Khi toàn bộ côn th*t của nam nhân đi vào chỗ sâu nhất của thịt huyệt, mang đến một làn sóng kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ và tê dại, khiến tiểu huyệt co rút nhanh.
“Ơ, bảo bối… thả lỏng.” Nam Cung Lân khẽ thở hổn hển, da^ʍ huyệt nhỏ kẹp chặt đến mức hắn khó có thể thông thuận rút ra cắm vào, trán toát mồ hôi nóng.
“A… ca… ca…” Nghê Ngạo Lam giơ tay vòng qua cổ hắn, nũng nịu yêu cầu, “Hôn nhẹ…”, làm thế có thể cố hết sức khiến mình làm dịu thân thể căng thẳng.
Nghe giọng nói yếu ớt hơi khàn của nàng tựa như kẹo bông gòn vậy, ngọt tận tim, hắn phủ người xuống, cúi đầu hôn môi hồng của nàng, phác họa dáng môi xinh đẹp.
Thiên hạ vươn lưỡi hồng ra, đầu lưỡi cọ xát quấn quýt lấy hắn, nuốt nước bọt hắn mang sang.
Nam căn thô to của Nam Cung Lân mới rút ra xong, cảm thấy tiểu huyệt càng lúc càng mềm mại, mật dịch lần nữa tràn ra hàng loạt, điều này có nghĩa là sự khó chịu ban nãy đã biến mất.
Khi hôn tới nỗi nàng thở hổn hển, sắp không thở nổi nữa, hắn mới rời khỏi nàng, chống nửa người trên, bắt tay cởi xiêm y mềm mại, nhưng không hề cởi ra, mà để nó lỏng lẻo treo trên người, lộ thân thể chính diện cường tráng.
Mở to đôi mắt thưởng thức vóc dáng hắn, ba năm qua, bờ vai hắn đã càng thêm rộng rãi, cơ bắp đẹp đẽ, mỗi tấc đều ẩn chứa sức mạnh không gì sánh bằng. Chẳng qua khi ánh mắt rơi trên vết sẹo nơi vai trái hắn, Nghê Ngạo Lam nhịn không được viền mắt đỏ au, “Lân ca ca… còn đau không?”
Nam nhân nầy luôn luôn che chở nàng, bản thân thà chiu sự giày vò về thân thể lẫn tinh thần cũng không muốn nàng bị thương.
Biết tiểu mỹ nhân chỉ cái gì, nhưng Nam Cung Lân không muốn nàng áy náy để bụng, thế là cười xấu xa nói, “Còn chưa dùng sức làm nàng khóc, long căn chưa cắm sảng khoái đương nhiên đau rồi.”
Chỉ hai ba câu đã chọc Nghê Ngạo Lam quên mất nước mắt, lời nói dâʍ đãиɠ của hắn khiến nàng đỏ bừng mặt, tay nhỏ vuốt cánh tay hắn.
“Lân ca ca, huynh rất… hạ… lưu…” Nàng vốn muốn nói vô sỉ da^ʍ ô, nhưng muốn nói cũng không nên nói nghiêm trọng như vậy.
“A, chẳng phải tiểu dâʍ đãиɠ nàng thích à?” Hắn nhe răng cười, chế nhạo nàng.
“Người ta đâu có!” Nàng phồng má nói một đăng, nghĩ một nẻo kháng nghị, nữ nhi người ta luôn cần chút rụt rè, cũng không thể thản nhiên hô ‘Huynh càng hạ lưu, ta càng thích’ mà!
Rút phân nửa côn th*t ra, Nam Cung Lân thưởng thức d*m thủy lưu lại bên trên, nói, “Nàng không thích sao ướt thành thế này, trên long căn của ta toàn là dâʍ ɖị©ɧ của nàng đó.”
Tâm sự bị nói toạc ra, Nghê Ngạo Lam quả thực xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, kiêu ngạo nói, “Bại hoại! Không làm nữa!”, đồng thời lắc mông, muốn đẩy nửa người dưới của hắn.
Đung đưa như vậy, đối với Nam Cung Lân mà nói đúng là sự hấp dẫn mất hồn, bàn tay to lập tức bóp mông nàng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ tà ác, nói, “Không làm? Ca ca liền làm cho nàng xem!”
Cong nửa người dưới của nàng lên trước ngực, bàn tay đè chỗ bên ngoài bắp đùi của nàng, nam nhân thẳng lưng rút ra cắm vào, côn th*t to hung ác dùng sức xỏ xuyên qua nộn huyệt.
“Bảo bối, nàng xem dáng vẻ da^ʍ huyệt của nàng nè, ăn rất vui vẻ.”
Nghê Ngạo Lam nhìn chỗ giao hợp, chỉ thấy côn th*t đầy dữ tợn của hắn liên tục rút ra đâm vào, hai mảnh thịt đỏ tươi ở nơi riêng tư của mình vừa hút lại liền bị kéo trở ra, mật thủy phun lên bắp đùi hai người trở nên đặc biệt sáng loáng dưới ánh mặt trời.
“A a… Lân ca ca…” Nàng thở gấp, dục hỏa nơi bụng dưới cháy hừng hực, khát vọng kɧoáı ©ảʍ được hắn hung hăng thương yêu.
“Sao? Ăn ngon chứ, haha…” Nam nhân rút côn th*t, cố sức chọc vào, túi ngọc đánh lên mông nàng bạch bạch, sức lực ép nàng sắp không thở nổi.
Cách đâm gần như thô bạo kiểu này khiến thiên hạ không bao lâu sau liền hu hu cầu xin, Nam Cung Lân bèn ôm nàng lên ngồi trên nửa người dưới của mình, đổi sang húc lên xuống.
Đôi tay ôm gáy hắn, chân dài kẹp hôn hắn, Nghê Ngạo Lam dán hai vυ" lên l*иg ngực hắn, hai điểm đỏ bị cọ xát đến mức cứng rắn vểnh lên, miệng nhỏ hé mở, “Ưm a… Lân ca ca… ưm… dài quá…”
“Không dài sao làm nàng thoải mái chứ? Hửm?” Nam Cung Lân sung sướиɠ nói, không cách nào có thể phủ nhận, lời khẳng định của nữ nhân luôn khiến nam nhân cảm thấy kiêu ngạo không gì sánh bằng.
Cánh tay cường tráng ôm bắp chân nàng, bàn tay to vững vàng cố định thân thể mềm mại của nàng, hắn điên cuồng mạnh mẽ chọc lên, côn th*t to thô bạo căng da^ʍ huyệt ra, dùng sắc để toàn bộ thịt mềm bao bọc mình.
“A… chặt thật… hận không thể làm chết nàng…” Mồ hôi từ trán chảy xuống, hắn khẽ híp mắt nhìn thiên hạ đỏ ửng mỹ nhan, xuân tình đầy mặt, ý loạn tình mê lắc đầu.
“A a… không… ưm ơ… sâu quá… á… đừng làm… thế a…” Nghê Ngạo Lam hoàn toàn bị đưa lên cao, khi thân thể hả xuống, toàn bộ trọng lượng tập trung ngay chỗ tiểu huyệt, hắn căn bản liều mạng cắm chết nàng, đường mòn hẹp nhét đầy côn th*t to của hắn, dường như sắp bị chọc thủng.
Khi Nam Cung Lân nhanh chóng đâm đến đỉnh miệng tử ©υиɠ, thịt mềm cắn chặt hắn không buông, mang đến tư vị tuyệt vời, côn th*t to lại nở lớn vài phần.
d*m thủy từ nhuyễn huyệt liên tục bị ép ra, theo nam căn chảy xuống, nhuộm ướt túi ngọc, rơi trên mặt cỏ, như giọt sương sáng sớm, lóe lên ánh sáng bạc.
“Ưm… ca ca làm nàng thoải mái không?”
“Thoải… mái… a ưm rất tuyệt…”
Cảm giác tê dại chồng chất từ bụng dưới vọt lên, Nghê Ngạo Lam chịu không nổi lập tức thét lên cao trào, “Á… á… đến… rồi…” m mật bắn tung tóe lên côn th*t, thịt huyệt kẹp chặt, cũng khiến tinh quan Nam Cung Lân mở rộng, gầm nhẹ, “Siz… tất cả đều bắn cho nàng… A…”
Dịch nóng phun vào tử ©υиɠ, làm nàng nhịn không được run rẩy vài cái, lại cắn chặt côn th*t to hai ba lần.
Một khoảng thời gian dài không hoan ái, sự nhiệt tình của tiểu mỹ nhân đối với Nam Cung Lân mà nói tựa như độc dược, không động vào thì thôi, vừa chạm liền nghiện không dừng được.
côn th*t mới phát tiết chưa hề mềm nhũn, vẫn còn cứng rắn, hắn thả đùi nàng xuống, rút nam vật. Khi nàng cho rằng có thể nghỉ ngơi một tí, lại không ngờ hắn động thủ lật người nàng, để nàng nằm sấp trên bãi cỏ mềm mại. Cảm giác được tinh thủy theo bắp đùi ồ ồ chảy xuống, nàng cả kinh kẹp chặt hai chân lại.
Ngón tay nam nhân quệt một ít dịch thể, đầy sắc tình bôi lên cặp mông mềm mịn của Nghê Ngạo Lam, con ngươi đen nhìn chằm chằm tinh thủy sền sệt da^ʍ huyệt phun ra, lập tức đỏ ngầu thèm khát, thú tính trong cơ thể cũng bùng phát, côn th*t bỗng nhiên nở to hơn trước.
Khi hắn cầm nam căn đỏ tía đυ.ng vào miệng huyệt ướŧ áŧ, nàng biết ngay hắn còn muốn nữa, bèn hốt hoảng kêu, “Lân ca ca, đừng mà!”
Ba năm trước, khi hoan ái, du͙© vọиɠ của hắn luôn làm nàng ăn không tiêu, thường xuyên muốn làm vài lần mới bằng lòng bỏ qua, giờ ở nơi lộ thiên như vậy, huống chi hình như hắn còn dũng mãnh hơn trước, nàng sợ lần này phải mất nửa buổi chiều mới kết thúc.
Bàn tay to đè lưng ngọc của nàng, khiến nàng không thể nào nhúc nhích, Nam Cung Lân khẽ dụ dỗ, “Bảo bối ngoan, lại cho làm mấy lần nữa nhé?”
“Lân ca… á…” Nghê Ngạo Lam còn muốn thuyết phục hắn, hắn đã hung ác chen vào, sau khi lên cao trào tiểu huyệt còn chưa dịu lại, cực kỳ mẫn cảm, lần này húc đến mức thân thể mềm mại của nàng run rẩy.
Nâng mông lên cao để nam nhân dễ dàng hành động, ưỡn côn th*t to, cảm nhận thịt huyệt ướŧ áŧ mυ"ŧ thân gậy, đầu ngón tay bóp mông thịt lập tức xuất hiện dấu đỏ.
Mông truyền tới cảm giác đau, tiểu huyệt truyền tới cảm giác sảng khoái, rốt cuộc khiến Nghê Ngạo Lam có loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị bị tàn sát bừa bãi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, yêu kiều kêu, “Hơ á… Lân… ưm…”
Du͙© vọиɠ khiến nàng trầm luân trong sự phóng đãng tàn bạo của nam nhân, không tự chủ xoay vòng eo nhỏ nhắn phối hợp với động tác rút ra cắm vào của hắn, để thịt huyệt ăn sâu côn th*t to hơn.
Trên bãi cỏ mênh mông bát ngát, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cuộn xiêm y đỏ rực của đế vương lên, mái tóc dài đen óng của hai người thoáng quấn quýt tết vào nhau.
m thanh da^ʍ hợp bạch bạch bạch quanh quẩn bên tai, vừa da^ʍ mỹ vừa phóng đãng.
“Chậc… lẳиɠ ɭơ thật… rõ ràng đã muốn bị làm, còn nói đừng.” Nam Cung Lân cười khẩy, cúi người phủ lên tấm lưng trắng như tuyết của nàng, há mồm gặm cắn gáy, vai nàng, lưu lại vết hôn đỏ.
Bàn tay to tiến lên phía trước thăm dò nơi riêng tư của nàng, lòng bàn tay vân vê hoa hạch sưng to, sau đó hơi vặn một cái, và nghe nàng hút khí thở hổn hển.
“Thoải mái thế à? Tiểu lẳиɠ ɭơ sảng khoái thêm một chút nhé.”
“Á không… Lân ca ca… xin huynh đừng ưm ưm a…” Nghê Ngạo Lam không cách nào trốn khỏi sự khống chế của hắn, chỉ có thể mềm nhũn thân thể yêu kiều, mặc cho bàn tay to cường ngạnh, môi lưỡi ướŧ áŧ nóng bỏng, côn th*t khổng lồ xâm nhập.
Hai ngón tay hết vê tới xoay, bóp hạt mầm nhỏ, khiến nàng thở dốc thét chói tai, càng không ngừng lắc đầu, tay nhỏ bé chăm chú níu xiêm y dưới thân.
“Kẹp chặt tay ta vậy, rõ ràng muốn ta làm nàng, không phải sao?” Nam Cung Lân cường tráng điên cuồng đung đưa mông, côn th*t cắm vào da^ʍ huyệt ngượng ngùng ẩm ướt, mật thủy nhỏ giọt xuống, nhưng không rơi xuống đất.
“Không được… a a… muốn hỏng rồi ưm…” Thiên hạ yêu kiều khóc rưng rức.
Nữ nhân càng cầu xin, càng dấy lên hứng thú muốn chà đạp nàng của nam nhân.
“Mở chân ra nào!” Nam Cung Lân liếʍ vành tai nàng, giọng nói khàn khàn mê hoặc nàng làm theo ý hắn.
“Không… Lân ca ca a…” Nghê Ngạo Lam lắc đầu, dang chân ra, côn th*t sẽ đâm càng sâu hơn, hắn sẽ cắm nàng hỏng mất.
“Mở nào, bằng không ta làm nàng ngất luôn!”
Nàng vừa nghe thế, sợ đến mức ngoan ngoãn dang chân, để hắn khảm nửa người dưới vào giữa hai đùi, quả nhiên côn th*t đâm rất sâu, cọ xát miệng tử ©υиɠ, kí©h thí©ɧ tiểu huyệt co rút nhanh.
Tầng tầng thịt mềm bao bọc du͙© vọиɠ, mυ"ŧ cắn tới nỗi toàn thân hắn khoan khoái không ngớt, khiến hắn càng hung ác tiến vào da^ʍ huyệt mềm mại của nàng, làm nàng không nói nên lời, chỉ có thể buông thả kêu lên.
“Á á… không… muốn chết rồi…” Nghê Ngạo Lam chợt thét chói tai, bật khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, thân thể mềm mại trở nên cứng nhắc, thịt huyệt lần nữa bị làm tới mất hồn, kɧoáı ©ảʍ to lớn nhấn chìm nàng.
Thừa dịp tiểu huyệt thiên hạ co rút từng trận cắи ʍút̼ côn th*t, sau khi Nam Cung Lân buông thả đâm vào mấy chục lần, hắn tàn nhẫn chọc da^ʍ động, lần thứ hai rưới dịch trắng vào cơ thể ấm áp của nàng.