Chương 20: Phá vỡ

“Viễn Trình” Nam Cung Lân khẽ gọi nhưng giọng nói lại nhuốn đầy khí lạnh, như điềm báo trước mưa gió sắp nổi lên. Cảnh xuân dạt dào, trong nháy mắt bỗng như rơi vào hầm băng núi tuyết, khiến cả người lạnh run. Sau một khắc, ám vệ quỳ gối, “thuộc hạ có mặt.” Y ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, tâm treo thật cao, chờ bị chủ nhân trách phạt. “Việc này là thế nào? Trẫm muốn ngươi bảo vệ người thật cẩn thận, kết quả để người bị thương trở về, tự mình xuống chịu mười đại bản đi, Đế vương không chút lưu tình ra lệnh, nắm chặt nắm đấm, không để cho mình vung chưởng, là bởi vì hắn không muốn để Nghê Ngạo Lam nhìn thấy, bàng không ngay tại đây sẽ là cảnh máu đổ xương tan.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, để thích khách tập kích, bảo vệ không chu đáo, là thuộc hạ vô dụng...” Viễn Trình kính sợ trả lời, lại thấy một bên Nghê Ngạo Lam xen miệng vào. Vốn nàng không nên lên tiếng, nhưng thấy cánh tay của Viễn Trình còn đang chảy máu, khăn tay đã nhuộm cả một màu đỏ sẫm, lại thêm Hoàng thượng giáng tội, nàng mới cứng rắn xen vào, “Hoàng thượng, việc này tin rằng Viễn Trình cũng không muốn vi thần gặp phải, ai mà muốn gặp tai họa chứ? Huống hồ Viễn Trình cũng đã trúng một đao, nếu muốn trách phạt, cũng có thể coi như y đã nhận đủ.” Nam Cung Lân thoáng nhíu mày, hỏi: “Hóa ra ái khanh cho rằng, Viễn Trình không tẫn trách là chuyện đương nhiên?” Đứng cạnh cửa Kim Phúc và Tiểu Duệ Tử nghe thấy lời Hữu thừa tướng, trong lòng giật mình, đầu thầm nghĩ, Nghê thừa tướng, chuyện này... Chuyện này không phải là ở trước mặt hạ nhân vả vào miệng Hoàng thượng hay sao? Cần gì chứ? Viễn Trình chịu phạt 10 đại bản cũng không quá đáng nha. Hai người quay lưng về phía Đế vương đối diện với Nghê Ngạo Lam, không ngừng nháy mắt, nhưng Nghê Ngạo Lam tựa hồ không nhìn thấy, mở miệng trả lời: “Vi thần cũng không phải tìm lý do thoái thác cho Viễn Trình, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột, Viễn Trình cũng là hết sức.”

“Ái khanh, đừng nên khiêu chiến nhẫn nại của trẫm.”

Nam Cung Lân không thích việc Nghê Ngạo Lam liều mạng bênh vực cho một ám vệ, còn kiên quyết không cho hắn xuống đài, nàng muốn hắn phát hỏa mới chịu à?

“Hoàng thượng...” Gò má Nghê Ngạo Lam phồng lên, thở dài, bình tĩnh nhìn cặp mắt hừng hực lửa như muốn thiêu rụi tất cả của thiên tử, nhường một bước, “Đừng đánh mười đại bản, năm đại bản có được hay không? Nàng thấy rất áy náy với Viễn Trình, y đã liều mạng bảo vệ mình, còn chịu một đao, nếu như không có y, hôm nay nàng không thể trở về hoàng cung được nữa rồi, e rằng đã phơi thây bên ngoài. “Ái khanh, năm ư...” Nam Cung Lân mới nói một chữ, lập tức liền bị thiếu niên cắt đứt: ‘Tạ Hoàng thượng, Hoàng thượng đối với vi thần khoan nhượng nhất.” Nam Cung Lân trố mắt ngoác mồm, sau đó nheo lại cặp mắt đào hoa, khóe mắt hơi nhảy lên. Nghê Ngạo Lam dứt lời, vội vã mở miệng gọi người: “Tiểu Duệ Tử, mau dẫn Viễn Trình đi gặp ngự y băng bó.” “tạ Hoàng thượng ân điển.” Viễn Trình ngẩng đầu tạ ơn, nhưng ánh mắt lại nhìn Nghê Ngạo Lam, hắn là người thứ hai quan tâm săn sóc mình như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Trong chốc lát, hai hạ nhân đã rời khỏi Vận Xương hiên, chỉ còn lại Kim Phúc, mắt thấy sắc mặt chủ nhân không tốt, hắn cũng vội vã tìm lý do, nói là đi tìm ngự y lấy thuốc cao cho thừa tướng, sau khi được Nam Cung Lân cho phép, hắn thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh rời đi. Lần đầu tiên có người không nể mặt mũi hắn, lửa giận của Nam Cung Lân cháy hừng hực, ở trong hoàng cung này, có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, còn cò kè mặc cả, hắn nói một là một, hai là hai, không ai dám làm trái, nhưng Nghê Ngạo Lam lại cố tình khiến hắn bẽ mặt. Nếu đối phương không phải là người hắn thích, hắn sẽ không thèm cân nhắc mà ra lệnh trừng phạt kẻ đó. Thấy Hoàng thượng đanh mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tựa hồ không có ý dịnh nói chuyện với nàng, Nghê Ngạo Lam sờ sờ mũi, tự biết đuối lý, vẫn nên chủ động một chút thì hơn.

“Hoàng thượng tức giận à?”

“Trẫm nào dám, ái khanh còn có uy hơn trẫm, hừ!’

Câu nói này nghe sao trào phúng đến cực điểm. Nam Cung Lân lạnh nhạt đứng lên, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, một chút cũng không thèm nhìn thiếu niên thanh tú. Gió mùa hạ lướt qua song cửa sổ, thổi vài sợi tóc đen tung bay, lông mày tỏa ra khí thế cao quý.

Nghê Ngạo Lam không nhịn được si mê nhìn. Đế vương nổi giận, mà nàng lại có tâm tình thưởng thức cái đẹp.

Thoáng nhìn gói điểm tâm trên bàn vẫn chưa được động đến, ngón tay nhỏ bé tiện tay lấy một khối, nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Lân, lấy lòng cười nói: “Hoàng thượng, là vi thần không đúng, hôm nay xuất môn, mang về chút bánh ngọt, tuy nói không được tinh xảo bằng ngự trù trong cung làm, nhưng mùi vị giản dị, Hoàng thượng ăn thử một chút đi?”

“Hừ. Đừng tưởng rằng như vậy có thể mua chuộc được trẫm, không ăn.” Đôi mắt hẹp dài của Nam Cung Lân trừng thiếu niên, ngực tức giận phình to, trông thấy trên má nàng lưu lại vết máu, thì đau lòng không thôi, vừa yêu vừa hận, không thể trút giận với nàng, hắn chỉ có thể nghiến răng oán hận.

Ách... Xem ra lần này tức giận không nhẹ, vậy nàng phải không ngừng cố gắng vỗ về Hoàng thượng rồi.

Mở miệng cắn một miếng bánh nhỏ, Nghê Ngạo Lam quơ quơ khối bánh ở trước mặt đế vương, “Hoàng thượng thử xem, ăn ngon lắm nha.”Nam Cung Lân nhìn chỗ bị Nghê Ngạo Lam cắn qua, phía trên còn lưu lại nước bọt, bỗng chỗ khối bánh này trở nên đặc biệt mê người.

“Trẫm tạm thời thử một miếng, không có nghĩa là đã tha thứ cho ngươi.” Nói xong, miệng hắn đặt lên vị trí thiếu niên vừa cắn qua, lửa giận lắng xuống một chút.

Kỳ thực, đồ ngọt trong cung Nam Cung Lân đã ăn đến chán, bởi vậy đối với khối bánh đơn giản lại ngọt thanh này cảm thấy rất vừa miệng. Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hắn liếʍ liếʍ bờ môi, quét mắt nhìn khối bánh còn lại trong tay Nghê Ngạo Lam.

Ánh mắt mờ ám kia, Nghê Ngạo Lam đều nhìn thấy. Đi theo bên cạnh Hoàng thượng cũng được một quãng thời gian, nàng biết hắn thích ăn cái gì, vẻ mặt khi dùng bữa nàng đều nhìn tới quen thuộc, bởi vậy nàng biết lúc này hắn đã yêu thích khối bánh ngọt trong tay mình.

“A, hóa ra vi thần đút Hoàng thượng ăn khối bánh này cũng không thể khiến lòng quân vương vui thích, vậy vi thần tự mình ăn thôi.” Nghê Ngạo Lam cười híp mắt, làm động tác giả muốn đưa khối bánh vào trong miệng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Hoàng thượng.

Duỗi tay, hắn muốn nắm lấy mĩ thực trong tay thiếu niên, “Trẫm lại muốn ăn.” Nam Cung Lân vươn tay, lại không nghĩ rằng không bắt được cái gì.

Nghê Ngạo Lam né qua, nhất thời nổi lên ý định trêu trọc, cười hì hì từ chối hắn, “Không cho người ăn, đây là của vi thần.”

Tốt!!

Nam Cung Lân tàn bạo mà nhìn thiếu niên, mím môi, hắn không tin không lấy được khối bánh này, thế là, hắn bất thình lình vươn tay ra, nhưng vẫn không bắt được.

Hai người một công một thủ, lại nói Nghê Ngạo Lam thật nhanh nhẹn, đều không để cho Nam Cung Lân bắt được.

Cuối cùng tuyệt sắc thiên tử tức giận, xoay người áp đảo hữu thừa tướng gầy gò, trực tiếp đè lại tay hắn, cắn khối bánh, còn làm cho khóe môi đều dính đầy đường.

Nghê Ngạo Lam thấy đế vương luôn tao nhã, không ngờ cũng có lúc như đứa nhỏ tinh nghịch, bộ dáng ngây thơ kia, thực sự đáng yêu, thực sự chói mắt, lôi kéo người ta phạm tội, nhất thời nhìn không được, nàng nhướng nguời, vươn đầu lưỡi đi liếʍ đường dính trên miệng hắn, chiếc lưỡi ẩm ướt tiếp xúc với da thịt hắn.