Chương 14

“Xin chào! Bọn cháu là bạn học của Tử Tình, cho hỏi Tử Tình có nhà không?”

Mới tiễn bước Vệ tiểu thư, hiện tại lại tới một đám nữ sinh, Ngô Khải nhìn người tự xưng là bạn học của Tử Tình, tuy rằng đại tiểu thư không thích người ngoài, nhưng đối phương là khách của Tử Tình tiểu thư, cho nên Ngô Khải vẫn đem các nàng mời vào, từng người tiếp nối nhau bước vào nhà, người cuối cùng đi ngang qua Ngô Khải, Ngô Khải không khỏi nhíu mày, như thế nào mà hắn lại tới đây?! Vừa rồi rõ ràng không nhìn thấy hắn, Ngô Khải nhìn bóng dáng Hàn Kiệt, thở dài một hơi, không biết đại tiểu thư có phản ứng gì đây?

.

“A… Minh Nghi, các cậu…”

Tử Tình nghe bạn học tới tìm, dường như từ trên lầu lao xuống đất, sao không chịu gọi điện trước mà đã tới?! Đại tiểu thư không thích người ngoài, nên làm cái gì bây giờ? Hơn nữa nàng và đại tiểu thư đang chiến tranh lạnh, tuy rằng tự nàng chiến tranh lạnh… Nàng có nên đi nói với đại tiểu thư một tiếng hay không?!

“Ngô Khải, sao không nói với tôi có khách tới?”

Tử Tình còn đang phiền não, Dạ Hi thật tao nhã bước xuống lầu, con ngươi u buồn nhìn qua một lượt khách trong nhà, cuối cùng thấy Hàn Kiệt, người này cũng đến đây sao? Trên mặt Dạ Hi hiện lên nụ cười đùa giỡn, làm Ngô Khải một trận kinh hoảng, những cô gái đứng đằng kia lại thấp giọng thì thầm, theo ánh mắt Dạ Hi, Tử Tình cũng phát hiện Hàn Kiệt, liền hoảng hốt.

“Muốn giới thiệu một chút không?”

Dạ Hi ngồi trên sô pha, mắt lóe tia sáng lạnh băng, cứ tưởng người này không mở miệng, mấy người bạn Tử Tình liền mê mẩn giọng nói cùng nụ cười mê người của Dạ Hi, một đám nữ sinh đều choáng váng đầu óc.

“A… Tôi là Lý Minh Nghi, cậu ấy là Trần Kỳ, Ngô Úc Dĩnh…”

“Xin chào! Tôi là Phương Tĩnh Văn”

“Tôi là Du Yến Đình”

Tuy rằng còn chiến tranh lạnh, nhưng lúc này nàng không thể làm mất mặt đại tiểu thư, hơn nữa đối với việc các bạn của nàng tới nhà, đại tiểu thư cũng không có nửa điểm hờn giận, ngược lại sai Ngô tổng quản cùng Lưu tẩu tiếp đón thật tốt, nếu nàng còn như vậy, không phải có vẻ rất ích kỷ sao? Nghĩ đến đây, Tử Tình liền giới thiệu bạn học của nàng, nhưng không nghĩ tới mấy người này, tự nhiên nóng vội, không đợi nàng giới thiệu, ngược lại một đám đứng lên tự giới thiệu.

“Mẫn Dạ Hi… Là tên của tôi, các em có thể gọi tôi Dạ Hi giống Tử Tình”

Đợi họ giớ thiệu tên, Dạ Hi cũng lịch sự tự giới thiệu, sau đó phân phó Ngô Khải mang điểm tâm ngọt, muốn lấy lòng một người, đầu tiên phải lấy lòng bạn tốt của nàng, đạo lý này Dạ Hi hiểu rõ , bởi vậy đối với mấy tiểu cô nương này, Dạ Hi không nề hà gì nói cười, khóe mắt lóe sáng thỉnh thoảng nhìn Tử Tình ngồi yên, Hàn Kiệt cũng ngồi một bên trầm mặt

“Học trưởng…”

Đột nhiên Minh Nghi nhớ tới, các cô tới đây là thay Hàn học trưởng làm thuyết khách, nhưng hoàn cảnh hiện tại dường như không thích hợp, bởi vậy lấy khuỷu tay đẩy đẩy Hàn Kiệt bên cạnh, ra dấu cho hắn chủ động cùng Tử Tình trò chuyện.

“Tử Tình… Anh… xin lỗi!”

.

Hàn Kiệt nhìn Tử Tình ngồi đối diện hắn, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chính là gian nan nói tiếng giải thích,.

Bị mấy tiểu nữ sinh vây quanh, Dạ Hi thong dong trả lời thắc mắc của họ, cũng nhìn chăm chú vào hành động của hai người kia.

Cô muốn biết trong lòng Tử Tình, Hàn Kiệt có bao nhiêu phân lượng, phản ứng của Tử Tình làm Dạ Hi thực vừa lòng, từ đầu đến cuối Tử Tình không liếc mắt nhìn Hàn Kiệt, càng đừng nói là cái khác, mà Hàn Kiệt tựa hồ đã bị đả kích rất lớn, lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

“Dạ Hi… biệt thự của cô thật rộng, nhất định có rất nhiều phòng, chị có thể dẫn chúng tôi đi tham quan được không?”

Thấy Hàn Kiệt cùng Tử Tình bất động, Minh Nghi nhíu mày, đành phải như vậy, suy nghĩ lóe lên, liền cười nói với Dạ Hi, sau đó nắm tay Dạ Hi, vẻ mặt chờ mong, mấy nữ sinh còn lại cũng vẻ mặt hưng phấn, sao Dạ Hi không biết ý đồ của Minh Nghi chứ, cô như cũ đáp ứng với Lý Minh Nghi, xem bọn họ làm thế nào? Ha ha… ý cười ở trên mặt Dạ Hi dần dần mở rộng…

Đêm hi dẫn theo các nàng đi vào phía sau hoa viên biệt thự, hoa viên có đủ loại hoa cỏ nở rộ, có loại hoa mà ở Đài Loan cũng không có, còn có thể thấy vài con bướm bay qua, làm các tiểu nữ sinh kinh ngạc liên tục, sau đó đi tới một căn phòng cũ kỹ màu trắng.

“A… Dạ Hi, tòa nhà này để làm gì vậy?”

Mắt Trần Kỳ cũng nhìn thấy tòa nhà màu đen phía trước, hai tòa nhà đen trắng nằm đối lập nhau.

“Đó là phòng luyện tập của tôi”

“Luyện tập? Luyện tập cái gì?”

Ngô Úc Dĩnh tò mò không nhịn được hỏi.

“Vào xem sẽ biết…”

“Oa”

Dạ Hi cười dịu dàng, con ngươi u buồn nhìn Úc Dĩnh, mặt Úc Dĩnh lập tức đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng Dạ Hi

“Wow”

Vừa vào cửa, các cô gái phát ra âm thanh tán thưởng, một cái lôi đài để ở vị trí ở chính giữa, bên cạnh là rất nhiều thiết bị tập thể hình, các cô gái đi tới lôi đài, tò mò chạm vào.

“Chị tập luyện loại này? Thật không ngờ…”

Phương Tĩnh Văn trong mắt lóe hào quang, vẻ mặt sùng bái.

“Dạ Hi…tôi cũng muốn lên đó nhìn xem”

Du Yến Đình thích vận động, nhìn Dạ Hi, được Dạ Hi gật đầu đồng ý liền đi lên võ đài.

“Lầu hai là chỗ luyện kiếm, lầu ba là sân luyện bắn”

“Sân bắn là chỗ này sao?”

Nghe Dạ Hi giới thiệu xong, Minh Nghi lấy tay làm tư thế cầm súng, Dạ Hi không đáp lại nàng, chính là hàm chứa cười, ngóng nhìn trước mắt của nàng, nhìn Minh Nghi thực không được tự nhiên, bên tai liền đỏ lên, người này sao lại nhìn người khác như vậy?! Tuy rằng cô mang theo ý cười, nhưng Minh Nghi vẫn cảm giác được một tia nguy hiểm, không tự chủ rút lui vài bước.

“Em có bạn trai chưa?”

.

Dạ Hi ôm Minh Nghi sắp té ngã, tư thế thập phần ái muội, nhiệt khí của Dạ Hi phả ra trên mặt Minh Nghi, làm tim Minh Nghi đập không thôi, tuy rằng Minh Nghi biết nàng chỉ thích nam nhân, nhưng đối mặt Dạ Hi như vậy, nàng vẫn là một trận tim đập nhanh, mà Dạ Hi lại dựa sát nàng, trong nháy mắt tim như nhảy ra ngoài.

“Không có”

Minh Nghi thành thật trả lời, nhưng vì sao Dạ Hi hỏi như vậy, chẳng lẽ… Minh Nghi nghĩ tới đây, trong đầu loạn rầm rầm , vạn nhất Dạ Hi thật sự… Nên làm cái gì bây giờ? Cự tuyệt sao? Nhưng là Dạ Hi thật tốt… Thật đẹp, thật mê người, Minh Nghi liền nảy sinh lòng mê gái.

“Nều như không muốn rãnh rỗi xen vào chuyện người khác thì nhanh tìm cho mình một người bạn trai”

Dạ Hi nhỏ giọng nói bên tai Minh Nghi, sau đó buông tay, buông Minh Nghi ra, quay đầu hướng những người khác giới thiệu cách dùng những đồ trong phòng.

Minh Nghi ngốc nghếch đứng ở tại chỗ, nàng hoa mắt sao?! Vừa mới trong nháy mắt nàng thấy hai mắt Dạ Hi lạnh như băng, cùng bộ dáng ôn nhu lúc trước cách biệt một trời một vực, người này rất nguy hiểm! Minh Nghi xác định chuyện này…

“Tử Tình, Hàn học trưởng, hai cũng cũng tới đây, nhanh lên. Dạ Hi sẽ biểu diễn cho chúng ta xem”

Không bao lâu, Tử Tình cùng Hàn Kiệt cũng lại đây, thấy Hàn Kiệt vẻ mặt thả lỏng, bọn họ chắc là làm hòa rồi!

Trần Kỳ vừa thấy bọn họ đến, vội vàng vẫy tay, lúc này Dạ Hi đã xem súng lên đạn, nhắm chuẩn bia bắn ra vài viên đạn.

“Oa! Thật là lợi hại!”

“Thật khó tin”

“Giống như trong phim vậy”

Bỏ lại thanh âm ngưỡng mộ của mấy nữ sinh, lúc này Dạ Hi xoay người lại, dùng súng chỉ vào Hàn Kiệt, làm Tử Tình nhất thời bị hù doạ, vội vàng che ở trước mặt Hàn Kiệt”

“Muốn thử không?”

Dạ Hi đem súng giao cho Hàn Kiệt, nhưng con ngươi đen lại nhìn chăm chú vào Tử Tình, khóe miệng vẽ lên độ cong.

Tuy rằng là cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

.

“Không cần… Cám ơn!”

“Hàn học trưởng không thử, tôi thử cho”

Du Yến Đình vừa nói vừa hứng thú cầm súng, thử mấy phát, nhưng luôn bắn không trúng mục tiêu, Dạ Hi săn sóc cầm tay nàng, chỉ nàng làm thế nào cầm súng, nhắm bắn như thế nào…