Vệ Minh Dữ vừa dứt lời cũng là lúc Tiêu Dịch Thành đi tới. Sắc mặt hơi khó coi: “Các người đang nói chuyện gì? Xem ra tán gẫu rất vui vẻ!” Đôi mắt đen nhánh quét qua lại giữa hai người.
Vệ Minh Dữ đứng lên, như không có chuyện gì xảy ra, bước lên dùng đầu nắm tay nện vào ngực Tiêu Dịch Thành một cái: “Khà khà, như nhau thôi, tôi thấy cậu ở trên sàn nhảy cũng rất sung sướиɠ nha, người đẹp mong nhớ... Anh em như tôi hiểu mà. Có điều, tiếc là tôi có mời thế nào, Yên Nhiên cũng không chịu đồng ý nhảy với tôi một bản...”
Nghe câu cuối cùng, sắc mặt u ám của Tiêu Dịch Thành hòa hoãn chút ít. Nhưng trong giọng nói không hề khách khí với Vệ Minh Dữ: “... Tránh ra một chút.” Người phụ nữ của tôi cậu cũng dám ảo tưởng à? Đừng nói khiêu vũ với cậu, đυ.ng một đầu một đầu ngón tay cũng không được!
Vệ Minh Dữ thấy có nói nữa cũng không thú vị, sờ sờ chóp mũi, miệng lẩm nhẩm “Trọng sắc khinh bạn” gì đó, rồi bỏ đi.
Tô Yên Nhiên nắm tờ danh thϊếp trong tay, chỉ thấy như nắm thêm một rắc rối, muốn vứt đi, nhưng không vứt được... Sỡ dĩ trước kia cô bỏ nhiều thời gian để ở bên cạnh Tiêu Dịch Thành như thế, nguyên nhân chủ yếu là tìm ở chỗ Tô Dịch Thành và cả nhà họ Tiêu vẫn không tìm thấy thứ cô muốn, thông tin liên quan đến Tô Nhã Như... Giống như, Tiêu Gia vốn chưa từng có bà tồn tại.
Thừa dịp hai người đó nới chuyện với nhau, Tô Yên Nhiên giả vờ không cẩn thận, làm rớt muỗng xuống đất. Sau đó cúi xuống nhặt.
Đợi đến khi Tô Yên Nhiên ngồi thẳng lại, thả cái muỗng trong tay lên bàn, thì phát hiện Tiêu Dịch Thành đã đứng trước gót chân cô, im lặng nhìn xuống.
Chẳng lẽ anh đã phát hiện điều gì? Tô Yên Nhiên thấp thỏm nghĩ. Mặt trưng ra nụ cười sáng lạng, che giấu nội tâm đang hốt hoảng, sau đó dùng giọng tự nhiên nhất có thể nói: “Tôi no rồi... Khi nào chúng ta trở về?”
Tiêu Dịch Thành dùng khuôn mặt lạnh lùng không một nét biểu cảm, đôi mắt sáng như ngọc, con ngươi đen láy, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Yên Nhiên. Đôi mắt đó, dường như nhìn thấu mọi chuyện... Tô Yên Nhiên bỗng chột dạ, từ từ cúi đầu.
Thật ra thì Tô Yên Nhiên đã nghĩ nhiều, Tiêu Dịch Thành không phát hiện hành động của cô. Chẳng qua anh chỉ nghiêm túc quan sát cô.
Một cô gái có thể hấp dẫn sự chú ý của đàn ông, dĩ nhiên quan trọng là bề ngoài. Toàn bộ những người đàn ông ở đây, ai không liếc nhìn Tô Yên Nhiên vài lần? Thậm chí Tiêu Dịch Thành nghe được không ít tên thầm bàn tán về cô: “Mỹ nữ trong sáng long lanh như thủy tinh thế kia, nếu là tôi cũng sẵn sàng nắm trong tay ngậm trong miệng mà cưng chìu...” Tiêu Dịch Thành bắt đầu hối hận, anh không nên bắt cô ăn diện rực rỡ như vậy, nghĩ tới những người đàn ông thầm mơ ước cô, thậm chí ngay cả người anh em của anh, Vệ Minh Dữ cũng đối xử đặc biệt với cô, anh liền khó chịu.
Tóc búi cao, để lộ đôi tai thanh tú, vành tai xinh, cổ trắng duyên dáng, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh tế, đường cong phập phồng theo hô hấp... góc nghiêng xinh đẹp động lòng người... Huống hồ, anh biết rõ bên dưới lớp vải mỏng manh này là thân thể xinh đẹp, quyến rũ thế nào... Chỉ tưởng tượng thôi mà Tiêu Dịch Thành đã bắt đầu miệng đắng lưỡi khô... Từ sau khi cô mang thai, bọn họ đã lâu không có... gì đó gì đó rồi.
Nói trắng ra, Tiêu đại thiếu gia đang ghen tuông vô cớ... Sau đó lửa giận không cẩn thận biến thành lửa dục ~ lan tràn khắp nơi... Khụ khụ.
Trong đôi mắt người đàn ông thoáng qua tia bén nhọn, rốt cuộc mang ý cười mở miệng: “Nhưng tôi đói.” Đưa tay kéo Tô Yên Nhiên lên, đi tới cửa.
Tô Yên Nhiên không hiểu, đói bụng không phải nên đi lấy thức ăn sao? À, tên này kén chọn như vậy, chắc là không quen ăn mấy món kia.
Lâm Sở Sở cầm một ly rượu bước nhanh đến: “Dịch Thành, anh phải đi rồi sao??” Cô đang muốn kính anh một ly.
“Ừm, cô ấy không được khỏe...” Tiêu Dịch Thành tỏ vẻ vô cùng lo lắng quay sang Tô Yên Nhiên: “Đã bảo em đừng uống nhiều nước hoa quả như thế...”
Tô Yên Nhiên đang rất chật vật vì không theo kịp bước chân của người nào đó: “...” Rõ ràng anh nói đói bụng muốn về nhà ăn? Còn lấy tôi làm cớ.
“Cảm ơn cô Lâm đã khoản đãi.” Tiêu Dịch Thành không lạnh không nhạt bỏ lại một câu như vậy, tiếp tục dẫn Tô Yên Nhiên ra ngoài.
Tô Yên Nhiên vốn có tật giật mình, cũng không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ đuổi theo bước chân của anh... Lòng thầm nghĩ: Không lẽ đói bụng đến mức quái gở thế này? Hôm nay anh bỏ đói tôi cả buổi trưa, tôi còn chưa bày vẻ mặt đó cho anh xem đấy.
Vốn tưởng rằng đang từng bước tiếp cận anh, thế mà anh lại gọi cô từ Sở Sở biến thành cô Lâm... Nhìn bóng dáng hai người hoảng hốt bỏ đi, Lâm Sở Sở lặng lẽ siết chặt ly trong tay, trầm tư: Giữa hai người họ... Tuyệt đối không giống hai người yêu nhau ngọt ngào cuồng nhiệt, cũng không ân ái như ngoài mặt... Có lẽ, cô còn có cơ hội...
Có thể nói Tô Yên Nhiên bị Tiêu Dịch Thành thô lỗ nhét vào ghế phụ lái chiếc BMW của anh, cũng rất chu đáo cài dây an toàn cho cô. Sau đó khởi động xe, chạy như bay.
Trán Tô Yên Nhiên tuôn mồ hôi trong vô hình: Lão đại, anh nổi cơn thần kinh gì vậy? Có gì anh nói thẳng không được sao? Đôi khi im lặng so với nói chuyện còn đáng sợ hơn... Theo lý thuyết, nếu vừa rồi anh nhìn thấy hoặc nghe được gì đó, bây giờ không có người ngoài anh phải mở miệng chất vấn mới đúng... Cảm thấy chuyện không đúng lắm, Tô Yên Nhiên lén liếc về phía Tiêu Dịch Thành, mặt căng thẳng, dường như đang nhẫn nhịn điều gì?
Cô gái nào đó mấy lần muốn nói lại thôi, vừa lúc gặp đèn xanh đèn đỏ. Ngón tay Tiêu Dịch Thành nhẹ gõ tay lái, liếc về phía cô, chế nhạo nói: “Sao, em không chờ được à?”
Lão đại... Việc này với việc không chờ được có quan hệ gì chứ? Tô yên Nhiên mở đôi mắt to long lanh, mặt khó hiểu.? (⊙_⊙)?
Đôi mắt của anh thâm thúy hơn mấy phần. Một giây sau, Tô Yên Nhiên cảm thấy nhiệt độ bên tai dâng cao - anh phun ra một câu nóng bỏng khıêυ khí©h thần kinh của cô: “Cô bé, em đang quyến rũ anh sao?”
Tên này đang động dục, giám định hoàn tất. Xem ra bí mật của mình chưa bị phát hiện, Tô yên Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó dịch người ra cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, a, ban đêm thật đẹp làm sao!
Nhìn biểu cảm trên mặt của cô gái nào đó từ ngạc nhiên đến ngượng ngùng, lỗ tai thoáng cái đỏ lên, sau đó khẽ gắt: “Đồ háo sắc.” Còn trốn ra ngoài... Tâm tình vốn phiền muộn, hậm hực của Tiêu Dịch Thành không khỏi khá hơn, mà khát vọng của người nào đó lại càng thêm mãnh liệt.
Tô Yên Nhiên trấn tĩnh lại, bôn ba cả ngày bây giờ hơi buồn ngủ. Cô vẫn đang mang thai, anh có thể làm gì cô? Cùng lắm là hôn một chút, ôm một chút thôi.
Nhưng cô đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Tiêu Dịch Thành. Về phương diện có liên quan đến phúc lợi của mình, anh đã sớm nghiên cứu từ trước, từ lên mạng tra tài liệu đến hỏi bác sĩ. Trước ba tháng là thời kỳ không ổn định của thai kỳ, rất dễ sinh non, nên tuyệt đối cấm loại chuyện OOXX không nhẹ nhàng này. Ừm, thời kỳ ba tháng cuối cũng không thích hợp... Nhưng giữa thai kỳ, là có thể OOXX, nhưng phải chú ý cơ thể, còn phải làm biện pháp an toàn... Khụ khụ.
Tô Yên Nhiên bị bế xuống xe. Thật ra lúc Tiêu Dịch Thành giơ tay ôm cô, cô đã tỉnh. Giãy giụa la: “Để tôi xuống! Tôi có thể tự đi!”
Chỉ tiếc người nào đó hoàn toàn không để ý tới cô. Tô Yên Nhiên nản chí, đành phải thuận theo... Động tác thân mật như thế, trước kia dĩ nhiên bọn họ vẫn thường làm, giờ đây anh cưng chìu cô như vậy, có lẽ là do cô mang thai con anh? Tô Yên Nhiên chua sót nghĩ, lần đầu tiên ghen với con mình...
Vừa vào cửa, Tiêu Dịch Thành không nhịn được nữa, đặt Tô Yên Nhiên lên ghế salon, vừa cúi người, liền ngậm lấy đôi môi anh đã ao ước cả buổi tối, tỉ mỉ mυ"ŧ vào... Đầu lưỡi khéo léo cạy mở hàm răng của cô, bừa bãi đoạt lấy nước bọt mang mùi vị nước hoa quả và bánh ngọt trong miệng cô...
“Ưm ưm ưm ưʍ...” Anh muốn làm gì?
Tiêu Dịch Thành thoáng buông môi cô ra, cười lộ răng: “Ăn em.”
... Cuối cùng Tô Yên Nhiên hậu tri hậu giác phản ứng kịp, khó trách suốt đường đi anh tỏ vẻ vừa gấp gáp nhưng lại nhẫn nhịn, quái gở, thì ra là người đàn ông này nói đói bụng là có ý kia... 囧!
Tô Yên Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt mập mờ của anh: “Không, không được... Con...”
Tiêu Dịch Thành nhíu mày, giọng dịu dàng dụ dỗ: “Sau ba tháng đầu là được. Anh hỏi bác sĩ rồi... Ông ấy nói cẩn thận một chút là được... Ngoan ~ Yên Nhiên nhỏ bé phải phối hợp nhé...” Bàn tay tà ác của Tiêu Dịch Thành lại kéo vai cô xuống... Nhất thời, trong phòng là một màn cảnh xuân nóng bỏng.
Tiêu Dịch Thành dùng một tay như cũ nâng ót cô, cố định dễ hôn, tay còn lại phủ lên bầu nhũ non mềm bởi vì mang thai mà đẫy đà không ít, nhẹ nhàng xoa. Đỉnh nụ hoa nhạy cảm cứng lên, anh tà ác cười, dùng đầu ngón tay kéo, vuốt ve hai viên đậu đỏ cứng rắn.
“Đau...” Nơi non mềm bị đối xử thô bạo như thế. Tô Yên Nhiên nhịn không được kêu đau, uốn người muốn trốn. Lại bị Tiêu Dịch Thành ngăn lại, thân thể cường tráng đè lên thân thể mềm mại của cô, nơi bí mật giữa hai chân bị thứ cứng rắn nóng bỏng của anh cách lớp vải mỏng chỉa vào...
Lõa thể trong phòng khách như thế... Trong nhà còn có quản gia và người giúp việc, nếu để họ thấy... “Xin anh, đừng như vậy mà...” Tô Yên Nhiên khóc cầu xin tha thứ, hai tay không có sức đánh đánh vào ngực anh.
Người phía dưới đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, bộ dáng muốn cám dỗ bao nhiêu thì cám dỗ bấy nhiêu, còn không ngừng dùng đôi tay mềm mại cọ xát ngực anh, Tiêu Dịch Thành thấy cô có vẻ thích mà còn tỏ ra kháng cự, cố ý trêu chọc anh... Nhất thời, lửa dục càng cao. Nhưng biết Tô Yên Nhiên đang lo lắng điều gì... Trước giờ cô luôn xấu hổ, thôi, về phòng mới tiếp tục. Miễn cưỡng áp chế du͙© vọиɠ, ngồi dậy. Duỗi tay bắt lấy mắt cá chân của Tô Yên Nhiên, muốn tháo giày cao gót ra cho cô.
“... Đây là cái gì?” Giọng Tiêu Dịch Thành lập tức lạnh như băng, dùng hau ngón tay kẹp lấy tờ giấy nhỏ hình chữ nhật rơi từ chiếc giày ra.
Trên tờ giấy chỉ có một số điện thoại, không có gì khác.
“Ai đưa cho em?” Tiêu Dịch Thành nhịn không nổi cáu, mắt cũng sắp bắn ra lửa..
Tô Yên Nhiên tiếp tục im lặng, không trả lời. Không khí nhất thời ngưng trệ.
Nhìn Tiêu Dịch Thành nhanh nhẹn lấy điện thoại đi động ra gọi vào số trên tờ giấy, Tô Yên Nhiên kéo quần áo lại, thoáng che kín ngực trần của mình... Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lỗ tai dựng lên, tập trung nghe tất cả động tĩnh. Lòng thầm nghĩ, xem ra số điện thoại mà Vệ Minh Dữ cho là số riêng, Tiêu Dịch Thành cũng không biết...
Một phút sau, bên kia đều vang lên tiếng tút tút số bận. Điện thoại không ai nhận. Tô Yên Nhiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Tiêu Dịch Thành càng đen hơn. Vò nát tờ giấy ném vào sọt giấy vụn. Quăng điện thoại. Hết sức u ám mở miệng: “Không nghe điện thoại, chỉ có hai khả năng.”
“Một là chủ nhân điện thoại không có ở đó.” Dừng một lúc, Tiêu Dịch Thành đột nhiên ghé sát vào Tô Yên Nhiên, hai tay dễ dàng kéo làn váy mà anh tự mình chọn cho cô lên, sau đó “Xoạt” một tiếng. Tiêu Dịch Thành cười lạnh tiếp tục: “Còn một khả năng là tên đó biết số của tôi. Nên không dám nhận.” Anh không thể không nghi ngờ người đàn ông duy nhất tiếp xúc với Tô Yên Nhiên tối nay... Người được xem là anh em tốt của anh.
Tròng mắt đen của Tiêu Dịch Thành chuyển sang u ám, mạnh mẽ kéo thân thể mềm mại trắng nõn kia vào lòng, giọng vừa dịu dàng vừa mê hoặc: “Yên Nhiên ngoan của tôi, em đoán, là loại nào?” Đồng thời, thứ che đậy duy nhất còn sót lại trên người Tô Yên Nhiên, nội y Lace màu trắng biến thành vải vụn, rơi trên sàn nhà.
Tô Yên Nhiên nhắm mắt, nghĩ, những cái gọi là danh thϊếp và quần áo, không phải để xé mà.