Cố Gia Nhiên ngủ thẳng tới gần trưa mới dậy.
Ngoại trừ trên người có chút đau nhức cùng hạ thân có phần không khỏe, thì những chỗ khác ngược lại nhẹ nhàng sảng khoái, hẳn là Ôn Ngôn đã tắm cho cậu. Thành thật mà nói, cậu không nhớ nổi tối qua rốt cuộc kết thúc khi nào, chỉ nhớ rõ mình giống như một con thuyền, chìm chìm nổi nổi cùng Ôn Ngôn trong bể dục.
Cố Gia Nhiên xuống giường, vừa chuẩn bị mở cửa xem Ôn Ngôn có ở bên ngoài không, thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên kia cửa: “… Vẫn chưa qua xét duyệt, tháng sau chiếu dự tính là không thể.”
“Vậy trước tiên lùi tuyên truyền lại, thờì gian dài sẽ tiêu hao độ Hot. Hợp đồng hôm nay tôi phải sửa đổi, có việc mọi người đến đây tìm tôi.”
“Được, Ôn tổng.”
Cậu dựa trên cửa, nghe tiếng giấy ma sát loạt xoạt bên ngoài, sau đó truyền đến tiếng đóng và mở cửa. Cậu lén mở cửa phòng, thấy Ôn Ngôn ngồi trên ghế đưa lưng về phía mình xem văn kiện, Cố Gia Nhiên từ phía sau lưng ôm lấy hắn.
Ôn Ngôn quay đầu ở trên mặt cậu hôn một cái: “Dậy rồi? Muốn ăn chút gì không?”
Cố Gia Nhiên nhớ lại một lời thoại kinh điển, vừa nghĩ tới liền nói ra: “Ăn anh.”
Cậu nói xong cũng hối hận, mặt đỏ lên, muốn rời khỏi người Ôn Ngôn, kết quả bị kéo ngồi lên trên đùi hắn.
Ôn Ngôn ở trên cổ của cậu gặm cắn: “Hửm?”
Cố Gia Nhiên nhấc tay đầu hàng: “Em sai rồi.”
Ôn Ngôn cười bỏ qua cho cậu, hỏi: “Hôm nay muốn làm gì, muốn ra ngoài chơi không?”
Cố Gia Nhiên lắc đầu. Ban ngày, thân phận này của cậu đi đâu cũng phiền phức.
Ôn Ngôn cũng nghĩ đến điểm này, nói: “Em hôm qua trong điện thoại không phải nói tới du thuyền sao? Nếu không tối chúng ta đi?”
Cố Gia Nhiên suy nghĩ một lát: “Bỏ đi, không đi.”
Ôn Ngôn có chút ngoài ý muốn: “Khó có khi tới đây một lần mà chỉ ở khách sạn sao? Kênh đào ban đêm rất đẹp, thật sự không đi xem sao?”
“Em tối nay phải đi, em không muốn lãng phí thời gian ở những chuyện khác, chỉ muốn ở bên cạnh anh.”
Tâm Ôn Ngôn lập tức trở nên mềm nhũn.
Gia Nhiên của hắn chính là như vậy, luôn dùng vẻ mặt bình thản nhất nói chuyện khiến người ta cảm động. Cậu có lẽ mãi mãi cũng không biết, dáng vẻ mình lúc nói những câu này đẹp cỡ nào.
“Được. Vậy em ở khách sạn cùng anh xử lý công việc.”
Cố Gia Nhiên thu dọn đồ của mình xong, đúng lúc thấy Ôn Ngôn gọi điện thoại nói khách sạn đưa bữa trưa lên. Cậu thấy hắn cầm mấy tấm bưu thϊếp trên tay, hiếu kỳ hỏi: “Cái này ở đâu ra?”
“Dưới đáy điện thoại, khách sạn đưa bưu thϊếp phong cảnh thành phố, một bộ bốn tờ.”
Cố Gia Nhiên đã rất nhiều năm không có viết bưu thϊếp rồi, bỗng nhiên nổi lên hứng thú: “Chúng ta viết đi!”
“Em gởi cho anh, anh gởi cho em?”
“Ừ.”
Hai người thích thú viết, Ôn Ngôn chọn một tấm bưu thϊếp hình khu vườn, địa chỉ gửi đến viết là Vườn Hồng.
Hắn thổi thổi nét mực trên bưu thϊếp: “Anh còn chưa có đến, nó đã tới trước.”
Bưu thϊếp Cố Gia Nhiên gửi đến Phỉ Thúy Vân Sơn bên này cũng viết xong: “Đến lúc đi em mang đi gửi, em cam đoan không nhìn.”
“Còn hơn hai tấm làm sao đây?”
Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút: “Anh gửi một tấm cho Kỷ tổng, em gởi cho Thụy Chi.”
Ôn Ngôn gật đầu.
Cố Gia Nhiên viết bưu thϊếp cho Hà Thụy Chi cực kỳ đơn giản: Thụy Chi, tôi hiện tại rất vui. Bạn thân đại để là như vậy, ăn ý sẵn có, không cần nhiều lời.
Ôn Ngôn viết cho Kỷ Tự lại có chút khó khăn: “Anh cảm giác không có gì để nói.”
“Vậy viết lời chúc?”
Ôn Ngôn suy nghĩ một hồi, xoạt xoạt bút viết ra một hàng chữ: A Tự, cái caravat xanh không ra xanh, lục không ra lục kia của mày thực sự rất khó nhìn.
Cố Gia Nhiên sau khi xem cười ngã nghiêng ngã ngửa: “Em cảm giác Kỷ tổng sẽ tuyệt giao với anh.”
Đến khi ăn trưa, Ôn Ngôn ngồi trên ghế sofa xem hợp đồng, Cố Gia Nhiên nằm trên đùi hắn xem kịch bản. Hai người câu được câu không trò chuyện.
“Chu Ninh An kia diễn vai gì, sao em lại cùng với hắn lên báo?”
“Ngày đó đi ăn có hắn, anh quên rồi. Hắn còn up weibo tag anh vào.”
“Có sao? Anh không biết, anh chặn tag rồi, vả lại weibo là anh chủ yếu mở cho em xem.”
“Thật ra hôm nay anh cũng có thể update.”
“Vậy em giúp anh đi.”
Cố Gia Nhiên cầm điện thoại của Ôn Ngôn, đứng ở trên ban công chụp một tấm dương liễu bên bờ, rồi đăng lên weibo. Sau đó cậu lại mở điện thoại của mình ra lướt weibo, lén bấm like, rồi lại bỏ like.
Kể từ khi cùng Ôn Ngôn ở bên nhau, Cố Gia Nhiên cảm giác tuổi của mình bị giảm đi, lúc yêu làm nhiều chuyện ấu trĩ lại nhàm chán. Chỉ là những việc nhỏ nhặt như vậy, cũng làm cho cậu cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
Cậu đã rất nhiều năm không có hạnh phúc như thế.
“Gia Nhiên, em đọc kịch bản cho anh nghe đi!”
” ‘Đồng Tước Cục’ sao? Không đọc đâu, anh phải xem hợp đồng.”
“Đọc đi! Anh làm nhạc nền.”
“Đọc rất chán lại kỳ quái… Được rồi…’Tiêu Lan đứng dưới tàng cây Đồng Tước Lầu, biểu cảm cô đơn’, bỏ đi, em tìm khách sạn lấy hai quyển sách, đọc cho anh nghe.”
“Được.”
“Anh xem qua mấy bộ phim em diễn rồi?”
“Không có xem hết, chỉ một số!”
“Thích nhân vật nào nhất?”
“Tạ Ninh Viễn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì vì Tạ Ninh Viễn em mới biết thắt caravat.”
“Ha ha.”
“Về sau caravat của anh liền cho em thầu hết.”
Trò chuyện một hồi Cố Gia Nhiên bỗng nhiên ngồi dậy nhìn hắn.
“Sao vậy?”
Cậu chép miệng một cái: “Thật nhớ buổi tối hè đó mang dép đi theo anh ăn đồ nướng.”
“Lát gọi thêm hai phần tôm hùm nhỏ.”
“Được, một phần nhồi tỏi, một phần ngâm tiêu.”
“Thêm hai chai bia?”
“Được!”
Cậu lại nằm xuống.
…
“Ngày mấy đi thử vai, định chưa?”
…
“Gia Nhiên?”
…
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn, Cố Gia Nhiên đã nằm trên đùi hắn ngủ. Hắn xoa đầu cậu một cái, so với lúc trước gặp cậu, tóc đã dài không ít. Ôn Ngôn nhẹ nhàng đỡ cậu từ trên đùi lên, yên lặng đặt xuống ghế sofa, lại đi vào phòng lấy chăn đắp cho cậu. Thấy trên tay cậu còn siết chặt quyển sách của khách sạn, hắn cười lắc đầu, đem sách rút ra.
Đó là một tập thơ. Hắn lật nhìn một trang bên trong, bên trái có một bức tranh minh hoạ: Một con mèo lười biếng nằm trên bệ cửa sổ phơi nắng. Bên phải trang in một bài thơ, hắn lướt nhìn nhanh rồi khép lại, chỉ nhớ rõ phía trên đầu có một dòng chữ màu đen mỏng:
Tôi muốn cùng người sống hoài với thời gian.