Chương 17: Đuổi bắt
Thứ ba – Tháng 7: Trời nắng gắt. Một tháng nghỉ ngơi, Diệp Anh thường xuyên cùng Đan Nguyên và Linh An lui tới các quán vỉa hè để thưởng thức các món ăn lạ miệng. Cân nặng của cô vì thế mà tăng lên đáng kể. Diệp Anh lại thực hiện cách cũ, chạy bộ và tập yoga.
Cô dậy sớm hơn bình thường để có thể chạy được nhiều vòng hơn trước khi mặt trời lên cao, thời tiết trở nên nóng nực. Đột nhiên, Khải Hưng xuất hiện, chạy theo Diệp Anh, níu tay áo cô lại. Diệp Anh giảm dần tốc độ, nhướn mày nhìn anh như thể đang hỏi có chuyện gì xảy ra.
Khải Hưng ấp úng, từ đã ra tới tận miệng nhưng lại lặng lẽ nuốt vào trong. Diệp Anh đeo lại tai nghe, chạy tiếp. Lần này Khải Hưng lại chạy theo và níu tay Diệp Anh lại.
- Nào? Anh làm sao?
Khải Hưng lúng túng, vẫn không thể mở lời.
- Được rồi. Chuyện đó coi như chưa từng xảy ra. Chúng ta hòa. Được chưa?
Diệp Anh nói rồi vụt chạy đi. Khải Hưng tiếp tục chạy theo cô. Anh liên tục nhìn cô như thể tất cả những gì anh mong đợi vẫn chưa được đáp ứng. Diệp Anh bực tức dừng hẳn lại. Cô kéo Khải Hưng ngồi xuống vỉa hè còn mình thì đứng đối diện với anh, chống nạnh.
- Anh nhìn tôi đi. Tôi nói thật. Tôi thề là tôi sẽ không nhớ gì về vụ cá cược chết tiệt đó. Giờ thì anh để tôi yên. Tháng này tôi đã tăng tới 3 cân rồi.
Khải Hưng kéo tay Diệp Anh.
- Cô ngồi xuống nói chuyện với tôi một lát.
Diệp Anh từ từ ngồi xuống, khuôn mặt hết sức bình thản nhìn Khải Hưng
- Được. Anh nói đi.
- Nói thật, khi cô bỏ đi hôm đó tôi không thấy hối hận. Nhưng tôi có cảm giác rất lạ. Như thể bị bỏ rơi. Như lúc mẹ tôi bất ngờ bỏ tôi đi vậy.
Diệp Anh nhắm mắt lại, thở dài.
- Vậy chúng ta hẹn hò lại.
- Gì?
- Vì chưa có phụ nữ nào đối xử với anh như thế nên anh bị tổn thương lòng tự trọng. Nếu thế chúng ta hãy hẹn hò lại, lòng tự trọng của anh vẫn sẽ còn nguyên.
- Tôi không có ý đấy.
- Vậy chúng ta làʍ t̠ìиɦ với nhau. Anh không còn gì lăn tăn nữa. Được chứ?
- Cô làm sao thế? Tôi nói chúng ta hãy nói chuyện tử tế đi.
- Thì tôi đang nói chuyện tử tế còn gì? Bảo hẹn hò cũng không. Làʍ t̠ìиɦ cũng không. Thế anh muốn gì?
Diệp Anh nói to đến độ những người đang tập thể dục gần đó đều quay lại nhìn. Những người trẻ tuổi thì nhìn Khải Hưng, đầy ngưỡng mộ. Những người lớn tuổi thì nhìn Diệp Anh, cái nhìn sợ hãi.
Khải Hưng đứng bật dậy, kéo tay Diệp Anh lánh sang chỗ khác.
- Tôi biết là cô giận vụ cá cược đó. Nhưng đừng vì thế mà cô cố khiến mối quan hệ của chúng ta tầm thường và dung tục thế.
Diệp Anh đột nhiên phá lên cười.
- Xem ai nói kìa. Giờ anh lại nói hẹn hò và làʍ t̠ìиɦ là tầm thường và dung tục sao? Mà theo anh mối quan hệ của chúng ta là gì? Là thứ anh làm ra để mua vui cho bản thân và bạn bè hả?
Diệp Anh nhìn Khải Hưng. Lần này, trong ánh mắt cô đã có chút thay đổi. Khải Hưng dần dần buông tay khỏi áo cô.
- Để tôi chạy. Tôi phải giải phóng hết chỗ calo thừa trước khi trút hết số đó lên đầu anh.
Diệp Anh chạy xa dần. Khải Hưng còn đứng đó, yên lặng.
Chủ nhật – Tháng 7: Cây cối sau một tuần cằn cỗi đột nhiên được tưới tắm bằng một trận mưa rào vào lúc rạng sáng. Đan Nguyên lang thang trong khu nhà vắng vẻ. Cô quay xuôi rồi lại lật ngược tấm bản đồ được khách hàng cẩn thận vẽ bằng tay. Cô thở dài, gấp tờ giấy làm bốn, cất vào trong túi. Cô quyết định dựa vào số nhà để tìm kiếm. Nhưng thậm chí điều tưởng chừng như đơn giản ấy lại càng làm cô rối loạn. Cô đứng lặng người giữa 4 ngôi nhà cùng mang số 62A với các kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Đột nhiên từ phía sau có người bước tới, gọi cô, rất khẽ.
- Giám đốc, anh làm gì ở đây?
- Tôi vừa dẫn cu Bin qua nhà bạn nó chơi.
Lúc này, Đan Nguyên mới sực nhớ ra Quốc Dũng sống cách đây không xa, chắc chắn anh biết quy tắc đánh số lạ hoắc của khu này, bèn nhìn anh, ánh mắt khẩn khoản.
- Giám đốc ở gần đây, anh có thể chỉ giúp tôi nhà 63D ở đâu được không?
- À. Có phải cặp vợ chồng muốn tổ chức đám cưới vàng phải không? Tôi là người giới thiệu công ty chúng ta, để tôi dẫn cô đi.
Hai người đi sát cạnh nhau. Quả thật nếu không gặp Quốc Dũng, Đan Nguyên tin rằng cô có mất cả ngày cũng không thể đoán được nhà 63D chính là ngôi nhà không ghi số cô đã đi qua đến cả chục lần.
Một ngôi nhà nhỏ hai tầng nằm sau cánh cổng sắt. Bên trong, chào đón khách là phần sân vườn rộng rãi phủ kín bởi giàn hoa giấy. Một ông cụ dáng người nhỏ bé đang ngồi đọc báo ở trước hiên. Bà cụ đang rót nước nóng vào một ấm trà màu xanh lục. Cuộc nói chuyện diễn ra rất nhanh chóng và dễ chịu bởi ông bà không yêu cầu nhiều, chỉ cần “giản dị”, “ít tốn kém” là gật đầu. Tuy con cái hứa sẽ chịu mọi phí tổn nhưng cụ ông nói cả đời ông tích góp được một khoản, nhân dịp này làm một bữa tiệc nhỏ, sum họp con cháu, bạn bè vì ở tuổi của ông bà không biết lúc nào sẽ phải từ biệt mà không báo trước.
Trước khi Đan Nguyên ra về, bà cụ còn cho cô một túi trà ướp hoa sen do bà tự làm. Cô vuốt nhẹ bàn tay nhăn nhúm của bà, mỉm cười. Đột nhiên, cánh cửa sắt mở ra, một giọng nói rất quen vang lên.
- Bà ơi, cháu đến để lấy danh sách các món ăn bà đặt hôm đãi tiệc.
- Cô vào đây.
Đan Nguyên giật mình, từ từ quay đầu lại. Tim đập thình thịch. Người phụ nữ đứng đối diện cô cũng sửng sốt, chỉ tay về phía cô như muốn nói gì đó.
- Cô này là bên công ty thiết kế tiệc đấy. Cô ấy nhận trang trí giúp chúng tôi.
Người phụ nữ như hiểu ra, hét lớn.
- Cái con này!
Tức thì như hiệu lệnh vừa phát ra, Đan Nguyên chạy vụt ra khỏi cổng, hớt hải. Quốc Dũng cũng chạy theo, không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh cố kéo cô lại nhưng lại bị cô kéo đi. Tay họ nắm lấy nhau, siết chặt. Họ chạy qua con phố kế bên, ngoằn nghèo nhiều ngõ nhỏ. Đan Nguyên ẩn Quốc Dũng vào một ngách tối om. Quốc Dũng thì thầm hỏi:
- Người phụ nữ đấy là ai? Sao cô lại chạy?
- Mẹ tôi… Tôi đã nói với giám đốc đấy. Bà mà biết tôi nghỉ việc về làm cho công ty anh thì bà sẽ gϊếŧ tôi.
- Có nghiêm trọng vậy không?
- Còn hơn thế.
- Nhưng sao chúng ta lại ở đây. Tôi nghĩ mẹ cô không đuổi được xa thế đâu.
- Giám đốc chưa biết mẹ tôi rồi. Theo hiểu biết của tôi thì bà sắp đuổi đến rồi đấy.
- Nhưng trốn vào đây, mẹ cô rất dễ tìm thấy.
- Mẹ tôi không thể nhìn thấy gì trong bóng tối đâu.
- Nhưng chẳng nhẽ cả đời cô không gặp lại bà ấy nữa.
- Tất nhiên tôi sẽ gặp, nhưng không phải bây giờ. Nếu bị đánh ở đường, còn là trước mặt anh thì tôi không còn mặt mũi nào nữa.
Nói đến đây, một bóng phụ nữ xuất hiện. Tim Đan Nguyên đột nhiên đập thình thịch. Tay siết chặt lấy tay Quốc Dũng. Bà ấy đứng rất lâu trước ngách nhỏ rồi vội vã bỏ đi. Lúc này, Đan Nguyên mới đứng thẳng người dậy, ngó quanh một lượt.
- Để tôi đưa cô về, Quốc Dũng ôn tồn.
- Đòn hôm nay giám đốc có thể đỡ hộ tôi nhưng giám đốc không thể cả đời bảo vệ tôi được. Tôi về trước đây.
Đan Nguyên lặng lẽ rời khỏi. Lúc này Quốc Dũng mới phát hiện anh từ lúc nào đã nắm lấy tay cô, giờ mới buông ra.
Nhưng càng đi xa quyết tâm của Đan Nguyên càng giảm dần, thay vì về ngay nhà, cô lại tạt qua nhà Diệp Anh, ngồi than vãn bên cạnh cô bạn thân.
- Mình đã nói rồi. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Nhưng cậu lại nghe Linh An, nói lòi ra bao nhiêu thì bọc lại bấy nhiêu.
- Hay cậu nhận nuôi mình đi.
- Cũng được. Cậu ăn chẳng tốn bao nhiêu lại chăm dọn dẹp, nấu ăn. Không khác gì thuê được người giúp việc miễn phí. Nhưng mẹ cậu có tha cho mình không. Mình đang ở đâu cướp không đứa con gái mẹ cậu vất vả nuôi nấng suốt 25 năm. Thôi về nhà đi. Hết thời gian nghỉ, mình phải làm việc rồi. Mình mà không ra được kịch bản nào trong tháng tới thì cậu mới là người phải nhận nuôi mình đấy.
- Diệp Anh à, cậu thông minh, nghĩ giúp mình một cách. Lần cuối mình bị đánh là cách đây 3 năm khi nghe lời Linh An cắt tóc tém. Giờ mình già rồi, không thể chịu nổi một roi đâu.
- Cậu xích ra… Từ từ đã, trên người cậu có mùi lạ. Mùi nước hoa. Cậu có dùng nước hoa bao giờ đâu?
- À. Là mình tình cờ gặp… Tóm lại là mình và giám đốc cùng chạy. Lúc trốn trong một ngách nhỏ, mình và anh ấy đứng sát nhau. Có thể là mùi của anh ấy.
- Hôm nay là cùng nhau chạy vào trong ngách. Rồi một ngày cậu sẽ cùng anh ta cao chạy xa bay.
- Cậu đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy.
- Trên mặt cậu, đôi mắt là đẹp nhất. Nhưng chính nó cũng tố cáo cậu nhiều nhất. Hôm đó ở bữa tiệc, mình thấy mắt cậu sáng lên khi nhìn anh ta. Y hệt ánh mắt Linh An từng nhìn gã nhạc sĩ quèn ấy.
- Thôi đi. Mình về đây. Cậu không giúp được gì chỉ làm mình rối thêm thôi.
Đan Nguyên bối rối bỏ về. Trong lòng nỗi lo sợ gặp mẹ đã bị phủ kín bởi một nỗi lo lắng khác.
Chủ nhật – Tháng 7: Chút gió chỉ càng làm không khí trở nên ngột ngạt. Xe của Linh An sau nhiều lần phải sửa chỗ này thay chỗ kia cuối cùng cũng không thể gắng gượng. Cô cố chờ tới hạn để rút tiền tiết kiệm mua một chiếc xe mới. Trong lúc chờ đợi, cô đành ngày ngày 2 lượt xe buýt và đi bộ về nhà.
Khu phố cô từng sống từ nhỏ sau vài lần xảy ra chuyện giờ khiến cô cảnh giác. Trong túi Linh An lúc nào cũng có sẵn một con dao bấm nhỏ. Tuy cô không biết nếu thực sự bị tấn công, cô có dám dùng nó để đâm người ta không nhưng dù sao phòng bị trước vẫn hơn.
2 tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn ổn. Linh An vì thế mà nhủ thầm bản thân chắc đã quá đa nghi.
Hôm nay, như mọi hôm, cô đi bộ trên con đường vắng. Tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng hét ở phía sau. Cô chạy, dáng điệu lênh khênh trên đôi giầy cao gót.
- Này! Đứng lại!
Linh An gắng sức chạy nhanh hơn. Cô trượt chân, ngã xuống đất. Cô ôm đầu, xoay tròn, lăn trên con đường dốc. Tiếng bước chân chạy lại, rất gần. Một bàn tay đỡ lấy cô, từ từ kéo cô đứng dậy.
Cô nhanh nhẹn rút từ trong túi ra con dao bấm, đâm sượt qua người đối diện.
- Chết tiệt!
- Là anh? Anh làm cái quái gì ở đây vậy?
- Lâu rồi không gặp. Tôi chỉ định trêu cô chút thôi. Không ngờ cô chạy nhanh vậy. Còn con dao này nữa. Nếu có gã nào tấn công cô thật thì cô định dùng nó vào việc gì? Giúp hắn cắt râu à?
Linh An kêu lên, tay lần sờ xuống phần tất chân bị rách. Một vệt bầm tím lớn bao quanh khoảng da thịt rớm máu. Cô giật ngược cổ áo Nhật Minh, kéo lại gần mình rồi dùng toàn bộ sức lực còn lại, nhảy lên lưng anh, chân quặp chặt.
Nhật Minh bước từng bước chậm chạp. Mùi hương từ cơ thể anh làm đầu óc Linh An váng vất. Nó như một thứ thuốc gây tê, ngấm dần, từ từ xoa dịu.
- Đau không?
- Không.
- Vậy sao cô im lặng? Bình thường cô nói rất nhiều cơ mà.
- Lâu lắm rồi không gặp. Tôi không biết nên nói gì với anh… Tại sao anh nghỉ việc?
- Để trốn nợ.
- Anh nợ ai?
- Cô còn nhớ tên béo mặt quần đùi màu cam chúng ta gặp ở bể bơi không? Tôi vay nợ một người quen của hắn.
Nhật Minh dừng lại, quệt mồ hôi trên trán.
- Tôi hàng ngày bê đồ qua lại chưa từng thấy có thùng hàng nào nặng như cô.
- Tôi đã lên lưng anh rồi không dễ gì xuống đâu.
Nhật Minh khẽ cười, tiếp tục con đường dốc.
- Anh hay ra vẻ như vậy hóa ra cũng chỉ là một kẻ thiếu nợ rồi bỏ trốn.
- Đúng. Vì tôi hay ra vẻ nên mới trở thành một kẻ trốn nợ. Nhưng kể cả phải trốn chui trốn lủi và làm việc như một tên sai vặt thì tôi cũng muốn sống như con người, nhất định không thể để chúng bắt được.
- Thế sao anh không tiếp tục trốn, hôm nay còn xuất hiện ở đây làm gì? Chẳng phải lần trước anh và tên béo đó đánh nhau ở đây sao?
- Không cần trốn nữa. Nợ đã trả hết rồi.
- Anh vay chỗ khác để trả cho hắn hả?
- Có ai lại cho một tên không nhà, không nghề nghiệp vay một khoản lớn như vậy. Mới đây, mẹ tôi tìm ra tôi. Bà đã giúp tôi trả nợ.
- Hóa ra anh cũng có gia đình. Tôi còn tưởng anh là trẻ mồ côi. Ngày lễ tết đều thấy anh trải chăn nằm một góc trong nhà hàng. Nhưng sớm biết mẹ anh có thể giúp sao anh không nói với bà, còn phải trốn chui trốn lủi, sống vất vả thế làm gì?
- Vì tôi không biết bà sẽ giúp.
Linh An cúi xuống gần hơn. Hơi thở của cô vô tình quện vào mùi hương đó.
- Từ nhỏ, bà chưa từng ôm ấp tôi. Khi tôi lớn, đi học xa nhà, bà cũng chưa từng gọi một cuộc điện thoại. Sau đó, tôi trở về, xách vali ra đi, bà cũng không tiễn, không nhìn, không chào tôi một câu. Tôi vốn cho rằng mình là một đứa con được nhặt về nuôi nhưng sau này biết được tôi là con riêng của bố tôi với một phụ nữ khác.
Nhật Minh dừng lại một lát như đang cố nén lại những kí ức chợt ùa về.
- Cách đây không lâu, qua một người quen bà biết được tôi đang trốn nợ, cũng biết được tôi đang trốn ở đâu. Bà tìm đến, đưa cho tôi một bọc tiền rồi nói lúc trước vì bà quá lãnh đạm với tôi nên mới khiến tôi có ngày hôm nay, giờ bà chỉ biết dùng số tiền đó để mua lại cuộc sống mới cho tôi.
- Anh vay nợ để làm gì? Mua sắm? Bao gái? Cá độ? Cờ bạc? Nghiện hút?
- Tất cả các việc còn lại trừ nghiện hút. Nhưng sau khi trốn tới đây, tôi phát hiện không cần làm mấy việc đó cũng có được một cuộc sống vui vẻ.
Nhật Minh cẩn trọng thả Linh An xuống.
- Tới đây thôi. Cô tự vào nhà đi. Vừa rồi con dao của cô khiến tôi rách áo. Hình xăm lộ ra rồi. Bố mẹ cô nhìn thấy không hay đâu.
Linh An kéo tay Nhật Minh lại, chăm chú nhìn hình xăm của anh.
- Hình này đẹp đấy. Đây là con gì? Cú sao?
- Là đại bàng.
- Ra là thế. Lúc nào anh dẫn tôi đi xăm được không? Tôi muốn đánh dấu sinh nhật lần này của mình bằng một hình xăm.
Nhật Minh nhìn Linh An, khẽ cười rồi lẳng lặng bỏ đi. Bóng anh khuất dần trong ánh sáng nhập nhèm của con phố.