Nghe thấy nhạc chuông điện thoại, Tử Tình nhìn di động một chút, lại là A Kiệt, dùng gối đầu che điện thoại di động lại, không đi để ý đến hắn, rốt cục tiếng chuông ngừng lại, Tử Tình cầm lấy di động muốn tắt máy, bỗng nhiên di động lại lại lần nữa vang lên, lúc này Tử Tình bắt máy.
“Từ Tình! Là mình, Minh Nghi đây”.
“Cậu còn gọi điện thoại tới nữa hả, thật là bị cậu làm tức chết”
“Aiz, giận cái gì chứ, chúng ta không phải là bạn tốt sao?”
“Tốt sao? Cậu có biết A Kiệt, hắn…”
Nói tới đây Tử Tình tạm dừng lại, chuyện mất mặt như vậy vẫn là đừng nên nói.
“Nghe nói cậu đá anh ấy một cước, sau đó tự chạy về Đài Bắc phải không?”
“Sao cậu biết”
Nàng còn chưa có nói ra, sao Minh Nghi lại biết. Chắc là A Kiệt kể hết rồi…
“Cậu đừng nói vì sao mình biết chuyện này, mình là muốn nói cho cậu, đàn ông làm những chuyện đó là bình thường , hơn nữa các cậu lại kết giao đã lâu như vậy, muốn thân cận người mình yêu, cũng là chuyện đương nhiên, ai cũng vậy thôi”
“Nhưng anh ấy vẫn chưa có sự đồng ý của mình mà đã…”
“Phải không đó, Hàn học trưởng nói lúc đầu cậu cũng ăn ý phối hợp, cứ nghĩ cậu không từ chối, ai ngờ, lúc sau lại… đá anh ấy một cước!”
“Là vì mình nghĩ tới người đó là…”
Nói tới đây, Từ Tình liền im lặng, lúc đó nàng nghĩ A Kiệt là đại tiểu thư, cho nên…
“Nghĩ tới cái gì?”
“Không có gì… Không thèm nghe cậu nói nữa, mình cúp máy đây, bye”
Tắt điện thoại, Tử Tình nằm vật ra giường, vì cái gì nàng lại nghĩ đó là đại tiểu thư. Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh đại tiểu thư tăm tối qua, mặt đột nhiên đỏ lên, Tử Tình lắc lắc đầu, nàng không nên có suy nghĩ này.
Ý niệm trong đầu, đúng rồi! Đại tiểu thư như thế nào còn chưa trở về mà?! Tối hôm qua ra ngoài, đến bây giờ còn chưa về nhà.
Theo kinh nghiệm trước kia, nếu đại tiểu thư không về ăn cớm tối thì chắc chắn cả đêm cũng sẽ không về…
Nghĩ tới đêm nay đại tiểu thư không về nhà, trong lòng Tử Tình dâng lên cảm giác mất mát. Vì sao nàng lại để ý đến đại tiểu thư như vậy?
Mê đắm cảm giác được người ấy ôm vào lòng, lòng ngực ấm áp làm cho người ta an tâm, lại muốn thân thiết đại tiểu thư hơn nữa.
Thân mật!? Đột nhiên nhớ lời Minh Nghi vừa nói, cảm giác đối với đại tiểu thư như vậy, chẳng lẽ nàng lại yêu đại tiểu thư sao?
Haiz, Tử Tình chui vào chăn, không thể tin được mình lại có ý tưởng đó trong đầu…
—
Nằm trên giường lại không kìm lòng được mà đem mặt chôn vào gối đại tiểu thư, thơm quá… Là hương thơm của đại tiểu thư.
Nằm ôm gối của Dạ Hi, Tử Tình có cảm giác như được Dạ Hi ôm nàng, thật thoải mái mơ mơ màng màng ngủ.
Về nhà ,sau đó vào phòng, chỉ thấy Tử Tình an ổn ngủ ở trên giường, Dạ Hi đến gần, cưng chìu vuốt ve khuôn mặt
Cách đây ba năm, hết thảy lại làm cô nhớ tới trước kia, cô nghĩ cũng nghĩ không ra, là đang mơ sao?!
Lan… Em rốt cục cũng về bên tôi ! Đôi mắt Dạ Hi phiếm sương mù, con ngươi u buồn lại càng sâu hơn.
Uhmm~~! Đại tiểu thư đã trở về sao?! Xoa mắt, Tử Tình còn buồn ngủ nhìn Dạ Hi, đang… thay… quần áo…
Lại nghĩ không nên nhìn, Tử Tình liền trốn vào trong chăn, dường như… Có một chút không giống với… lưng đại tiểu thư .
Không biết bị ma lực gì, Tử Tình xuống giường, đi tới sau lưng Dạ Hi.
“Làm ồn em?”
Tử Tình không trả lời Dạ Hi, ánh trăng sáng chiếu vào trên người nàng, có loại cảm giác mờ ảo, Dạ Hi đứng tại chỗ bị Tử Tình ôm thắt lưng, sắc mặt cô có chút tái nhợt, như là ở chịu đựng đau đớn…
“Tử Tình”
Dạ Hi đối hành vi của Tử Tình cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, tiểu mèo hoang này làm cái gì vậy?! Bàn tay nhỏ bé có chút lạnh tiến vào y nội của cô, từ thắt lưng chậm rãi hướng về phía trước, châm thêm lửa trong người Dạ hi, cuối đầu hôn nàng.
“Đại tiểu thư”
Dạ Hi hôn từ mềm nhẹ chuyển sang cuồng bạo, ôm chặt lấy Tử Tình, làm cho nàng hoàn toàn kề sát vào người cô, làm Tử Tình có chút sợ hãi, nàng lại nghĩ tới hành vi A Kiệt đối với chính mình, một trận bối rối, Tử Tình nghe thấy được tiếng Dạ Hi rên lên vì đau.
Máu?!
Bàn tay có chút ẩm ướt, làm Tử Tình không tự chủ được giơ lên nhìn, mùi máu truyền vào mũi…là máut… hành động đầu tiên của Tử Tình là đem quần áo trên người Dạ Hi kéo xuống, đập vào mắt chính là vết thương từ xương bả vai bên trái dài qua tận vai phải.
Tử Tình thở gấp một nhịp
“Xin lỗi!”
“ Muốn giải thích? Là vì em làm đau tôi? Hay là do em nói dối tôi?”
Nàng nên trả lời thế nào đây, cả hai đều có, không được sao?
“Nếu em có thành ý sẽ không đẩy tôi ra”
A?! Trong lời nói của đại tiểu thư là có ý tứ gì? Nàng còn chưa kịp phản ứng, lại bị hôn một lần nữa.
Ngã vào trên giường, không biết từ khi nào quần áo Tử Tình đều bị rơi xuống đất, da thịt nóng bỏng của Dạ Hi cùng nàng rất nhanh cọ sát, Tử Tình thở phì phò, có chút ý loạn tình mê, cơ hồ không thể nghĩ…
“Đại tiểu thư”
“Dạ Hi… gọi tôi Dạ Hi…”
“Dạ Hi?” Tử Tình nhẹ giọng hô, một tiếng này, Dạ Hi đã chờ đợi từ lâu , hôn càng nhiệt tình vội vàng, Tử Tình bị hôn làm đầu óc cháng váng, trong đầu trống rỗng, chỉ có ôm lấy cổ Dạ Hi..
“Hi… Dạ Hi”
Bàn tay Dạ Hi xoa bầu ngực phấn hồng của Tử Tình, Ngón tay Dạ Hi cũng không nhàn rỗi, khıêυ khí©h hạt đậu bên phải, lần đầu tiên chịu cảm giác kí©h thí©ɧ này, Tử Tình cảm thấy toàn thân khô nóng, như là có cái gì trong tim thoát ra, không ngừng gọi tên Dạ Hi.
Cởi ra mảnh vải cuối cùng trên người Tử Tình, bàn tay ấm áp của Dạ Hi, nhẹ nhàng vuốt ve hoa viên bí mật của Tử Tình, trong đầu Tử Tình bỗng nhiên “Đinh” một tiếng, như là tiếng chuông mãnh liệt, Tử Tình lập tức thanh tỉnh lại, vội vàng đẩy Dạ Hi ra, nhưng lại sợ làm đau miệng vết thương Dạ Hi, đang ở thế khó xử, kí©h thí©ɧ lại lần nữa ập tới…
Ngón tay thon dài của Dạ Hi chậm rãi tiến vào, lúc này cự tuyệt chỉ sợ cũng không còn kịp nữa.
Tử Tình cứng người lại, ôm chặt Dạ Hi đang tiến vào cơ thể nàng, hy vọng làm giảm cảm giác đau đớn, không bao lâu, âm thanh rêи ɾỉ trầm thấp vang lên.
“Hi…ahh… Hi~”
“Tôi yêu em!”
Dạ Hi khẳng định làm tim Tử Tình kịch liệt nhảy lên trước, một đôi tay mềm mại cũng học theo Dạ Hi, không ngừng vuốt ve da thịt Dạ Hi. Cuối cùng cởϊ qυầи dài của Dạ Hi ra, cùng Dạ Hi giao triền một chỗ…