“Mẫn Dạ Hi kia thật đáng giận, tự nhiên lại hung dữ với cậu”
Minh Nghi thở phì phì nói, giọng nói vang lên làm cả quán cà phê đều phải nhìn nàng
“Cũng không thể trách cô ấy. Mắt không nhìn thấy gì, thì tâm tình làm sao tốt được”
Tĩnh Văn nâng cằm lý giải, giống như nàng cũng từng mù.
“Mình cũng nghĩ vậy, nếu là mình, mình cũng sẽ như vậy…” Úc Dĩnh gật gật đầu, thập phần đồng ý cách nói của Tĩnh Văn.
“đúng vậy đúng vậy! Hơn nữa Dạ Hi vì cứu cậu mới biến thành như vậy! Chị ấy cũng chỉ là nhất thời phiền lòng, mới có thể nói ra những lời như vậy, Tử Tình cậu không nên tin là thật”
Trần Kỳ cũng phát biểu ý kiến của nàng, nhất định là như vậy , Dạ Hi không phải là người tùy tiện phát giận, cô là người ôn nhu săn sóc, hơn nữa cô đối xử với Tử Tình vô cùng tốt, trong đầu Trần Kỳ đều là hình ảnh quyến rũ của Dạ Hi, đều là nụ cười mê người của Dạ Hi, nếu Dạ Hi không thích Tử Tình mà thích nàng thì thật tốt…
“Mình không để ý những lời chị ấy nói, nhưng vì sao không chịu để mình lại chăm sóc cho chị ấy”
Tử Tình chán nản nói, nhớ lại thương tích của Dạ Hi, nàng liền nhịn không được muốn khóc, nếu có thể, nàng tình nguyện là người bị thương.
“Mình nghĩ là cậu nên tính cách khác đi, Dạ Hi cũng không có ý gì đâu”
Mọi người trầm mặt nhìn nhau, người im lặng nảy giờ cũng chịu lên tiếng, Yến Đình nhẹ nhàng nói
“Tử Tình, cậu nhớ những gì Dạ Hi nói không, cô ấy nói nếu cậu cảm thấy áy náy, thì không cần thiết ở lại chăm sóc cô ấy! Những lời này có hàm ý khác!”
Yến Đình bắt đầu phát huy bản lĩnh tiếng Trung, làm mọi người im lặng chờ câu tiếp theo của nàng, nhưng nàng lại trầm mặc, chính là vẫn nhìn Tử Tình.
“Du Yến Đình, cậu có gì mau nói nhanh đi, cứ thích khơi dậy lòng tò mò của mọi người”
Minh Nghi nóng vội đứng lên, lớn tiếng gào thét, lại khiến cho mọi người trong quán chú ý, nhưng nàng mới không thèm để ý, nếu không phải trong quán cà phê, nàng đã sớm muốn lật bàn.
“Mình muốn hỏi cậu một vấn đề, Tử Tình!”
Lúc này Yến Đình cũng mặc kệ ngọn núi lửa Minh Nghi, dù sao cũng ngồi cách nhau một cái bàn, nàng ta có lật bàn thì cũng không ảnh hưởng đến nàng
“Cậu muốn hỏi gì?”
Tử Tình muốn biết trong lời nói của Dạ Hi có hàm ý gì nên rất hưởng ứng Yến Đình
“Chuyện Dạ Hi thích cậu, bọn mình ai cũng biết, như vậy…… Còn cậu? Từ Tử Tình… Cuối cùng thì cậu thích người nào, Mẫn Dạ Hi hay là Hàn kiệt?”
Vấn đề của Yến Đình giống như một quả bom, quăng vào tay Tử Tình, nhưng nàng không thể vứt đi
Mọi người không dám thở mạnh, chỉ chớ nghe câu trả lời của Tử Tình
“Mình… mình… mình thích Dạ Hi”
Hai rặng mây đỏ nổi lên hai má Tử Tình, lắp bắp một hồi, mới nói ra, cuối cùng nói tên Dạ Hi, thanh âm nhỏ giống như muỗi kêu, ngoại trừ Minh Nghi cảm thấy mất hứng, mọi người đều có bộ dang ‘ta đây đã biết’
“Tốt lắm! Như vậy là được rồi, mình còn tưởng cậu thích Hàn học trưởng”
Yến Đình trêu chọc Tử Tình, nhưng đồng thời cũng giải quyết vấn đề nàng lo lắng, nếu Tử Tình không suy nghĩ giống nàng, thích Dạ Hi, như vậy lời tiếp theo nàng cũng không thể nói ra.
“Dạ Hi không chịu cho cậu chăm sóc, là do chị ấy không cần cậu chỉ vì thương hại nên mới làm như vậy…”
“Mình biết!”
Nghe Tử Tình nói, vậy rồi mà không hiểu ý của Yến Đình, Yến Đình thở dài một hơi, cô bạn thân của nàng quả thật là ngốc hết chỗ nói.
“Cậu đem những từ vừa nói đổi thành ba chữ ‘Em yêu chị! Hiểu chưa?”
Nghe đến đó, Tử Tình bừng tỉnh đại ngộ, hướng nhóm bạn tốt nói tiếng cám ơn sau đó lập tức cầm túi xách, bước nhanh rời khỏi cà phê quán, mục đích là tới bệnh viện.
♀.
“Dạ Diệc muốn gặp tôi”
“Tôi đã thay cô từ chối”
“Giấy không gói được lửa, chuyện tôi bị mù, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, trước tiên anh nên chuẩn bị cho tốt, phòng ngừa vẫn hơn”
“Được!”
“A Long, mấy ngày nay anh cũng mệt rồi. Về nghỉ đi, tự tôi ở đây được rồi”
Bán công việc xong Dạ Hi thay đổi khẩu khí, ôn nhu nói, cô biết rõ trong suốt một tháng qua, A Long buổi sáng vội vàng lo chuyện công ty, buổi tối còn chiếu cố cô, thân thể cho dù là làm bằng sắt, cũng không kham nổi.
“Đại tiểu thư! Tô tuyệt không cảm thấy mệt…”
“Đây là mệnh lệnh!”
Nghe A Long nói vậy, Dạ Hi dùng giọng của chủ nhân ra lệnh
“Được…”
Thân là thuộc hạ, hắn phải ngh lời của chủ nhân, cho dù không muốn cũng phải làm…
“Anh không cần lo lắng cho tôi, thương tích của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, huống hồ còn có Thiên Ái chăm sóc tôi, còn Lưu tẩu cùng Ngô Khải nữa cũng sẽ lại đây, anh nên về nghỉ ngơi vài ngày, chuyện công ty giao cho Từ Nghị và Lưu Quân à được…”
Lời Dạ Hi nói còn chưa xong đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập, cửa bị mở ra, thuộc hạ canh giữ bên ngoài liền hỏi
“Chuyện gì?”
A Long mặt không chút thay đổi đi ra phòng bệnh.
“Đại tiểu thư không muốn gặp cô, về đi”
“Tôi có lới muốn nói với đại tiểu thư…”
A Long lãnh đạm nhìn cô gái nhỏ trước mắt, xem ra nàng nghe không hiểu lời hắn nói, lời đại tiểu thư hắn không được vị phạm
“Xin anh cho tôi gặp đại tiểu thư một lần…”
A Long không để ý tới nàng, xoay người vào phòng bệnh, xem nàng có thể kiên nhẫn được tới khi nào? Hắn thực cảm thấy hứng thú, hắn biết đại tiểu thư là thật tâm yêu người này, nếu không sẽ không ngay cả tính mạng cũng không cần chạy tới cứu nàng, nhưng nàng có tư cách có được tình yêu này không? Hắn mỏi mắt mong chờ…
“A Long, chuyện gì?”
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Dạ Hi biết là A Long đã trở lại, tiếng đập cửa dồn dập, làm cô có chút để ý, có chút sốt ruột hỏi A Long.
“Tử Tình tiểu thư muốn gặp cô”
A Long thành thực trả lời trước, kỳ thật hắn thực kinh ngạc khi đại tiểu thư hỏi như vậy, đối với hắn, đại tiểu thư là tuyệt đối tín nhiệm, trừ bỏ trọng đại quyết án, hắn hội chủ động hỏi ý kiến đại tiểu thư, những chuyện còn lại, đại tiểu thư sẽ không hỏi hắn xử lý như thế nào, đây là cái gọi tâm linh tương thông sao?! Đại tiểu thư cảm giác được Tử Tình đến?!
“Tôi không muốn gặp cô ấy”
Vẫn là một câu này, không hề ngoài ý muốn, A Long nhìn ánh mắt Dạ Hi, tuy rằng cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng cũng không giấu được tình cảm kia, có lẽ Tử Tình không hề là thế thân của Lan tiểu thư cũng không chừng… Hắn nghĩ cả đời thủ hộ trước đại tiểu thư, gộp lại tất cả tình yêu mà hắn dành cho cô, hắn quyết định vi phạm mệnh lệnh một lần.