Tại sao đã qua mấy ngày, nhưng cũng không thấy ai tới đòi người, chẳng lẽ hắn gọi nhầm số, Dạ Phi quay đầu nhìn đám thủ hạ đang đánh bài, đang lúc hăng say, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt sắc bén sau lưng, một đám bỏ bài xuống, đứng lên, nơm nớp lo sợ không dám nhìn cặp mắt sấm sét kia.
“Mấy ngày trước tao bảo tụi bây đi gọi điện thoại, rốt cuộc là tụi bây có làm không?”
“Đại ca! Quả thật là bọn em có gọi điện”
Đã gọi điện?! Như vậy vì sao Dạ Hi còn không tới, chẳng lẽ đã xảy ra lầm lần, không… Không có khả năng… Nhìn khuôn mặt kia, hắn có thể xác định, hắn cũng không nghĩ tới có thể lại thấy gương mặt xinh đẹp đó lần nữa.
Dạ Phi đi vào trong góc của căn phòng, tuy rằng là một cái kho hàng, nhưng được sửa sang lại rất sạch sẽ, giường cùng chăn bông cũng là mới, nhìn cái bàn nhỏ trên giường, Dạ Phi không khỏi nhíu mày, bởi vì đồ ăn mà hắn đặt trên bàn vẫn như cũ
“Anh nhốt tôi ở đây là muốn gì?”
Thấy Dạ Phi đi vào, người ngồi ở mép giường lên tiếng, đôi mắt phượng tràn đầy bất an, tuy rằng ba ngày qua người này đối xử với nàng rất lịch sự, ba bữa đúng giờ… Nhưng nàng không biết nguyên nhân vì sao mình lại bị nhốt ở đây, ngày kia nàng vừa ra khỏi quán cà phê, lập tức bị bắt lên xe, đưa tới chỗ này.
“Tốt nhất là cô nên ăn chút đồ ăn đi, sau đó hẳng hỏi gì thì hỏi…”
Dạ Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đôi tay cũng không nhàn rỗi, đem thức ăn trên bàn bày ra, cầm đôi đũa đưa tới.
“Anh không nói tôi sẽ không ăn!”
Nàng nói câu này làm cho Dạ Phi “Xùy” một tiếng nở nụ cười, tiểu nha đầu kia thật sự là không biết thức thời, không biết là chính mình đang bị bắt cóc sao?, có cơm ăn đã phải cám ơn trời đất, cư nhiên còn cùng hắn nói điều kiện
“Cười cái gì?”
Bị cười như vậy Tử Tình liếc hắn một cái, lúc này mới phát giác ra nụ cười kia có chút quen thuộc
“Không có gì… Tôi nghĩ nếu cô không chịu ăn uống gì thì không chờ nổi đến khi cô ấy tới đây đâu. Tử Tình”
Nghe thấy nam nhân trước mắt nói ra tên mình, Tử Tình không khỏi cả kinh, đôi mắt bỗng nhiên mở to
“Nếu muốn bắt cóc cô thì biết tên cô là chuyện bình thường” Dạ Phi nhìn biểu tình của nàng, liền biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.
“Tôi là Mẫn Dạ Phi”
Vài giây sau, Dạ Phi nói ra tên hắn, thuận tiện châm điếu thuốc, ngồi ở trên ghế bên cạnh, không hề nói gì, một đôi con ngươi đen sắc bén nhìn chằm chằm Tử Tình.
Dạ Phi?! Tên này dường như nàng đã từng nghe qua, Tử Tình vừa ăn cơm vừa nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới vết thương trên lưng Dạ Hi, một hơi cơm liền bị nghẹn ở yết hầu, nuốt cũng nuốt không trôi.
“Nhanh uống nước!”
Dạ Phi đang trầm tư, thấy mặt Tử Tình hồng lên, vội vàng mở nước khoáng trên bàn đưa qua, ôn nhu thay Tử Tình vỗ vỗ sau lưng, bỗng dưng cửa gỗ bị một cước đá nát…
“Không nghĩ tới bọn mày lại trốn như một con chuột”
Tử Tình không hiểu sau Dạ Phi tức giận đá hư cửa, hai người một trước một sau bị đánh đứng lên, chỉ nghe thấy Dạ Phi như sư tử gào thét to, đối với mãnh công của Dạ Phi những tên còn lại không hề hé răng, bên ngoài mấy tên chơi bài lúc nảy đã ngã lăn ra đất không còn nhúc nhích nổi
“Đại tiểu thư!”
Nhìn thấy gương mặt người phía sau Tử Tình mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người mà Dạ Phi nói chính là đại tiểu thư, nàng đúng là ngu ngốc, nên sớm đoán được Dạ Phi bắt cóc nàng tới đây là vì dụ đại tiểu thư lại.
“Các người không được đánh!”
Tử Tình khẩn trương hô to, nàng không hy vọng đại tiểu thư bị thương, nhưng nàng cũng không hy vọng Dạ Phi bị thương, Dạ Phi hẳn là người tốt đi! Tuy rằng hắn bắt cóc nàng, nhưng mà ba ngày qua hắn vẫn đối nàng tốt lắm…
=((
.
.
.
Hai người kia đi vào, mỗi chân một đá đều là đem hết toàn lực ra, không lưu tình chút nào, mục đích chính là đem đối phương đánh bại.
“Mẫn Dạ Hi! Nếu cô muốn cô gái này an toàn thì ngoan ngoãn chịu trói đi”
Không biết khi nào thì một tên nam nhân xấu xí xuất hiện ở phía sau Tử Tình, nắm lấy sau ót Tử Tình, cảm giác lạnh lẽo này làm Tử Tình phát run.
Một câu này làm Dạ Hi đang xuất chiêu lập tức dừng lại giữa không trung, Dạ Phi khóe miệng nổi lên một tia cười quỷ dị, giống như hết thảy hắn đã sớm đoán trước.
Sau đó hắn nhân lúc Dạ Hi không phòng thủ, hắn liền tung chân đá cô, không ngừng đá trên người Dạ Hi, mà Dạ Hi không hề nhúc nhích, không có ý đánh trả, chỉ đứng ôm ngực thống khổ thở gấp gáp, khóe miệng chảy máu không ngừng.
Như vậy vẫn chưa đủ, hắn hận, không thể dễ dàng cho qua dược, hắn phải làm cho cô đau đớn, hắn muốn đoạt đi những gì Dạ Hi đang có, nghĩ đến đây, Dạ Phi đá tới tấp vào người Dạ Hi, bàn chân to liền trực tiếp dẫm lên đầu Dạ Hi, giống như phong thái của một quân vương nhìn xuống Dạ Hi.
“Dạ Phi! Tao đã không đánh trả, vậy thì mày hãy thả Tử Tình ra”
Dạ Hi bị dẫm lên cũng không nhúc nhích, tuy rằng tất cả việc này làm cô không hề cam lòng, nhưng cô không muốn ân oán của mình với Dạ Phi lại liên lụy Tử Tình, vốn là do cô sai lầm, khi cô biết được Tử Tình ở trong này, lòng của cô đã sớm đặt tại đây, loại vũ nhục này chỉ sợ vẫn là việc nhỏ, Dạ Phi không chỉ muốn có Mẫn bang, mà còn có cái mạng của cô nữa!
.
“Hừ, phải xem mày có bao nhiêu thành ý”
Một tên cầm súng chỉ vào Tử Tình, tên khác đem cô trói gọn gàng vào ghế, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy cùng bút đặt trước mặt Dạ Hi
“Có phải khi tao ký tên, mày sẽ thả nàng đi”
Dạ Hi nhìn tờ giấy đầy chữ, kỳ thật không cần xem cũng biết, đây chính là khế ước, Dạ Phi muốn vị trí của cô thật lâu rồi, nhưng cô không nghĩ tới chình là Dạ Phi lại còn giúp cho Tân Hồng hội, khuôn mặt nam nhân xấu xí kia, chính là người của Tân Hồng hôi- Dương Khai Vô
“Mày cho rằng mày còn lựa chọn sao? Mẫn Dạ Hi?”
Dạ Phi cười dữ tợn, có chút vặn vẹo khuôn mặt, làm Dạ Hi nhớ tới chuyện trước kia, lúc cô chưa tiếp nhận vị trí bang chủ, Dạ Phi là anh trai hết mực yêu thương cô, mọi việc chỉ như mới xảy ra hôm qua, mà nay bọn họ lại trở thành kẻ thù của nhau, Dạ Hi cuối xuống, ký vào giấy ba chữ Mẫn Dạ Hi
“Còn thiếu dấu tay!”
Dương Khai Vô liền bắt lấy tay Dạ Hi, chạm vào máu chưa khô trên sàn nhà, in dấu tay vào chỗ tên của Dạ Hi.
“Tốt lắm! Như vậy là được rồi”
Dương Khai Vô cầm tờ giấy trên tay, khóe miệng lộ rõ ý cười, không ngừng mở rộng, không hề tốn chút sức lực mà được một nửa địa bàn của Mẫn bang, vị trí của hắn càng được củng cố.