Đã qua một tuần , Tử Tình vẫn chưa được gặp mặt Dạ Hi lần nào, nàng đi nài nỉ Thiên Ái, để cho nàng chăm sóc Dạ Hi, hoặc là gặp mặt lần cũng được, nhưng Thiên Ái một câu cũng không nói, liền đem nàng đuổi đi, bởi vậy nàng dời đi mục tiêu, đi tới nhờ Long ca, nhưng Long ca chỉ nói hắn không thể vi phạm lệnh của đại tiểu thư, những lời có ý tứ thực rõ ràng, Tử Tình nghe liền hiểu, nói đúng hơn là đại tiểu thư không muốn thấy nàng…
Tử Tình ngồi trên bàn học nhìn chằm chằm lên bục giảng, nhưng một chữ cũng không đi vào đầu, trong đầu cứ hiện lên chuyện ngày đó, vài ngày nữa là thi cuối kỳ, nhưng mà nàng vẫn không có tâm tư đọc sách.
Hiện tại nàng đã dám đối mặt với tình cảm chân chính của mình , người nàng yêu là Dạ Hi , trước kia nàng luôn không dám thừa nhận, luôn dùng A Kiệt làm cái cớ, một lần lại một lần lừa gạt chính mình, cũng lần nữa xem nhẹ ưu thương trong mắt Dạ Hi, hiện tại nhớ đến, thực cảm thấy chính mình là một đứa thật ngu ngốc.
.
“Tử Tình… Em còn chưa ngủ sao?”
Khi Từ Nghị về nhà thì thấy đèn trong phòng Tử Tình còn sáng, bởi vậy gõ cửa phòng, mấy ngày nay hắn chỉ lo bận rộn giải quyết công việc , mỗi ngày đều làm đến đêm khuya mới về nhà, lại không nghĩ rằng em gái bảo bối của hắn, đã trễ thế này còn chưa ngủ.
“Dạ… sắp thi”
Tử Tình phục hồi tinh thần lại, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh trai.
“Cố gắng là chuyện tốt, nhưng đừng quá sức, mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút”
Tử Tình gật gật đầu, Từ Nghị cũng không nói thêm nữa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đánh một cái ngáp dài, đi về phòng của hắn.
“Anh” Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng chạy đi ra cửa phòng, gọi Từ Nghị lại.
“Sao vậy?”
“Em cần anh giúp một việc”
“Đừng nói một việc, mười việc cũng được”
Nghe thấy Tử Tình muốn mình giúp đỡ, Từ Nghị cưng chiều nói, từ trước tới nay em gái hắn chưa nhờ hắn chuyện gì, chuyện gì đều tự mình làm, muốn giúp nàng đều không có cơ hội, lúc này đây thật đúng là ngạc nhiên, cư nhiên cần hắn hỗ trợ, hắn rất muốn biết là chuyện khó khăn gì, nghĩ đến đây, hắn lại phấn khởi lên, buồn ngủ trở thành như không.
“Chính là…”
Mới vừa nghe xong, Từ Nghị liền vỗ bộ ngực cam đoan không thành vấn đề, Tử Tình cũng rất cao hứng trở về phòng, nhưng trên thực tế, chuyện này nói đơn giản kỳ thật cũng khó khăn vô cùng, nói đơn giản là vì Tử Tình muốn hắn diện cái cớ, khó khăn là hắn dùng tài năng gì mà kiếm cớ đem người kia lừa đi ra, Từ Nghị lắc lắc đầu, bắt đầu phiền não.
.
♀.
Di động rung lên hai cái, ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, nội dung tin nhắn hiện ra, thành công, khóe miệng Tử Tình không tự chủ hướng lên trên, tay cầm theo một cái túi, hai bước làm một rất nhanh đi tới.
“606…606”
Chính là nơi này , Tử Tình nhẹ nhàng mở cửa ra, cẩn thận nhìn mỗi một cái góc trong phòng, không cẩn thận một chút không được, nếu không mục đích còn chưa có đạt thành, nàng sẽ bị “Thỉnh” đi ra ngoài.
OK! Chướng ngại vật đã vượt qua! Tử Tình lập tức nhẹ nhàng đi vào, sau đó đóng cửa lại, vừa đi tới, liền thấy thân ảnh mà nàng nhung nhớ bấy lâu, trong lòng không khỏi có chút kích động, ngay cả hô hấp đều dồn dập lên.
“A Long?! Sao lại nhanh như vậy, không phải nói công ty có việc sao?!”
Dạ Hi không có mở mắt ra, thản nhiên nói, Tử Tình không đáp lại, chậm rãi tiêu sái đến trước giường, nhìn người trước mắt, vải băng trắng trên đầu còn chưa có tháo ra, khóe miệng ứ thương vẫn còn thấy rõ, trong lòng Tử Tình bắt đầu khó chịu, nước mắt như hoàng hà chảy ra không ngừng.
“Thiên Ái à?”
Không nghe thấy ai trả lời, Dạ Hi mở mắt, nhìn thanh âm nơi phát ra, cho dù cô không nhìn thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được có người đang khóc…
“Em khóc sao…”
Tay Dạ Hi nhẹ nhàng chạm vào má Tử Tình, nhẹ nhàng lau nước mắt, nghe nói khi đôi mắt không nhìn thấy, thì đôi tai sẽ nhạy cảm hơn, không nghĩ tới là thật , Dạ Hi có chút bất đắc dĩ cười.
Lúc này Tử Tình ngừng khoác, kinh ngạc nhìn Dạ Hi, phản chiếu trong đôi hắc đồng đó là dung mạo của cô, nhưng Dạ Hi lại gọi sai tên…
“Như vậy mới ngoan, đáp ứng tôi đừng nữa khóc, được không?”
.
“Không phải cả đời này tôi không nhìn thấy, chỉ là máu bầm còn trong não, khi nào máu bầm tan hết thì nhìn thấy thôi mà”
Không nghe thấy trả lời, Dạ Hi thở dài một hơi tiếp tục nói, kỳ thật lời này là nói để an ủi chính mình, não ứ máu khi nào thì tan đi, cô cũng không biết, có lẽ là ngày mai, có lẽ là tuần sau, có lẽ là tháng sau, lâu một chút là một năm hoặc là hai năm, ba năm… Mười năm, cũng có khả năng cả đời…
Sau khi mất đi Lan, thế giới này đã không còn gì đáng để cô lưu luyến, , cho nên có nhìn thấy hay không nhìn thấy, đối với cô mà nói, kỳ thật cũng không quan trọng, dù sao trong thế giới của cô đã sớm là một mảnh hắc ám, tối tăm hơn nữa cũng chẳng sao?
Nhưng gì Dạ Hi vừa nói, có phải nàng đã nghe lầm hay không? Cái gì cả đời không nhìn thấy?! Tử tinh gian nan giơ tay lên, lắc vài cái trước mặt Dạ Hi… Thật sự không phản ứng!!
“Đại tiểu thư…”
Nghe thấy giọng nói này thân thể Dạ Hi cứng đờ, tay giống như bị điện giật nhanh chóng thu trở về, phản ứng của Dạ Hi làm trong lòng Tử Tình thật đau, trong lúc nhất thời không biết nên cùng Dạ Hi nói gì, hai người trầm mặc hồi lâu.
Ngay khi Tử Tình định mở miệng nói chuyện, di động lại rung lên, là anh nàng nhắn tin, Long ca đã sắp quay lại bệnh viện, Tử Tình do dự có nên rời đi hay không, nhìn sườn mặt Dạ Hi, nàng biết nàng không muốn rời khỏi người này.
“A Long sắp trở lại… Em cũng nên đi về đi…”
Cho dù không nhìn thấy biểu tình của Tử Tình, nhưng Dạ Hi cũng hiểu được tình huống hiện tại, cô nói với A Long không muốn gặp Tủ Tình, A Long tuyệt đối cũng sẽ không vi phạm lệnh của cô, cho nên hiện tại Tử Tình xuất hiện ở trong này, chắc là do kế điệu hổ ly sơn của hai anh em.
“Em muốn ở lại chăm sóc chị”
“Vì cái gì?”
Dạ Hi hỏi làm Tử Tình không thể phản ứng, còn cần phải hỏi vì cái gì sao?! Cô bị thương như vậy tất cả đều là bởi vì chính nàng, bằng vào điểm ấy như vậy đủ rồi…
“Nếu cô muốn trả ơn, thì không cần”
Dạ Hi lạnh lùng nói, từ ngày ấy, cô hiểu được hết thảy, tình cảm của cô đối với Tử Tình đã nhanh lạnh lẽo, cô không muốn cưỡng cầu cảm tình gì nữa, nhất là loại tình cảm vi phạm thiên lý này, hình dung ra nàng là Lan nên mới yêu, huống chi Tử Tình cũng không hề có tình cảm với cô? Nếu lúc trước Lan không thổ lộ ra tình cảm trong lòng với cô, thì hiện tại có lẻ Lan đang hạnh phúc… chứ không phải… lìa xa cõi đời này.
“Nhưng đại tiểu thư… Thương thế của chị… em nên có chút trách nhiệm…”
“Tôi nói không cần, cô nghe không hiểu sao? Có rất nhiều người chăm sóc tôi, không cần đến cô”
Dạ Hi không khỏi lớn tiếng, con ngươi đen lạnh lùng, như là mũi tên xuyên qua Tử Tình.
Phụ chút trách nhiệm!! Những lời này thật đúng là chói tai.Nghe thấy Dạ Hi nói, Từ Tình sửng sốt, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dạ Hi, nàng tìm không thấy một tia quen thuộc cảm giác, một loại ủy khuất nổi lên trong lòng, yết hầu như là bị cái gì bóp chặt, không mở miệng được, thậm chí ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn, nàng chật vật đi khỏi phòng bệnh.