Hơi thở nam tính bá đạo đập vào mặt, môi lưỡi Nam Cung Lân trằn trọc gặm mυ"ŧ miệng nhỏ của thiên hạ, đầu lưỡi đảo qua hàm răng của nàng, cuốn lấy lưỡi hồng, hung hăng kéo ra ngoài, thưởng thức qua lại.
Đai lưng rút ra, xiêm y lỏng lẻo mở rộng, lộ ra chiếc yếm màu tím xanh bên trong, làm tôn lên da thịt trong sáng trắng như ngọc của Nghê Ngạo Lam.
Bàn tay to dễ dàng cởi thắt nút mềm trên chiếc yếm, lại kéo ra ném sang một bên, hai bàn tay ngắt đầu v* rồi xoay ấn, khiến điểm đỏ trở nên đỏ tươi vểnh cao.
Bàn tay khác đặt lên một bên ngực đầy đặn, Nam Cung Lân vừa hôn nàng vừa nói, “Bảo bối, vυ" to lên rồi, sờ đã tay quá.”
“Ưm… huynh… huynh…” Hai gò má Nghê Ngạo Lam đỏ bừng, không ngờ hắn lại biết rõ thân thể nàng vậy, ngay cả hai ngọn núi thay đổi kích cỡ cũng biết.
Đọc được suy nghĩ của nàng, hắn cười, “Toàn thân trên dưới có chỗ nào của nàng ta chưa sờ qua đâu, đương nhiên ta biết rõ ràng, nàng càng ngày càng xinh đẹp, tiểu yêu tinh!”
Cúi đầu, hắn há miệng ngậm một bên vυ" tròn trịa, lưỡi quét qua lại, thỉnh thoảng hàm răng khẽ cắn, lưu ít dấu răng, làm bên đó trở nên ướŧ áŧ, lại ngâm bên khác.
Dưới ánh mặt trời, vết nước càng lấp lánh, vừa sắc tình vừa thanh thuần.
Vốn còn định năn nỉ, nhưng động tác của hắn tuyệt đối xâm chiếm không thể nghi ngờ, khiến nàng vô lực phản kháng, chỉ có thể mặc hắn châm lửa trên thân thể nàng.
Hơn ba năm nay, thân thể mềm mại nhạy cảm tựa như củi khô gặp lửa cháy hừng hực, du͙© vọиɠ lập tức tràn ngập trong mỗi tấc máu thịt trong người, nhanh chóng trầm luân.
Nam Cung Lân cũng không tốt hơn chỗ nào, vừa nãy mới hôn tiểu mỹ nhân thôi đã làm nam vật trong nháy mắt cứng rắn sưng to lên, giống như một thiếu niên chưa từng hoan ái vậy, kích động tới nỗi muốn xé nát tiết khố của nàng, cứ thế cắm vào.
Nhưng, hắn còn chưa âu yếm xong bảo bối của hắn.
Kiềm chế cơn kích động, bắp thịt toàn thân đế vương tuyệt diễm căng cứng, bàn tay kéo tiết khố nàng xuống, quỳ sát giữa chân nàng, con ngươi đen nhìn chằm chằm hai mảnh thịt hồng hồng khép chặt, xấu xa hỏi, “Bảo bối, nàng ướt rồi hửm?”
“Ta… ta… không biết…” Nghê Ngạo Lam cảm thấy bụng dưới có một luồng nhiệt vọt lên, dưới cái nhìn soi mói của hắn thì càng rõ ràng hơn, nàng nhìn khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời, càng lộ ra nét tuấn lãng xinh đẹp.
“Haha, ta chọc thử xem.” Nam Cung Lân vươn ngón tay dài khẽ gảy mảnh thịt mềm đùa nghịch, một dòng d*m thủy chảy ra, “Bảo bối nôn nước ra rồi, xinh thật.”
“Lân ca ca…” Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng bị hắn khıêυ khí©h, nhiệt độ cơ thể càng tăng, trán chảy mồ hôi ròng ròng, tiểu huyệt trống rỗng đến mức muốn chiếm lấy hắn.
Đột nhiên ngón tay dài của hắn xâm nhập vào, chậm rãi ma sát đường mòn chật hẹp, khiến thiên hạ khẽ rên lên, hai chân càng dang rộng, không tiếng động làm ra động tác mời hắn.
Nam Cung Lân say mê nhìn đôi mắt nàng dần dần ướŧ áŧ, hỏi, “Tiểu tử Viễn Trình chết tiệt kia có làm vậy với nàng không?”
“Không có… ưm… ngay cả… hôn cũng không có…” Nghê Ngạo Lam bĩu môi.
“Bảo bối ngoan lắm, để ta hôn nàng nào.” Nam nhân nói xong, cúi đầu há miệng liếʍ hoa hạch yếu ớt, đầu lưỡi cọ sát, đồng thời lại tăng thêm một ngón tay giúp nàng mở rộng nộn huyệt.
Quá lâu không làm, hắn sợ không dỗ được nàng ướt đẫm, chuẩn bị không cẩn thận, đợi lát nữa côn th*t to cắm vào sẽ làm nàng và mình đau.
Hai ngón tay đâm vào tiểu huyệt, hơn nữa thịt hạch truyền tới cảm giác ác liệt, kí©h thí©ɧ Nghê Ngạo Lam, tay nhỏ níu chặt xiêm y đã mở rộng, nàng lắc đầu, tức khắc mái tóc bị kéo xõa ra.
Thoáng cong người, nàng càng dán tiểu huyệt của mình về phía hắn, khát vọng càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.
Rút hai ngón tay, Nam Cung Lân dứt khoát nâng mông nàng lên, áp chân dài lên nửa người trên của nàng, nói, “Tiểu yêu tinh, xem ta liếʍ nàng như thế nào.” Hắn há miệng, đặt lên mảnh thịt, đầu lưỡi chui vào đường mòn, vị tanh ngọt tràn ngập trong miệng hắn.
Nghê Ngạo Lam xấu hổ không dám nhìn thẳng, đành hơi mở mắt nhìn bờ môi ngậm kéo mảnh thịt của nàng, sau đó đầu lưỡi chọc vào khe nhỏ, hình ảnh da^ʍ mỹ khiến nàng hưng phấn, dâʍ ɖị©ɧ róc rách chảy ra, thịt miềm bên trong tiểu huyệt càng kích động hơn.
Hút chất lỏng ngọt ngào của thiên hạ, khóe môi, chóp mũi của Nam Cung Lân đều dính dâʍ ɖị©ɧ.
Tiếp đóc, hắn buông hai chân tiểu mỹ nữ, đứng dậy cởi bỏ tiết khố, xốc vạt áo lên, quỳ xuống, đưa côn th*t đến trước môi nàng, mỉm cười ra lệnh, “Bảo bối, đổi lại nàng dùng miệng nhỏ lấy lòng ta thật tốt nào.”
Nam vật đỏ tía trước mặt còn chảy ra tinh thủy, Nghê Ngạo Lam ngượng ngùng ngước mắt nhìn hắn một cái, khẽ há miệng ngậm vào, mùi Long Tiên Hương hơi mặn tràn ngập khoang mũi, đánh thẳng vào giác quan thần kinh của nàng, bụng dưới chờ mong đến mức phát đau.
Cho dù một khoảng thời gian dài trôi qua, nhưng nàng vẫn nhớ rõ kỹ thuật miệng hắn từng dạy cho nàng, không cần chăm chú mυ"ŧ, chỉ cần ngậm côn th*t đến chỗ sâu nhất trong miệng nhỏ, là có thể làm hắn sảng khoái không gì sánh bằng.
Cảm giác được cổ họng thiên hạ liên tục trên đỉnh qυყ đầυ, bị kẹp lại thật sâu, thịt miệng mềm mại bao bọc thân côn th*t, “Siz… Bảo bối… mυ"ŧ như thế này!”, giọng hắn khàn khàn vài phần, đầy gợi cảm.
Lời nói của nam nhân khiến sự tự tin trong lòng thiên hạ được khẳng định, càng cố gắng đưa côn th*t vào trong miệng, nhưng hắn thực sự vừa to vừa dài, làm sao cũng chỉ có thể ngậm được hai phần ba, cho nên nàng chủ động mυ"ŧ, dùng sự thâm nhập làm hắn sung sướиɠ, cũng tăng tần suất mυ"ŧ.
“Ơ… Yêu tinh!” Nam Cung Lân đột nhiên dùng một tay rút côn th*t ra khỏi miệng nhỏ của nàng, dắt theo một sợi chỉ bạc dài mà dinh dính, nàng thấy thế theo bản năng vươn lưỡi hồng liếʍ vào miệng.
Miệng ngậm quá sảng khoái thực sự khiến hắn suýt tước vũ khí, mặc dù phun trong miệng nàng cũng rất tuyệt, song không phải bây giờ, lúc này hắn muốn phóng thích trong cơ thể nàng.
Gác hai chân nàng lên vai mình, nam vật khẽ đâm khe nhỏ, đế vương từ trên cao nhìn xuống, tà ác ngông cuồng hỏi nữ nô của mình, “Muốn bị làm hửm? Nàng tự nói rõ ràng đi.”
Ánh mắt thèm khát dừng trên khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, Nghê Ngạo Lam trả lời, “Muốn, muốn bị Lân ca ca làm, làm ta.”
Nàng đã chờ rất lâu rồi, lúc mất trí nhớ, trong những giấc mộng mây mưa kịch liệt với hắn, luôn ướt cả tiết khố. Sau khi hồi phục trí nhớ, nàng vẫn thường nằm mộng xuân, có một, hai lần nàng còn nhịn không được tự mình an ủi, tay nhỏ bé bắt chước cách hắn yêu mình, nhưng vẫn không đủ.
Chỉ khi hắn chân thật vùi trong cơ thể nàng, nàng mới cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn.
“Tiểu phóng túng, long căn của ca ca muốn cắm vào tiểu huyệt của nàng rồi!” Nam Cung Lân nói xong, thắt lưng tàn nhẫn ưỡn ra trước, côn th*t thô to xuyên thẳng lỗ nhỏ, toàn bộ nhập vào cái miệng nhỏ ướŧ áŧ bên dưới kia của nàng.
“Á…” Tiểu mỹ nhân yêu kiều rên, cảm giác được thịt huyệt bị hung hăng căng ra, mang theo sự đau đớn, hắn thực sự quá thô, quá to mà!
Nhưng trong cơn đau này lại hàm chứa kɧoáı ©ảʍ thịt mềm kẹp chặt nam vật nóng bỏng của hắn.
Nam Cung Lân cúi người, đưa chân dài của nàng áp trước ngực nàng, toàn bộ dục căn chen vào càng sâu, hắn hôn miệng nhỏ của nàng, nói, “Bảo bối vừa nhỏ vừa chặt… ưm… muốn kẹp chết ta à?”
Da^ʍ huyệt của bảo bối hắn vốn nhỏ chặt hơn nữ tử bình thường, thường xuyên làm nàng còn chặt, nhưng không đến mức vừa tiến vào liền sắp bị kẹp chết. Lần này một thời gian rất dài không làm nàng, khiến hắn mới tiến vào đã rút ra khó khăn, mặc dù nàng rất ướt.
“Ưm… người ta không có…” Nghê Ngạo Lam đau đớn vì thịt huyệt bị xé rách, viền mắt ươn ướt, nũng nịu phủ nhận, côn th*t cực kỳ thô to chọc nàng rất khó chịu.
“Ngoan, để ta làm một chút, lát nữa sẽ hết đau.” Tất nhiên Nam Cung Lân biết nàng đau, song chung quy ở trước mặt hắn, nàng luôn tỏ ra mong manh, đau cũng nhịn không nổi, dứt khoát làm hắn phải mềm giọng dụ dỗ.
Tiếp đó, hắn đong đưa phần mông cường tráng từng chút một như đóng cọc, không nhanh nhưng đẩy sâu đến tận cùng, để nàng quen kích cỡ của mình trước.