Thụy Chi thấy, nhịn không được liếʍ môi một cái.

Động tác này không thể nghi ngờ gì hơn là quyến rũ Kỷ Tự, tay hắn không tự chủ được siết chặt, càng thêm ra sức chinh phạt. Hà Thụy Chi càng rõ ràng cảm nhận được tính khí nóng bỏng đó đang hoang lạc trong cơ thể mình như thế nào.

Cậu để Kỷ Tự tùy ý rong đuổi trên người mình, cũng không biết rốt cục đã qua bao lâu, mãi cho đến khi hô hấp càng ngày càng gấp, mãi cho đến khi cậu cảm thấy mình vừa sắp bay lên trời vừa sắp rơi xuống địa ngục, kɧoáı ©ảʍ như cơn thủy triều, quét một cái cuốn sạch đi.

Kỷ Tự và cậu cùng lúc lêи đỉиɦ.

Kỷ Tự bình phục lại, hôn Hà Thụy Chi một cái: “Thích không, hửm?”

Mắt Hà Thụy Chi sáng lấp lánh, không cam lòng ở thế yếu: “Anh thích không? Tiền lương thử việc.”

Kỷ Tự bật cười: “Phúc lợi tốt như vậy, cả đời không đi.”

Cái gì đến sẽ đến, cứ từ từ!

Sau này thật lâu mãi cho đến một ngày nào đó, lúc hai người sang Anh thăm mẹ Hà Thụy Chi thuận tiện đăng ký kết hôn, Kỷ Tự hoang mang nói: “Anh sao cứ cảm giác hai ta hễ ở chung một chỗ là nhanh như chuyển nút phím tắt vậy?”

Hà Thụy Chi nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Giả thiết là x2 tốc độ đi, vậy chẳng phải chúng ta so với người khác có nhiều hơn một nửa thời gian sao? Ở bên nhau sớm chúng ta có thể cùng nhau làm nhiều chuyện sớm hơn!

Đáp án này có logic không?

Không hề logic.

Thế nhưng mặc kệ nó, Kỷ Tự chỉ cảm thấy, đáp án này nghe rất tuyệt vời!