Sắc mặc Tiêu Dịch Thành đã đen đến không thể đen thêm được nữa, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Tô Yên Nhiên đang đứng cách anh một mét... Quả đấm nắm chặt rồi buông, buông rồi lại nắm, cố gắng áp chế kích động muốn đấm tên “Tiểu bạch kiểm” vẫn đang nắm tay cô!
Nhưng vẫn không thể không giữ phong độ trả lời một tràng dài mà tên “Tiểu bạch kiểm” vừa nói: “Thật ngại quá, tôi không phải anh Vệ trong miệng cậu.”
Vệ Minh Dữ đứng bên cạnh phản ứng không kịp, nghi ngờ trong lòng: Tên “Tiểu bạch kiểm” này sao lại nhìn quen như vậy… Lâm Vô Lương? Nghe quen làm sao… Em trai của đồ chết tiệt Lâm Vô Hà? Không đúng, cô ta làm gì có em trai? Mình đã sớm điều tra thân thế cô ta, cô ta là cô nhi, được nuôi cùng với Tô Yên Nhiên!
Tên “Tiểu bạch kiểm” trước mắt giống cô ta đến ba phần này là ai? Ở đâu ra? Nếu có khách lạ đến, không lý nào quản gia không báo với anh? Trừ phi... Có điều, anh cũng không dám khẳng định, dù sao tên “Tiểu bạch kiểm trước mặt tuy mặt trang điểm trắng, nhưng tóc ngắn, ngực phẳng, chiều cao cơ thể cũng không đúng...
“Lâm Vô Lương” giả vờ xấu hổ vỗ trán: “Thật ngại quá, xem bản lĩnh phân biệt người khác của tôi này...” Sau đó quay lại nói với Vệ Minh Dữ bằng giọng vô cùng chân thành: “Thì ra vị sắc mặt trông giống có “Táo bón” không tiện nói ra “Đẹp trai vừa phải” mới đúng là vị “Cặn bã” trong “Cặn bã” trong miệng chị tôi nha... Không, là nhân tài trong nhân tài - - Anh Vệ Minh Dữ? Thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ! Ha ha ha...” (cho thêm dấu đơn kép, ngoặc kép, xin đọc trọng âm)
Lần này, Vệ Minh Dữ khẳng định chín phần rồi! Dám dùng bộ dạng này làm tổn thương người của anh... Chỉ có một người! “Lâm, Vô, Hà! Cô đang diễn trò hề gì vậy hả?!”
“Lâm Vô Lương” vờ kinh ngạc nhìn bốn phía: “Không phải chị tôi có việc đi trước à? Chẳng lẽ chị ấy còn ở đây? Đâu nào đâu?”
Vệ Minh Dữ bước lên một bước, nhấc tay Lâm Vô Hà: “Đừng giả vờ nữa! Cô chính là Lâm Vô Hà!”
Thế mà lại bị vạch trần thật! Sắc mặt Lâm Vô Hà không dễ chịu lắm. Nhưng vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận: “Anh Vệ anh nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu. Còn nữa, phiền anh buông tay tôi ra, dù dáng vóc của anh cũng được, nhưng định hướng tìиɧ ɖu͙© của tôi tuyệt đối bình thường, không có bất kỳ sở thích đặc biệt nào. Suốt đời này tôi chỉ yêu một mình Yên Nhiên, thế nên xin anh Vệ hãy dành tình cảm cho đám mỹ nữ đang trợn mắt với tôi bên kia ấy...”
Còn sắc mặt Tiêu Dịch Thành vốn như tro tàn bắt đầu từ từ có dấu hiệu sống lại, cái tên Lâm Vô Hà anh có biết đến, ảnh cũng đã từng xem, nhưng ngoài một ít tư liệu cơ bản, anh lại không điều tra được mấy việc có liên quan giữa Lâm Vô Hà và Tô Yên Nhiên, tư liệu của hai tên lớn lên cùng Tô Yên Nhiên cũng thế, anh chỉ có thể đoán “Cả nhà” này đều không đơn giản!... Vừa nghe Vệ Minh Dữ nói vậy, Tiêu Dịch Thành lại là người cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được ý trong lời của Vệ MInh Dữ, bèn quan sát tỉ mỉ ngũ quan của tên “Tiểu bạch kiểm” trước mặt, đúng là có vài phần giống Lâm Vô Hà!
Mặt khác bên này, sau khi nghe Lâm Vô Hà nói xong, Vệ Minh Dữ giận quá hóa cười: “Không, tôi chỉ thích loại nam không ra nam nữ không ra nữ như cậu thôi!” Mặt nở một nụ cười quỷ dị, sau đó - - đưa tay cố định ót Lâm Vô Hà, nhắm ngay mục tiêu, bèn hôn xuống!
“Ưm, ưm, ưʍ...” Giọng nói thao thao bất tuyệt của Lâm Vô Hà tan biến.
Đồng thời hai tay siết chặt không ngừng đấm vào tên chết tiệt dám hôn cô - - bộ dạng rõ ràng là một cô gái nhỏ.
Biết “tình địch” trước mặt ngay cả giới tính cũng là giả, Tiêu Dịch Thành nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bước về phía Tô Yên Nhiên một bước: “Yên Nhiên... Chúng ta đừng bày kế lẫn nhau như vậy nữa, thử ngồi xuống nói chuyện rõ một lần được không?”
Nếu ở hiện trường chỉ có hai cặp nhân vật chính mà không có bất kỳ nhân vật phụ nào làm nền vậy thì câu trả lời của Tô yên Nhiên dĩ nhiên là tán thành - - bọn họ quả thật phải nói rõ một lần.
Nhưng cách đó không xa còn có quần chúng đang vây xem. Vả lại tuyệt đối không tình nguyện chỉ làm khán giả.
Lâm Sở Sở lo lắng đứng cạnh Tiêu Dịch Thành: “Dịch Thành, anh hà tất phải quan tâm cô gái không biết phân phải trái này? Cô ta năm lần bảy lượt trốn khỏi anh, đã đủ chứng tỏ cô ta không thích anh.”
Tiêu Dịch Thành hơi nghiêng người, mỉm cười: “Sở Sở, anh nghĩ chúng ta chỉ là bạn bình thường, việc của anh không cần hỏi ý kiến em.” Sau đó lớn giọng nói với khán giả sau lưng: “Có lẽ A Minh cũng không có thời gian tiếp đãi các vị, xem đi, cậu ta đang bận! Kế tiếp, tôi cũng sắp có việc rồi. Cho nên, các vị, xin tự nhiên!”
Dứt lời, tiện xoay người kéo tay Tô Yên Nhiên về phòng.
Còn Vệ Minh Dữ và Lâm Vô Hà bên cạnh, từ ban đầu em vùng vẫy anh ép buộc, đã biến thành hai bên cùng tình nguyện, hôn đến quên mình...
Khán giả nam bắt đầu huýt sáo: “ĐM, A Minh thích loại này từ khi nào vậy? Khó trách gần đây cậu ta đổi tính, không như lúc trước thấy mỹ nữ là theo đuổi ngay...” “Sức hôn của A Minh cũng không tệ nha! Khà khà! Cố lên! Anh bạn tôi giúp anh tính thời gian, tốt nhất là tranh thủ phá kỷ lục Guinness đi!”
Còn các cô gái: “Chắc Vệ thiếu chỉ vui đùa thôi? Có điều, loại anh khiêu chiến lần này cũng khó ăn đấy!” “Oa, một cảm giác thật cấm kỵ thật đẹp... Không được, tôi phải nhanh dùng điện thoại chụp lại mới được! Dù biết cô gái đó là nữ, nhưng cô gái đó nhìn giống như nữ vương bị dụ dỗ, bị uốn nắn vậy! @#¥%&*...”
Không ai phát hiện, Lâm Sở Sở đang căm hận siết chặt tay. Cô chỉ cảm thấy tất cả những u ám trong lòng mình đều đang kêu gào... Hơn nữa đang tràn ra bốn phía. Rất không cam lòng, toan tính tràn ngập trong lòng...
Tiêu Dịch Thành, nguyên tắc tình yêu không để miễn cưỡng tôi cũng biết, cho nên, tôi có thể dễ dàng tha thứ khi anh không chấp nhận tình yêu của tôi. Tôi biết người trong lòng anh là cô ta, tôi vẫn như cũ bằng lòng đợi bên cạnh anh làm người dự bị của anh, vẫn nghĩ một ngày nào đó anh quay đầu lại sẽ phát hiện tôi thích hợp với anh hơn cô ta... Nhưng khi tôi nghĩ cuối cùng anh cũng hướng về phía tôi, lại phát giác mình chẳng qua chỉ là công cụ để kí©h thí©ɧ cô ta! Không còn giá trị lợi dụng thì có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào!
Tiêu Dịch Thành, Tô Yên Nhiên, đừng tưởng sau này hai người có thể ngọt ngào hạnh phúc bên nhau. Các ngươi giẫm nát trái tim của người khác còn kiêu ngạo như vậy, có phải quá đáng lắm không?! Lần đầu tiên Lâm Sở Sở có loại kích động dù có biến thành kẻ xấu cũng phải phá hoại tình cảm của bọn họ... Bởi vì nhìn thấy các người hạnh phúc, trái tim vỡ vụn của tôi, sẽ ở góc tối tăm nhất mà máu chảy thành sông...
Chẳng qua tôi chỉ nghe trái tim mình mách bảo mà thôi - - Cho dù anh tuyệt đối không yêu tôi, cho dù cuối cùng tôi không thắng được anh, tôi cũng không muốn nhìn thấy đứa con gái từ đầu tới cuối đều không nhìn tôi một cái ở bên cạnh anh!
Vừa vào phòng, Tiêu Dịch Thành đã đóng cửa lại, dùng thân mình vây Tô Yên Nhiên trên cánh cửa, hành động dịu dàng nhưng không thể kháng cự.
Tô Yên Nhiên bị hành động bất thình lình của anh dọa sợ, theo bản năng giơ tay bảo vệ bụng, hỏi một câu cực kỳ đáng khinh bỉ: “Anh muốn làm gì?!”
Tiêu Dịch Thành không đáp, giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Tô Yên Nhiên, dùng ánh mắt si mê nhìn cô từ đầu đến chân - - đã hơn một tháng anh không được gặp cô!
Thấy Tô Yên Nhiên đúng là “Không thiếu một sợi tóc, sắc mặt hồng hào, bụng tròn lên nhiều, tay chân bắt đầu sưng lên, tổng thể có vẻ mượt mà hơn” như lời Vệ Minh Dữ. Nghĩ thầm, tên tiểu tử kia tuy có đưa ra ý kiến không hay, nhưng anh mặc kệ, anh đã có thể nhìn thấy cô đứng trước mặt anh - - nơi anh có thể chạm đến..
Tay chống trên cửa lặng lẽ thu hẹp, ôm lấy bóng hình trước mặt mà ngày đêm anh mong nhớ, tựa nhẹ đầu lên cổ cô, ngửi mùi hương thơm mát trên người cô. Than nhẹ: “Yên Nhiên. Thật tốt quá, em lại trở về bên cạnh tôi rồi.”
Có điều, đáng tiếc người vốn là nhân vật chính trong một màn thâm tình ấm áp như thế nhưng Tô Yên Nhiên không hề cảm thấy thỏa mãn trong lòng vì Tiêu Dịch Thành mất rồi lại tìm về được. Cô chỉ cảm thấy... Lúc cô và anh ôm nhau có một vật cản không thể xem nhẹ - - một quả bóng - - cái bụng tròn xoe của cô! _
Nhớ đến Lâm Sở Sở người đứng cạnh anh mà vừa nãy cô vờ như không liếc nhìn một cái, dáng người yểu điệu, trang điểm gọn gàng, mười phần mê hoặc... Vì thế không nhịn được bắt đầu vùng vẫy: “Anh Tiêu, dù anh quan tâm con anh, muốn cảm nhận sự trưởng thành của nó, nhưng ôm lâu như vậy cũng đủ rồi chứ? Xin hỏi có thể buông ra chưa?”