“Tống Tâm” cái tên này vừa ra khỏi miệng, phóng viên phía dưới lập tức xì xào bàn tán, dường như khó mà tin được.
Mặc dù bọn họ chưa từng thấy Tống Tâm, nhưng cũng từng nghe qua đại danh — Tống Tâm người đại diện của Cố An Dương. Người đại diện này từ khi Cố An Dương debut vẫn luôn ở bên cạnh cô, trên con đường thành danh của Cố An Dương không thể thiếu bút tích của cô, hai người cũng xem như là thành công lẫn nhau. Hơn nữa so với quan hệ người đại diện và nghệ sĩ, bọn họ càng thân nhau như bạn thân. Thậm chí sau khi Cố An Dương qua đời, Tống Tâm liền không ở lại giới nữa, buông bỏ tất cả, cùng bạn trai nước ngoài đã quen biết nhiều năm kết hôn, di cư ra nước ngoài.
Trong lòng Cố Gia Nhiên cũng khϊếp sợ không thôi.
Ký ức của cậu đối với Tống Tâm chỉ dừng lại ở lúc 6 tuổi: Tóc xoăn dài, động tác nhanh nhẹn, gặp cậu liền lén đưa kẹo cho cậu, sau đó bị Cố An Dương nằm trên giường bệnh trách móc. Thoáng cái đã hai mươi mấy năm trôi qua, người dường như đã thay đổi, lại giống như không có gì đổi thay: Chí ít vẫn mạnh mẽ vang dội giống như trong trí nhớ.
“Tống phu nhân, theo như tôi được biết, người đại diện của Cố Gia Nhiên là Lục Phong...” Có phóng viên không kiềm chế được, đưa ra nghi vấn.
Tống Tâm mặt không đổi sắc: “Hắn là phó.”
Chúng ký giả: “...”
“Về chuyện nghệ sĩ Cố Gia Nhiên của tôi, các người có thể hỏi tôi. Tôi nghĩ ngày hôm nay không trả lời mấy câu, mọi người có lẽ sẽ không để chúng tôi rời khỏi.”
Chúng ký giả hai mặt nhìn nhau. Tuy giọng điệu Tống Tâm rất khách khí, hơn nữa mặt luôn mỉm cười, nhưng bọn họ vẫn từ trong đó cảm thấy lai giả bất thiện [1].
[1] Lai giả bất thiện: Người tới không có thiện ý
“Tống phu nhân, không biết phu nhân đã xem qua tin ngầm trên weibo chưa? Phu nhân cảm thấy thế nào về tình yêu của Cố Gia Nhiên và Phương Tinh Viễn? Từ tin ngầm xem ra, bọn họ thật sự rất thân mật.”
“Vị tiên sinh này, chú ý cách dùng từ. Phương Tinh Viễn là anh trai Cố Gia Nhiên, không có tình yêu gì. Nếu như cậu hỏi tôi thấy thế nào, tôi chỉ có thể nói, vị tung tin ngầm đó năm xưa chắc đã dùng camera theo dõi 24/24, mới có thể trôi qua nhiều năm như vậy mà còn nhớ rõ như thế, không loại trừ việc hắn xem đi xem lại video, dù sao ngay cả biểu cảm trên mặt cũng nhớ nhất thanh nhị sở.”
“Chào cô đại diện Tống, tôi là Lý Trừng phóng viên của báo Nam Hoa, xin hỏi cô lần này trở về là để giải quyết chuyện lσạи ɭυâи thật thật giả giả của Cố Gia Nhiên bị tung ra sao?”
Hắn dùng từ rất cẩn thận — “Thật thật giả giả”, còn cố ý nhấn mạnh ba chữ “Người đại diện”, tỏ rõ là trào phúng Tống Tâm nhảy dù tới cứu binh.
Tống Tâm mỉm cười: “Oh, việc này không vội. Nửa tháng trước, quý báo ở trên weibo đã nói tiệm bánh ngọt lâu đời ‘Mạnh Ký’ sử dụng bột mì trộn giấy vụn, bị người ta vạch trần là bịa đặt, chỉ trích các người vì tham tiền, trên ngoài weibo mắng các người hơn 3 vạn câu, việc này giải quyết rồi sao? Tôi rất để ý cái này nha.”
Sắc mặt phóng viên họ Lý lập tức trở nên xấu xí: “... Đó là do phóng viên ban xã hội sai. Trang giải trí chúng tôi rất cẩn thận.”
Tống Tâm lộ vẻ kinh ngạc: “Trời ạ, thì ra thực danh của ban xã hội ngược lại không bằng minh tinh uống miếng nước cũng có thể lên trang đầu giải trí? Tuy tôi di cư nhiều năm, nhưng thành ngữ ‘Nhìn lá rụng biết mùa thu đến’ này vẫn nhớ. Phóng viên Lý, tôi tán thưởng tính hài hước của cậu.”
“Tống phu nhân, dựa theo lời của cô, Cố Gia Nhiên và Phương Tinh Viễn chỉ là quan hệ anh em thông thường, vậy đạo diễn Phương Nguyên vì sao lại bất hòa nhiều năm với Cố Gia Nhiên?”
“Mạo muội hỏi một câu, một tháng tiền lương của cô bao nhiêu? Không cần cụ thể, đại khái là được.”
Phóng viên không biết cô có ý gì, cân nhắc một chút, nói một con số vừa phải: “Trên dưới 6000.”
Tống Tâm gật đầu: “Đủ mua cho Cố Gia Nhiên một cái choàng có nút thắt rồi. Cô nói xem một tháng tiền lương 6000 tệ quan tâm cha con bọn họ hợp hay không hợp làm gì chứ? Bây giờ thịnh hành quan hệ gia đình người ta sao? Vẫn là nên làm việc cho giỏi, cố gắng kiếm tiền đi!”
Tống Tâm liên tiếp châm biếm bọn họ, chọc cho một số phóng viên bắt đầu bất mãn. Có vị phóng viên nữ cười lạnh nói: “Cố Gia Nhiên là con trai Cố An Dương, cô và Cố An Dương quan hệ tốt như vậy, rõ là tới giúp cậu ta.”
“Cô thấy con trai của bạn tốt mình ở trên đường bị người ta bắt nạt, cô không giúp sao?”
“Tôi phải biết rõ ràng chân tướng câu chuyện, nếu như là lỗi của hắn, sẽ không giúp.”
“Quá tuyệt vời, xin hỏi, cô bây giờ biết rõ chân tướng sự thật chưa?
“Tin ngầm trên Weibo đều nói...”
“Nếu như hiện tại tôi lập tức tìm người lên weibo nói hôm nay nhìn thấy một vị phóng viên đeo mắt kính mặc áo khoác màu đỏ khóe miệng còn có một nốt ruồi ở trước mặt mọi người vói tay vào trong quần một nam phóng viên khác cô sẽ nói như thế nào?”
Mặt nữ phóng viên đỏ bừng: “Cô... Cô...”
Tống Tâm khoanh tay: “Cô xem, tin ngầm weibo cũng đâu đúng hoàn toàn.”
Không khí hiện trường lạnh đi. Không ít phóng viên sắc mặt bực bội, Tống Tâm nhìn một hồi, lại thong thả mở miệng nói:
“Tôi biết rất nhiều phóng viên có khả năng có ý kiến với tôi, cảm thấy tôi gây sự, chứ không thành tâm trả lời câu hỏi, chỉ đơn thuần là trào phúng phát tiết. Trên thực tế, tôi tôn trọng mỗi một vị phóng viên.”
“Tôi ở nước ngoài có không ít bạn bè là phóng viên, có một người là phóng viên chiến trường, rất mập, râu quai nón.” Tống Tâm giơ tay diễn tả, “Tôi nói đùa là chạy trốn giữa rừng đạn pháo như vậy mà cũng không thể khiến anh ốm bớt.”
“Tôi xem một vài tin tức anh ta đưa, rất bình tĩnh miêu tả cảnh người dân sinh hoạt khi chịu chiến tranh xâm lược, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến quá đáng.” Nói xong câu này, Tống Tâm nhíu mày.
“Tôi nói anh sao lại lạnh lùng thế, những người đó đáng thương biết bao, văn phong của anh quá nguội lạnh.”
“Anh ta nói với tôi, Honey, anh chỉ phụ trách phơi chân tướng, phán xét giao cho độc giả.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Tống Tâm thở dài: “Tôi biết mọi người rất quan tâm chuyện của Cố Gia Nhiên, trên thực tế chúng tôi so với các người càng gấp hơn. Chuyện này vốn đã là có mưu đồ từ trước, tràn ngập tin ngầm ác ý, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng, cho các người, cho Cố Gia Nhiên, cho những người quan tâm đến chuyện này một câu trả lời.”
“Cho nên tôi thành khẩn mời các vị phóng viên bình tĩnh đừng nóng, nghệ sĩ Cố Gia Nhiên của tôi là người bị hại, không nên dùng những phán đoán lưu truyền trên mạng mà tổn thương cậu ấy lần thứ hai.”
“Chúng tôi không yêu cầu mọi người nhất định phải đứng ở phía Cố Gia Nhiên, chỉ hy vọng mọi người bình tĩnh, khách quan, không bất công mà đưa tin sự kiện lần này.”
“Cảm ơn mọi người.”
Tống Tâm hướng về phía phóng viên chào một cái, sau đó dẫn Cố Gia Nhiên và Lục Phong rời khỏi. Vừa rời khỏi tầm mắt phóng viên, lập tức có một nữ phụ tá đi tới. Tống Tâm nói: “Kate, đã quay được hết chưa?”
“Đã xong. Lát nữa em sẽ up lên.”
“Trước khi những phóng viên đó gửi tin phải up video lên trước, dẫn dắt dư luận nhất định phải tự nhiên, nhiều góc độ một chút, đừng tập trung vào một người.”
“Đã biết.”
Tống Tâm thở ra một hơi: “Bao nhiêu năm qua rồi, mấy phóng viên này vẫn gian xảo như thế. Hiện tại — “
Tống Tâm xoay người nhìn Cố Gia Nhiên, nở nụ cười: “Gia Nhiên, bồi dì Tâm uống cà phê đi!”