Nam Cung Lân cảm thấy buồn cười, từ lúc nàng vào cửa, nhĩ lực hắn cực tốt đã nghe được, huống chi người có thể lớn mật như vậy với hắn cũng chỉ có mình nàng, còn có thể đoán sai sao.
“Ái chà...để trẫm nghĩ xem.” Hoàng Thượng thiếu niên giả vờ phiền não, khẽ vuốt cằm.
“Đáng ghét!” Nghê Ngạo Lam chu cái miệng nhỏ, bất mãn hắn còn muốn suy đoán, đã chung chăn chung gối một thời gian rồi, lẽ nào hắn vẫn còn không nhận ra mình.
Nghe ra tâm trạng nàng không vui, nụ cười nơi khóe môi Nam Cung Lân càng lớn hơn.
“Trẫm biết, là Nghê thừa tướng xinh đẹp đáng yêu khiến trẫm cả ngày nhớ mong nè.”
“Hừ! Cái này, còn tạm được.” Nghê Ngạo Lam buông hắn ra, đi vòng tới trước mặt hắn, trực tiếp làm ổ trong lòng hắn ôm hắn cọ cọ, như chú cúu con làm nũng với chủ nhân vậy.
Ngón tay, thon dài véo chóp mũi thiên hạ, con ngươi thiếu niên đen láy, cưng chiều nói, “Trẫm đã biết ái khanh trở về từ lâu, muốn trêu khanh tí thôi.”
Kéo ngón tay hắn xuống há mồm khẽ cắn một cái, Nghê Ngạo Lam bày tỏ chút kháng nghị, hắn thích trêu chọc mình thế, chẳng biết sợi gân nào bất thường đây.
Xuất cung làm việc thuận lợi không?”
“Dạ, thuận lợi ạ, còn lại phải chờ Hình bộ và Hoàng thượng xử lý và phán quyết…Hoàng thượng, Nhu Úc có thể đừng giáng quá mức được không? Dù sao muội ấy vô tội và bị hại, vi thần không muốn muội ấy thê thảm thế này, tốt xấu gì cũng là một khuê nữ danh giá, bị xử lý đưa đi quân hoặc thanh lâu gì đó, bao giờ cũng chẳng tốt.”
Ái khanh đã mở miệng, trẫm còn còn có thể nói gì? Bất quá... có chuyện nhờ trẫm vẫn phải bỏ ra chút gì đó dụ dỗ trẫm khuất phục chứ.” Nghê Ngạo Lam khẽ cười hư hỏng, hàm ý cực kỳ rõ ràng.
Mấy ngày nay Nghê Ngạo Lam bận bịu trợ giúp Hình bộ xử lý vụ án Tiêu Sùng Việt, hơn nữa mệt đến mức ngã đầu xuống liền thϊếp đi, hắn không nỡ ầm ĩ nàng, đành đi tắm nước lạnh.
Hôm nay cuối cùng vụ án đến hồi kết thúc, nàng cũng đã giải quyết nỗi lòng, nên hắn không nhìn được muốn đẩy ngã nàng.
Khuôn mặt thiếu nữ thoáng đỏ ửng, chẳng qua bị lớp cao vàng vọt che đi, nàng cắn môi, hai tay vòng ra sau gáy hắn kéo khuôn mặt yêu mị của hắn xuống, hôn lên bờ môi, đầu lưỡi mềm mại quét qua răng hắn chui vào khoang miệng tràn ngập hương vị nam tính.
Nụ hôn này làm thức tỉnh du͙© vọиɠ trong cơ thể nàng, mấy ngày chưa triền miên, nàng cũng muốn hắn vô cùng, lúc này giống như củi khô gặp lửa, một phát không thể vãn hối.
Mặc kệ nó là tuyên da^ʍ giữa ban ngày, hay hai người có tư cách quân thần, Iong bào vàng chói và thừa bào màu tím đều không còn quan trọng nữa.
Thiếu niên vội vàng rút đai lưng nàng, tiếp đó kéo mảnh vải quấn ngực, lập tức lộ ra một đôi ngọc nhũ, bầu ngực đẫy đà của nàng dưới sự chăm sóc ngày đêm của hắn càng ngày càng nở nang.
Vâng, tìm một thời gian đi nghiên cứu sách huyệt vị, thỉnh thoảng giúp nàng ấn huyệt, tin chắc sẽ càng lớn nhanh hơn trong đầu hắn yên lặng ghi nhớ.
Nghê Ngạo Lam ngước mắt nhìn một cái, thúc l*иg ngực hắn, “Hoàng thượng đừng ở bên cửa sổ mà...” Nghĩ đến lúc hoàn toàn đắm chìm vào hoan ái, nàng không kìm được rên lên có thể bị bên ngoài nghe rõ, lại cảm thấy xấu hổ.
Con ngươi đen chuyển động Nam Cung Lân ôm lấy nàng, đi đến chiếc bàn trong phòng trong, lòng bàn tay quạt ra chút gió, nhất thời giấy Tuyên Thành nhộm màu mực tung bay tán loạn đầy đất, đặt người lên bàn, đôi chân đối diện hắn mở thật rộng.
Xoạt một tiếng tiết khố đã bị hắn xé thành mảnh nhỏ ném trên nền nhà.
“Á…thế này tí nữa vi thần mặc cái gì?”
Nghê Ngạo Lam kinh ngạc, nhìn hắn gọn gàng nhanh chóng kéo hỏng vải mỏng, căn bản không kịp ngăn cản.
“Cũng không cần mặc.” Nghê Ngạo Lam khẽ cười xấu xa, ngón tay dài véo hoa hạch non mịn, chọc thiên hạ yêu kiều rên lên, “A…”
Tiểu mỹ nhân phồng má, giơ một chân dài chống trên l*иg ngực rắn chắc của hắn.
“Hoàng thượng đúng là xấu xa.” Hòng ngăn hắn lại gần, không cam lòng vô cớ cho hắn được lợi.
Đôi mi thanh tú hơi nhướng lên, nhìn ngón chân kia, nhuyễn bào vàng nhạt lờ mờ in dấu giày xám tro, thiếu niên cũng không cảm thấy hờn giận gì, trở tay nắm cái chân nhỏ của nàng, giúp nàng cởi giày và vớ bông.
Hành động này Nghê Ngạo Lam ngượng ngùng, muốn rút chân lại bị hắn chế trụ vững vàng.
Ngón chân sạch sẽ mượt mà, như bạch ngọc, xinh đẹp đến mức khiến nguời ta không nhịn đuợc khen ngợi, Nghê Ngạo Lam cúi đầu, há miệng ngậm.
Hoàng thượng! thiếu nữ kinh hô, lắc lắc chân, nhưng sức tay mạnh mẽ của hắn làm nàng không thoát được.
Thiếu niên nỉ non đáp lại,”Sao nào? Ái khanh của trẫm ngây thơ thuần khiết nhất, có chỗ nào bẩn chứ?”, đầu lưỡi ấm áp chậm rãi lướt qua đầu mỗi ngón tay của thiên hạ, có mùi hương nhàn nhạt.
Chiếc lưỡi mềm mυ"ŧ liếʍ ngón chân, hơi ngưa ngứa, lại mang theo sự mê hoặc khơi gợi du͙© vọиɠ tận đáy lòng. Hai tay Nghê Ngạo Lam chống ra sau, khẽ híp mắt, bụng dưới chậm tràn một dòng nước nóng ra ngoài.
Sau khi tinh tế liếʍ năm ngón chân Nam Cung Lân di chuyển lên lúc lướt qua mu bàn chân, hắn hôn cái bớt hoa mai đỏ ấy tới mấy lần, sau đó đến đùi, rồi giữa hai chân, cuối cùng, đến nơi riêng tư.
Khi môi lưỡi của thiếu niên đặt lên hoa cốc, Nghê Ngạo Lam cảm thấy tiểu huyệt mơ hồ co rút, khát vọng vật nào đó tiến vào cơ thể, hung hăng xuyên xỏ mình.
“Ưm…Hoàng thượng…nhanh một chút…”
“Ha ha, ái khanh, đã đợi không kịp rồi? Nhưng lúc này chỉ mới bắt đầu thôi.”
Bờ môi của Nam Cung Lân nhẹ nhàng ngậm một mảng thịt, hơi kéo, đồng thời một ngón tay dài gảy tới lui khe nhỏ, dẫn ra cùng nhiều mật dịch hơn.
Vỗ về chơi đùa vài cái, đầu lưỡi đi tới miệng huyệt, chậm rãi chen vào nộn huyệt, hắn bắt chước nam vật ra vào, càng không ngừng liếʍ thịt mềm, d*m thủy dính vào chóp mũi hắn, cằm hắn.
Hai chân không khỏi vòng quanh cổ thiếu niên, càng vùi khuôn mặt hắn vào nơi riêng tư của mình, ngay cả hơi thở nóng rực của hắn đều trực tiếp phủ lên da thịt, thiếu nữ phát ra tiếng rên vừa sung sướиɠ vừa khó chịu.
Thiên hạ chủ động khích lệ sự mơn trớn của Nam Cung Lân, bàn tay to nắm cái mông tròn, đầu lưỡi càng chui vào bên trong thịt huyệt, nươc bọt và mật dịch hòa thành một khối, nhỏ giọt xuống mặt bàn.
Chậc chậc chậc chậc…
Trong Vận Xương hiên vang vọng tiếng nước mập mờ một cách rõ ràng, thiếu nam đói khác liếʍ ăn da^ʍ huyệt của thiếu nữ, trong lúc dục hỏa thiêu đốt hai người.