“Hi, ra ngoài một chút được không, lâu rồi Hi không có ra ngoài”
Sau khi ăn điểm tâm, Tử Tình khẽ ôm Dạ Hi, vỗ vô vào mặt, Dạ Hi cũng gật gật đầu đồng ý, liền để Tử Tình kéo đi ra cửa, nhàn nhã ở công viên tản bộ, cảm thụ ánh mặt trời lễ, gió nhẹ phất phơ thổi, còn có từng trận hương thơm hoa cỏ, âm thanh tiểu hài tử chơi đùa, cảm giác này dường như quá xa với với cô.
“Dạ Hi… Hi chờ em một chút”
Trên đường về nha Tử Tình bỗng nhiên dừng bước, nhẹ giọng đối Dạ Hi nói, sau khi Dạ Hi đồng ý, tử tinh liền nhanh rời đi, ước chừng qua vài phút mới trở lại bên người Dạ Hi.
Sau khi về nhà, Tử Tình cũng không đề cập qua vừa rồi là làm cái gì, mà Dạ Hi cũng không có hỏi nàng, buổi tối đợi cho Tử Tình đi tắm, Dạ Hi mới gọi thủ vệ ngoài cửa vào, nguyên lai buổi sáng ở công viên dạo chơi, có người theo sau các nàng, những người lang thang gần đó, tất cả đều là tinh anh do A Long phái tới, âm thầm bảo hộ an toàn Dạ Hi.
“Hôm nay Tử Tình đã làm gì?”
Dạ Hi nói đều là nói một nửa, thường làm cho người ta không biết cô muốn biểu đạt cái gì, hoặc hỏi cái gì, bởi vậy thân là tinh anh, hiểu được lời nói của chủ nhân cũng rất trọng yếu .
“Tử Tình tiểu thư đưa một bà lão qua đường”
Vì ứng phó nhu cầu của chủ nhân, hắn sớm đem tin tức đều nắm giữ ở trong đầu, bất cứ tình huống nào đều có thể báo cáo lại.
“Sau đó?”
“Sau đó cùng một người đàn ông nói chuyện, căn cứ tư liệu, người đàn ông kia là người của xí nghiệp Hàn thị, Hàn Kiệt…”
Hàn kiệt?! Nghe thấy tên này, tinh thần Dạ Hi có chút buộc chặt.
“Bọn họ nói chút cái gì?”
“Đại tiểu thư cô chờ một chút…”
Lúc đó hắn đã thu âm lại sự việc, bằng không hiện tại không có cái mà báo cáo, cầm lấy máy ghi âm, không bao lâu Dạ Hi có chút do dự ấn nút phát ra âm thanh, đối thoại giữa hai người liền rơi trong tai Dạ Hi.
Nghe xong nội dung, Dạ Hi đem máy ghi âm tùy tay đặt ở trên bàn, khoát tay bảo người nọ đi ra ngoài, thủ vệ cung kính cuối đầu liền trở lại vị trí của hắn.
Không bao lâu vẻ mặt Dạ Hi bỗng nhiên thoải mái nở nụ cười, có lẽ với nàng hay với chính mình như vậy là tốt nhất, từ trong túi lấy ra di động, ấn dãy số quen thuộc, rất nhanh đối phương tiếp điện thoại.
“Cứ theo phương pháp của anh mà làm đi”
“Được, khi nào thì đi?”
“Càng nhanh càng tốt! Tốt nhất là ngày mai…”
“Ngày mai?! Cô thật đúng là cực đoan… muốn đi liền đi ngay…”
Sau khi gọi cuộc điện thoại kia, ngày hôm sau hành tung Dạ Hi không rõ, không ai biết cô đi đâu, chỉ để lại Mẫn bang cho Dạ Tuyền quản lý, nhưng cũng thật thận trọng để lại nguyện vọng của mình.
♀.
“Trừ bỏ cái này, không có gì khác sao?”
Thiên Ái cùng Tử Tình đồng thời hỏi, A Long lắc đầu, hắn cũng không dám tin tưởng đại tiểu thư liền như vậy biến mất không chút tin tức, hắn rõ ràng bố trí cẩn thận, không có khả năng ngay cả một người cũng không biết đại tiểu thư đi đâu, mấy tên cận vệ chết tiệt…
“Đường chủ… Tôi nghĩ đại tiểu thư biến mất, hẳn là cùng thứ này có liên quan…”
Thủ vệ cúi đầu, giao ra máy ghi âm, A Long trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tựa hồ là đang trách hắn, khẩn cấp ấn nút phát ra âm thanh, là âm thanh của Tử Tình truyền ra.
Nghe xong nội dung, ánh mắt mọi người toàn bộ đều nhìn Tử Tình, Tử Tình đương nhiên hiểu được đây là lỗi của nàng, nàng hối hận không đem mọi chuyện nói cho Dạ Hi biết, che miệng lại, Tử Tình không tiếng động khóc nấc lên, thấy nàng như thế, A Long cùng Thiên Ái yêu cũng không có trách nàng, ngược lại an ủi nàng.
“Thực xin lỗi…”
Càng an ủi ngược lại làm Tử Tình oa oa khóc rống lên, lúc này máy ghi âm vẫn đang phát, bỗng nhiên truyền ra tiếng của Dạ Hi, Tử Tình có nín, nhưng làm sao im bặt cho được tiếng khóc lớn giờ trở nên nức nỡ
“A Long, tôi không biết anh có thể nghe thấy lời nhắn này hay không, nếu anh đang nghe, như vậy liền theo như lời của tôi mà làm đi, không cần tìm tôi, hãy cùng cùng Từ Nghị hảo hảo giúp Dạ Tuyền, giống như là giúp tôi… Còn có những năm gần đây, vất vả cho anh … Cám ơn anh…”
“Thiên Ái… Em ở đâu? Tôi nghĩ em hẳn là đang tìm tôi, tôi không biết nên nói với em những gì? Nghĩ đến vẫn là chỉ muốn thực xin lỗi cùng cám ơn hai câu này, còn có… Tuyền, cô ấy vẫn đều đem em đặt ở trong lòng, hảo hảo quý trọng cô ấy…”
Lúc này Thiên Ái chỉ có thể cười khổ, sao lại vào lúc này, còn thay người khác nói hộ, Dạ Hi khi lại lại thay người khác suy nghĩ,
A Long cũng không có biểu tình gì, không biết suy nghĩ cái gì, mà Dạ Hi lại như vậy, hoàn toàn không có đề cập Tử Tình.
Đang lúc Tử Tình thất vọng, bỗng nhiên lại vang lên thanh âm của Dạ Hi, làm mọi người đều dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe.
“Tử Tình.. Chúc em hạnh phúc…”
Nhắn đến đó liền dừng lại, chính là một câu ngắn ngủn như vậy thôi sao?!
Dạ Hi, Hi nghĩ nói với em một câu là đủ sao?! Không có Hi, làm sao em có hạnh phúc?