Chương 37: Phiên ngoại

“Hi… Chờ một chút!”

Trong phòng rộng lớn, hai thân thế quay cuồng trên giường, đang lúc Dạ Hi muốn xé đi mảnh vải cuối cùng trên người Tử Tình, bỗng nhiên Tử Tình bắt lấy cánh tay xấu xa của Dạ Hi, tay kia thì để trước cằm Dạ Hi, trong lúc đó hai người hình thành tư thế quái dị.

“Sao vậy?!”

Dạ Hi cưỡng chế dục hỏa, nóng lòng khó nhịn hỏi Tử Tình.

“Hi còn chưa trả lời vấn đề của em”

“Vấn đề?! Vấn đề nào?!”

Dạ Hi đương nhiên biết ý tứ Tử Tình, nếu trả lời vấn đề này, chỉ sợ ba ngày ba đêm vẫn giải thích không xong, khi đó cô đã sớm dục hỏa công tâm bỏ mạng … Cho nên cô quyết định tiếp tục giả ngu, trước giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó mới nói cũng không muộn, vì thế bắt lấy cánh tay của Tử Tình đang nâng cằm mình ra, như lang như hổ mà hôn Tử Tình

“Không được! Chị phải trả lời vấn đế của em trước…”

Tử Tình lúc này rất kiên trì, quay người lại, tránh đi nụ hôn tà ác của Dạ Hi.

“Vấn đề của em nhiều như vậy, em muốn tôi trả lời cái nào trước đây?”

Dạ Hi nhìn hai gò má trắng hồng của Tử Tình, đôi mắt dời xuống qυầи ɭóŧ của nàng, không khỏi cảm thấy quái dị, rõ ràng có cảm giác như vậy, cư nhiên còn có thể cự tuyệt cô, chỉ là vì mấy vấn đề này, thật sự là kỳ quái!! Nhìn lại đôi môi đỏ mọng của Tử Tình, Dạ Hi nhịn không được muốn hôn vào đó, đáng tiếc… Hiện tại cằm của cô bị giữ lại, không thế với tới.

“Được rồi! Sao phải ép tôi như vậy chứ! Em muốn nghe đáp án vấn đề gì?!”

Thấy Tử Tình thập phần kiên trì, Dạ Hi bất đắc dĩ, đành phải vậy thôi, nằm ở bên người Tử Tình chậm rãi nói.

“Ba năm trước vì sao lại rời khỏi em?”

Tử Tình nghiêng người, ngồi trên người Dạ Hi, nhẹ giọng hỏi, nàng không nghĩ ra vì sao Dạ Hi không nói một lời liền rời đi.

“Bởi vì… Em với tôi cùng một chỗ… em với Hàn Kiệt còn có thể hạnh phúc… Ít nhất hắn cho em có được một gia đình hoàn thiện…”

Trong mắt Dạ Hi quang mang bỗng nhiên ảm đạm, điều này làm cho Tử Tình thực bất an, nàng chưa bao giờ gặp qua người có bộ dạng thiếu tự tin như Dạ Hi.

“Ai nói như thế ?! Chị biết không? Nếu không có chị, em như thế nào có hạnh phúc!”

Hai tay Tử Tình lặng lẽ nắm chặt, đôi mắt tràn ngập nước.

“…”

Dạ Hi im lặng, giờ này khắc này cô không biết nên an ủi Tử Tình như thế nào… Khi đó cô chỉ là một người mù… Cô thật sự mang đến hạnh phúc cho Tử Tình sao?! Có lẽ sẽ là thương tổn lớn hơn cũng không chừng, cô không dám tưởng tượng tình cảnh ấy, cô thầm nghĩ nếu Hàn Kiệt có thể cho Tử Tình hạnh phúc… cô chấp nhận buông tay…

“Như vậy vì sao chị trở về, không lập tức quay lại Mẫn bang, cũng không nhìn tới em?! Có phải bởi vì em đã thay đổi rất nhiều hay không…”

Tuy rằng chống lại một đáp án thập phần không hài lòng, nhưng Tử Tình vẫn như vậy, không hề hỏi tiếp, bởi vì nàng biết có đôi khi nói quá rõ ràng, ngược lại không phải chuyện tốt, nàng… Không muốn để mất Dạ Hi lần nữa!

“Chuyện của Mẫn bang, là vì tôi quá mệt mỏi, không nghĩ sẽ nhúng tay quản chuyện thị phi này nữa, tranh đấu gay gắt, dù sao Dạ Tuyền làm so với tôi tốt hơn rất nhiều… Về phần không có lập tức gặp em, là vì tôi không nghĩ phá hỏng cuộc sống hiện tại của em, chỉ cần em hạnh phúc, tôi cũng rất yên tâm”

Nghe Dạ Hi giải thích, trong lòng Tử Tình ngọt ngào ấm áp, nguyên lai Dạ Hi toàn tâm toàn ý đều muốn hạnh phúc… Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mi Dạ Hi, qua chiếc mũi thẳng tắp, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng ở trên môi Dạ Hi cọn xát.

“Vậy Hi có yêu em không?”

Tử Tình khẩn trương hỏi, kỳ thật lời này mới là lơi nàng muốn hỏi, nhưng mà nàng vẫn không dám mở miệng, khi nghe anh trai nàng kể lại chuyện của Dạ Hi, Dạ Hi có thể vì nàng mà không màng đến mạng sống, nàng mới có dũng khí hỏi.

“Tôi yêu em! Vậy… Em có yêu tôi không?! Tử Tình…”

Nghe thấy vấn đề ngốc ngếch của Tử Tình, Dạ Hi không khỏi nở nụ cười, bắt lấy cánh tay tinh tế đang chu du trên môi mình, khẽ hôn lên… Chính cô cũng muốn hỏi vấn đề này!Vậy… Cô cũng là một đứa ngốc tử sao?!

“Yêu… Em yêu chị, cả đời này em chỉ chung tình với chị, một mình chị…”

Trước âm thanh cảu Tử Tình thong thả nói ra, thì ra… Trước kia Dạ Hi cũng yêu nàng mà! Hạnh phúc của nàng không cần người khác cấp, chỉ cần Dạ Hi ở bên cạnh là đủ, đây là hạnh phúc lớn nhất a… Nàng nép trong ngực Dạ Hi… Chính là một gia đình hoàn hảo…

“Như vậy… Chúng ta có phải có thể tiếp tục chuyện vừa rồi?!”

Dạ Hi tà ác cười, lời nói ái muội, con người đen tràn ngậo du͙© vọиɠ, hết thảy đều làm Tử Tình trở tay không kịp, trong phút chốc liền bị Dạ Hi quay người áp chế, nụ hôn không ngừng hạ xuống, ở của trán nàng, trên mi nàng, trên chóp mũi, mãi cho đến hai cánh hoa dán chặt vào nhau…

END