Ba năm sau, Newyork.
Sau khi tan ca đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, Tô Yên Nhiên chậm rãi quay về căn phòng mình thuê, vừa đi vừa nghĩ: Thành phố nổi tiếng trên thế giới thế này có hơi ồn ào, dù bây giờ cô chỉ là một nhân viên thu ngân của một nhà hàng Trung Quốc, nhưng ngày ngày phải đối mặt với bao nhiêu người, hôm nay lại gặp phải một tên
khách "Giàu có" cứ ám chỉ muốn bao nuôi cô mãi... Phải tìm cách khéo léo từ chối càng khiến cô thấy mệt mỏi.
Đúng, hiện tại tâm trạng cô cực kỳ mệt mỏi. nhưng mỗi ngày đều có thể giả vờ cười vui, việc này đã thành thói quen thâm căn cố đế.
Hơn nữa, hiện tại đã là cuối tháng chín, lá cây đã bắt đầu rơi lả tả, mùa đông sắp đến - - tuy hiện tại chỉ mới cuối thu, thời tiết hơi lạnh nhưng buổi tối cô đã đắp chăn rất dày vẫn cảm thấy không đủ ấm... Làm hết tháng này nhận lương xong thì đổi chỗ ở thôi - - năm trước đi Australia, dù ấn tượng ở đó cũng tạm nhưng cô không thích lặp lại, chi bằng năm nay đi Nam Phi thôi.
Nơi cô thuê hiện tại là một căn gác bình dân, chủ nhà là một cặp vợ chồng già, họ định đến thăm con gái đã lấy chồng và đến sống ở Washington, vì con gái họ vừa sinh con, muốn họ đến chăm sóc đứa bé.
Đứa bé, hai từ này không khỏi khơi lại một góc nội tâm nào đó của Tô Yên Nhiên... Ba năm, không biết Nha Nha đã bao lớn? "Nha nha" chỉ là cái tên Tô Yên Nhiên lén đặt cho con bé, trên thực tế con bé tên gì cô cũng không biết.
"Con bé" ở trong bụng cô hơn bảy tháng, cô thậm chí chưa kịp nhìn nó một cái, nó đã bị đưa vào l*иg ấm bảy ngày... Bảy ngày sau đó, cô cũng chỉ vội liếc nhìn con bé một cái, ôm con bé một chút, rồi phải chia cách...
Lúc cô đi, sao lại không mang con bé theo? Tô Yên Nhiên lại hối hận tột độ. Nhưng cô không thể phủ nhận, so ra người đó có thể chăm sóc "Nha nha" tốt hơn, đây cũng là một trong những lý do lúc trước cô lựa chọn để "Nha Nha" lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, bất giác Tô Yên Nhiên đã về tới cửa nhà.
Oa, sao lại có một cô nhóc trắng mập, tóc tết hai búi ngủ dựa vào lan can cầu thang trước cửa nhà cô? Dường như cô nhóc ngủ rất ngon, thậm chí Tô Yên Nhiên còn nhìn thấy ngực cô bé hô hấp lên xuống.
Theo lý cô nên đánh thức cô nhóc, nhưng Tô Yên Nhiên không khỏi dừng bước, dùng ánh mắt tham lam đánh giá cô bé đang say ngủ - - hình như chỉ mới ba, bốn tuổi, vóc dáng vừa bằng "Nha Nha" của cô, thậm chí, cái miệng hồng hồng hơi chu trên khuôn mặt xinh xắn đều có vài nét giống cô, không lẽ cô nhóc này là "Nha Nha"? - - cảnh tượng tốt đẹp thế này dường như có hơi không thật.
Nhưng đây là Newyork, cũng không phải phố người Hoa, sao lại có một cô nhóc người Hoa ngủ trước cửa nhà cô? Đây chắc không phải ảo giác của cô?
Nếu chỉ là mơ, thì xin hãy để nó tồn tại lâu một chút. Chỉ nhìn thấy cô nhóc ngủ say, Tô Yên Nhiên không kềm chế được nhớ lại khoảng thời gian ba năm trước.
Chàng trai bị đám người đuổi bắt sau khi trốn thoát quay trở lại, còn A Miên đúng lúc đang trở về, hai người đưa cô đến một phòng khám tư là bạn của A Miên, ở đó có thiết bị chữa trị tiên tiến, lại mời bác sĩ và y tá giỏi nhất chuyên khoa sản... Sau một ngày một đêm phẫu thuật, may là mẹ tròn con vuông.
Nhưng ngày thứ ba, sau khi cô tỉnh lại, rốt cuộc đã không còn khí thế hăng hái - muốn cướp lại Tiêu Dịch Thành như lúc ở ngôi nhà cũ nát kia nữa, dù có cướp lại được, cũng phải để ý đến ý kiến của Tiêu Dịch Thành.
Cô đã không còn hơi sức đi tranh giành chém gϊếŧ. Anh muốn cưới ai còn có liên quan gì đến cô - bây giờ, con cô cũng đã sinh xong, bọn họ chẳng qua chỉ là những người qua đường xa lạ.
Được đi cùng nhau một quãng đường, đó đã là may mắn.
Nếu tình yêu khiến cô mệt mỏi, tổn thương tinh thần và thể xác như thế, thậm chí suýt chút nữa mất cả mạng mình và con mình, vậy cô thà không muốn yêu nữa...
Thông qua A Miên, cô biết Tiêu Dịch Thành đang lật tung cả thành phố S tìm mình. Nhưng trải qua một hồi sinh tử, trái tim và thể xác của cô đều không còn chịu được bất kỳ rung động nào nữa. Vì thế cô chọn im lặng rời xa...
Bỗng nhiên, một giọng nói ngây ngô khẽ vang lên: "Dì ơi, sao dì lại khóc? Có phải vì dì không tìm thấy mẹ không?" Thì ra cô nhóc không biết tỉnh lại khi nào, đang dùng tay hồng hồng dụi mắt.
Thì ra, cô nghĩ đến nhập tâm, không nén được mà rơi lệ.
Khó trách... Ngực bắt đầu thấy khó chịu, hít thở cũng thấy khó khăn.
Thì ra không phải mơ, vì khó chịu trên cơ thể cô chân thật đến thế.
Tay mất hết sức lực làm túi mua sắm rơi trên đất. Tô Yên Nhiên không nhặt lên, lấy tay đè ngực, mặt nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu trầm nhẹ vô cùng, như sợ dọa cô nhóc, lại như đang yếu ớt mà không có hơi sức nói chuyện: "Cháu, cháu tên gì? Sao cháu lại ở đây? Mẹ... Cháu đâu?"
Cô nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt hồn nhiên nhưng ngỡ ngàng, lại có hơi bối rối và kiên quyết: "Dì ơi, cháu tên Tiêu Tư Nhiên. Ba nói mang cháu đến đây tìm mẹ... Ba bảo ở đây chờ ba sẽ về ngay, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ba về, cháu chờ ba lâu quá không chịu nổi ngủ quên mất... Dì ơi, dì nói xem, ba có thể bỏ đi giống mẹ, sau này Tư Tư không thể gặp được ba nữa không?..."
Tiêu Tư Nhiên?!... Bỗng Tô Yên Nhiên thấy rét run cả người.
... Cô nhóc nói, cô nhóc tên Tiêu Tư Nhiên... Chẳng lẽ, cô nhóc này thật sự là con gái của cô, Nha Nha?
Anh, anh tìm thấy cô rồi. Dù mỗi tháng cô đều đổi chỗ ở. Ba năm qua, cô chưa từng tìm tin tức về anh. Chỉ có một năm trước Lâm Vô Hà từng ngầm tiết lộ, anh chưa từng ngừng tìm cô.
- Vì chưa đưa cô ba trăm ngàn như trong hợp đồng đã giao?
Nhưng, nếu chỉ như vậy tại sao anh lại đặt tên con là "Tiêu Tư Nhiên"?!
Liệu cô có nghĩ nhiều không, hay chỉ là trùng hợp, ví dụ như ba của cô nhóc này cũng vô tình họ Tiêu mà thôi. Không được... Càng lúc ngực càng khó chịu, đến thở cũng khó khăn... Ba năm trước sau khi hết hi vọng chạy trốn, cơ thể cô cũng không thể khôi phục như trước, đã trở nên rất rất yếu - thiếu máu, gan phổi, ruột cũng không tốt, kinh nguyệt cũng không đều... Rất sợ lạnh, không thể đứng lâu, càng không thể vận động mạnh, thậm chí không thể quá xúc động, nếu không sẽ rất khó chịu, khó thở như bây giờ... Còn rất dễ xỉu.
Lúc mới xuất ngoại, A Miên đã giúp cô điều trị hơn một năm, cuối cùng cũng khá hơn, cô khăng khăng muốn sống một mình, muốn đi khắp nơi - chu du thế giới, đó vốn là ước mơ của cô, A Miên bất đắc dĩ chỉ có thể chiều theo ý cô.
Tự du lịch khắp nơi hai năm, Tô Yên Nhiên lại không thấy vui vẻ và tự do như mình nghĩ - một mình cô đi bộ cũng thở dốc, đi xe say xe, đi thuyền say sóng, đi máy bay thì say máy bay, có thể tự sống được một mình đã may lắm rồi, còn chơi vui gì nữa?
Có điều, cô không thể không đi làm, vì cả ngày ở trong nhà khiến cô phát điên. Vì thế chung quy cô vẫn phải tìm một công việc nhẹ mà làm, nhưng với cơ thể ốm yếu của mình, tìm việc dễ cũng đã là một nhiệm vụ khó nhằn, liên tiếp hai năm, khiến cơ thể cô ngày càng yếu. Nếu A Miên biết cô tự chăm sóc bản thân thế này, chắc sẽ rất giận? Vì thế trong điện thoại cô luôn phải tỏ ra vui vẻ nói: "Bây giờ em rất khỏe".
"Cháu, ba của cháu là... Ai?" Tô Yên Nhiên gần như khó khăn hỏi một câu, rồi không cầm cự được nữa, ngất đi.
"Dì ơi, dì... Dì sao thế?" Cô nhóc cuống cuồng, vội bước tới trước, đong đưa cánh tay Tô Yên Nhiên. Nhưng không thấy Tô Yên Nhiên tỉnh. Hoảng hốt một lúc, mới nhớ ra mình còn một tuyệt chiêu - cầm lấy dây chuyền trên cổ, nói lớn: "Ba ơi, ba ơi! Ba mau tới đây đi... Dì, không biết dì có phải mẹ con không, dì ngất rồi..."
Cô nhóc vừa dứt lời, một bóng người cao lớn đã vội chạy đến: "Yên Nhiên! Yên Nhiên! Em sao vậy?"
Anh ta dáng người rất cao, khí chất văn vẻ, nhưng khuôn mặt tuấn tú hấp dẫn lại có nét từng trải và chín chắn, còn không phải Tiêu Dịch Thành thì là ai!
"Ba ơi, đây là mẹ con đúng không?" Tiêu Tư Nhiên bắt đầu khóc to: "Sao mẹ lại ngất đi?"
"Phải, Tư Tư, đây là mẹ con. Ngoan, Tư Tư khoan khóc đã, mẹ không sao, ba mang mẹ vào bệnh viện trước..." Tiêu Dịch Thành gắng sức kềm chế xúc động khi gặp lại Tô Yên Nhiên, cố gắng bình tĩnh trấn an con gái.
"Không, không cần đến bệnh viện... Trong túi em, có thuốc... Khụ khụ khụ..." Mê man vài phút, sự kích động trong lòng Tô Yên nhiên thoáng trấn tĩnh lại, vừa khôi phục được chút ý thức, nghe thấy tiếng của Tiêu Dịch Thành lại không nén được kích động, lại hôn mê bất tỉnh.