Năm Tô Yên Nhiên vừa từ thành phố A đến thành phố S, sau khi làm ở Cổ Hương Sắc được hai tháng, vẫn chưa vừa lòng với cách chỉ tạo được tiếp xúc ít ỏi với Tiêu Dịch Thành này. Vì thế, cô đổi chỗ ở.
Tiêu Dịch Thành được ca tụng là người đàn ông độc thân hoàng kim danh giá nhất thành phố S, ngày thường không ở nhà chính nhà họ Tiêu, mà ở trong một tiểu khu cao cấp gần công ty, một mình ở một tầng cao ba trăm mét, khu nhà còn có một vườn hoa nhỏ, anh có thói quen mỗi ngày thức dậy lúc sáu giờ, sáu giờ mười phút ra ngoài, chạy bộ buổi sáng bốn mươi phút quanh vườn hoa, sau đó về nhà ăn thức ăn sáng bổ dưỡng do người giúp việc chuẩn bị sẵn, sau khi ăn sáng thì đọc báo buổi sáng, đúng tám giờ đi làm, cuộc sống và công việc rất có quy luật.
Hôm nay, như thường lệ anh thức dậy lúc sáu giờ, sáu giờ mười phút ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Có điều khác là, anh gặp được một người, một cô gái, cô gái này bất thình lình nhảy ra giang hai tay cản đường chạy của anh.
Tiêu Dịch Thành giảm tốc độ, thấy cô gái cản đường anh cong mày cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ: “A, anh Tiêu... Trùng hợp quá! Chúng ta lại gặp nhau.”
Là một cô gái mặc quần áo thể thao tóc thắt bím đuôi ngựa. Trong ánh nắng ban mai, gương mặt không chút phấn son, ửng đỏ động lòng người, ngực còn đang phập phồng kịch liệt, như vừa chạy bộ xong hiện đang ổn định lại hơi thở, cho thấy chủ nhân của nó bình thường không hay vận động. Trong đôi mắt sáng ngời có một ít hưng phấn, nhưng cũng có một ít sợ hãi.
Dường như trông rất quen... Nhưng anh khẳng định trong phạm vi những cô gái mà anh quen không có cô gái nào vừa trẻ tuổi mà tinh thần lại phấn chấn như thế.
Tiêu Dịch Thành nhíu mày, mặt duy trì lễ độ nhưng nụ cười rất khách sáo: “Cô à, xin hỏi, chúng ta có quen nhau?”
Tô Yên Nhiên xấu hổ gãi đầu, mặt hơi ửng đỏ nói: “Hình như là hey.” Sau đó mặt mỉm cười yêu kiều chứa vài phần khó xử. Mặt trời vừa mọc, ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, vô cùng tươi sáng xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Dịch Thành khẽ cau mày, không để ý tới Tô Yên Nhiên nữa. Trực tiếp vòng qua cô, tiếp tục chạy bộ. Xem như gặp phải cô gái thần kinh hơi không được bình thường một chút --- phụ nữ theo đuổi anh không ít, cô gái này không tính là đặc biệt.
Chỉ là, đến ngày thứ hai, ngày thứ ba... Ngày thứ n, anh chạy bộ buổi sáng đều gặp phải cô bé kia. Mỗi ngày đều nở nụ cười điềm đạm, pha lẫn thẹn thùng chào anh, nhưng trừ lần đó ra, cô cũng không có hành động gì khác, ví dụ như, xin số điện thoại của anh hoặc bày tỏ tình cảm gì đó...
Tiêu Dịch Thành cũng đã nhận ra cô chính là cô gái anh gặp ở Cổ Hương Sắc, nữ phục vụ đã làm đổ rượu lên quần áo của anh. Mấy lần anh đến Cổ Hương Sắc sau đó cũng đều tình cờ gặp cô... Nhưng cô không hề nói gì, chỉ im lặng mỉm cười với anh.
Qua một tháng, có một lần Tiêu Dịch Thành nhịn không được hỏi thăm bảo an của tiểu khu, cô bé này cũng ở tiểu khu này à? Tiểu khu này canh phòng rất nghiêm ngặt, chỉ có những gia đình ở đây mới có thể ra vào.
Bảo vệ gật đầu, nói cô ấy dù không phải là chủ sở hữu nhà, nhưng khoảng thời gian này cô đúng là ở trong tiểu khu, nghe nói là thuê nhà trong này.
Tiêu Dịch Thành không giải thích được, người có thể ở nổi khu này, có mấy người thiếu tiền? Sao có thể cho người khác thuê phòng? Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hoặc nói không chừng họ vốn là bạn bè.
Biểu hiện trong ánh mắt của cô gái tên Tô Yên Nhiên đối với anh, chính xác là "Quý mến" không nghi ngờ gì. Cô đang cố ý đến gần mình. Có điều, "Trình độ" nắm bắt rất khá, không làm anh ghét.
Cuộc sống của anh luôn có quy luật và biết kềm chế, nhưng cũng không phải không gần nữ sắc. Mặc dù phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là một trong những nhu cầu để điều hòa cuộc sống, anh lựa chọn phụ nữ, chưa bao giờ tùy tiện, mà các mối quan hệ phải rõ ràng tùy theo nhu cầu.
Anh không muốn vì thứ gọi là tình yêu mà tạo ra những phiền phức không đáng có. Dáng người cô bé này cũng rất khá... Nhưng cô không giống với những cô gái mà ngày thường anh hay tiếp xúc, cũng không ở trong phạm vi "Những cô gái để anh lựa chọn"... Nhưng không thể phủ nhận, cô đã thành công khơi dậy lực chú ý đặc biệt của anh.
Ba tháng sau khi Tô Yên Nhiên vào ở trong tiểu khu, có một ngày sau ba tháng liên tục cô không xuống chạy bộ buổi sáng, ngừng lại rất đột ngột.
Vì vậy, suốt một tuần Tiêu Dịch Thành không thấy bóng dáng cô gái có nụ cười thẹn thùng kia nữa, giống như... Đột nhiên mất mát thứ gì đó.
Một tuần sau, Tô Yên Nhiên đột nhiên xuất hiện lần nữa, chào hỏi anh như thường lệ: “Hi! Chào buổi sáng anh Tiêu!”
Tiêu Dịch Thành theo thói quen gật đầu với cô. Khi anh sắp vượt qua cô, Tiêu Dịch Thành nhịn không được dừng bước, hỏi: “Cô... Tên gì?”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, gò má hai bên tạo thành hai xoáy sâu như hoa lê làm say lòng người, cười nhẹ nói khẽ: “Tôi là Tô Yên Nhiên.”
Ngơ ngẩn theo Tiêu Dịch Thành ra khỏi Hoàng Đô, Tô Yên Nhiên hối hận tối nay không mang điện thoại theo. Á Hi, xin lỗi anh, có thể tối nay em không về được, khiến anh phải lo lắng rồi.
Dọc đường đi, Tiêu Dịch Thành ngồi cạnh ghế lái, Tô Yên Nhiên ngồi phía sau. Suốt đường đi anh không quay đầu nhìn cô một cái, cũng không nói câu nào. Nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh như băng, càng ngày càng lạnh tỏa ra trên người anh.
Đến Tiêu Gia Chủ Trạch. Thật ra Tô Yên Nhiên cũng không ở đây bao lâu, chỉ có hai tháng, kỳ lạ là lại có cảm giác trở về nhà, dù sao thiếu chút nữa cô đã trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này... Nhưng khi mắt chạm đến bóng lưng vẫn tỏa khí lạnh đáng sợ trước mặt, lập tức tỉnh táo lại.
Tiêu Dịch Thành ngồi trên ghế salon, nâng ly trà lên, hớp một ngụm.
Tô Yên Nhiên đứng bên cạnh nghĩ: Xem như đang thẩm vấn phạm nhân à? Không hi vọng Tiêu Dịch Thành sẽ nhân từ bảo cô ngồi xuống, nhưng cứ đứng mãi cũng mệt thật... Thôi bỏ đi, duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, vẫn nên chết sớm đầu thai sớm vậy! Tô Yên Nhiên ho khan: “Khụ. Không biết anh Tiêu mời tối đến có chuyện gì? Hay là có lời gì muốn nói? Vậy xin nói thẳng! Trời khuya lắm rồi, tôi còn phải về nhà...” Giọng nói càng về sau, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Dịch Thành, bất giác càng nhỏ đi --- Ai bảo cô luôn có thói quen bị áp bức chứ?
Tiêu Dịch Thành ngồi trên salon ngẩng đầu lên, ánh mắt do dự dừng trên mặt Tô Yên Nhiên. Ngón tay trượt quanh mép ly trà, một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Tôi nghĩ, cô thiếu tôi một lời giải thích.”
Tô Yên Nhiên, em biết tính nhẫn nại của tôi luôn không được tốt. Vì thế, xin em đừng khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của tôi...
Im lặng một lúc. Tô Yên Nhiên quyết giả ngu đến cùng: “Ha ha ha, sao thế được? Tôi nghĩ chuyện nên biết, anh Tiêu nhất định đã hiểu rất rõ, tôi cần gì phải nói thêm nữa...”
Một phút sau, Tô Yên Nhiên bắt đầu thấy khó thở... Bởi vì, cô bị người ta bóp cổ.
Mà trong phòng khách to lớn như thế, ngoài cô và Tiêu Dịch Thành, bây giờ không hề có người thứ ba.
Yên Nhiên. Tiêu Dịch Thành thì thầm, chỉ cảm thấy cái tên này hoàn toàn không có ẩn ý như tên những người khác, rốt cuộc là chữ nào? Dù sao chữ hán cũng uyên thâm như vậy, rất nhiều chữ đồng âm. Còn cảm thấy... Cái tên này, rất hợp để tượng trưng cho nụ cười của cô.
Anh hoàn toàn không lường trước được, cô gái vốn chỉ cho anh cảm giác "Không tính là ghét" sẽ trở thành người chiếm phần quan trọng như thế trong sinh mệnh của anh.
Tô Yên Nhiên biết, cô đã thành công khơi lên sự chú ý của anh. Chỉ một bước đầu tiên, đã mất năm tháng, người đàn ông này đúng là không phải loại khó tiếp cận bình thường... Tô Yên Nhiên hơi buồn bực, nhưng nhanh chóng phấn chấn trở lại... Cô thích loại cảm giác có tính khiêu chiến như vậy.
Đang lúc Tô Yên Nhiên nghĩ tiếp theo phải làm gì, có nên tạo cơ hội tiến thêm một bước, chẳng hạn như xảy ra sự cố tiếp xúc thân thể gì đó, thì chi nhánh của tập đoàn Thiên Khải ở nước M lại xuất hiện một vấn đề khá nghiêm trọng, Tiêu Dịch Thành nhất định tự mình qua đó xử lí, xử lí vấn đề xong tiện thể ở lại chỉnh đốn và phát triển nghiệp vụ... Vì vậy, khi Tiêu Dịch Thành về nước, đã là chuyện của hơn một tháng sau.
Mà một tháng này, Tô Yên Nhiên cũng không lãng phí vô ích, cô dựa vào thực lực của mình vào được tổng công ty tập đoàn Thiên Khải... Chức vụ em gái làm việc vặt ở tầng dưới cùng của công ty.
Tiêu Dịch Thành trở về, đồng thời còn dẫn về một nữ trợ thủ đặc biệt, tên Dương Địch, một mỹ nữ xinh đẹp chín chắn hiểu biết sâu rộng, nghe nói quan hệ của hai người rất thân... Nghe nói cô Dương Địch này còn có lai lịch, Dương gia và Tiêu gia là thế giao, hai người đã biết nhau từ nhỏ, Dương Địch còn là học muội của Tiêu Dịch Thành lúc học đại học ở nước M. Thanh mai trúc mã cộng thêm học trưởng học muội... Mối quan hệ này, nghĩ kiểu gì cũng thấy mập mờ!
Về được mấy ngày, Tiêu Dịch Thành đi làm hay tan ca đều cùng với cô gái tên Dương Địch đi có đôi về có cặp, dù hai người không công khai hay có biểu hiện gì, nhưng đã sớm có lời đồn rằng hai người đã bí mật đính hôn ở nước M...
Tô Yên Nhiên nhất thời hậm hực, cô vừa thấy chút ánh sáng của thành công thì lập tức bị dội nước lạnh... Nhưng không lẽ cứ như vậy mà bỏ cuộc? Đó là chuyện không thể!