Chương 1Không!Dạ Hi trực tiếp ngồi thẳng dậy, cả người toát ra mồ hôi lạnh,
lại tới nữa rồi… tình cảnh ngày đó luôn biến thành mộng quấn quýt lấy cô, cũng đã năm năm rồi, vì cái gì còn không chịu buông tha cho cô?!
“Sao vậy?”
Cô gái xinh đẹp nằm bên cạnh Dạ Hi bị một tiếng kêu thảm thiết làm bừng tỉnh, thân thể tuyết trắng để lại vô số vết tích hoan ái. Dạ Hi không đáp lại, bước xuống giường nhặt lên quần áo rơi rải rác trên thảm mặc vào, sau khi mặc quần áo gọn gàng, không hề lưu luyến gì liền cất nước bỏ đi.
Cô gái ngồi trên giường đối với phản ứng của Dạ Hi không có gì là lạ, thoạt nhìn Dạ Hi là người đa tình, nhưng thật sự thì đối với bất kỳ kẻ nào đều lạnh lùng, nhìn như người trong khuôn khổ phép tắc, nội tâm trái lại vô cùng khó hiểu, khát vọng tự do, nhưng lại mang một tầng gông xiềng khoác lên chính mình… tất cả hết thảy đều tràn ngập mâu thuẫn, nhưng cô cũng không thể hiểu nỗi. Nghe thấy âm thanh cửa lớn đóng lại, cô gái nằm xuống tiếp tục ngủ, qua vài ngày nữa cô còn có vài show diễn quan trọng.
“Thưa quý khách… chúng tôi thực sự phải đóng cửa, mời cô tính tiền” Nhân viên phục vụ trong trang phục màu trắng lịch sự nói, nhìn đồng hồ thì thời gian tan tầm đã muốn trễ một tiếng, nhìn thấy cô gái trước mắt với vóc dáng mười phần trung tính, trong lòng hắn có chút không vui, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
“Phải không? Nhưng tôi còn không nghĩ sẽ rời đi, cậu có thể đuổi tôi đi hay sao?” Nghe thấy tiếng của nhân viên phục vụ, Dạ Hi ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trước mặt, một đôi mắt u buồn trực tiếp nhìn về phía hắn.
Tiếng nói mê người cùng với gương mặt tinh xảo làm nhân viên phục vụ bỗng nhiên đỏ mặt, tuy rằng lời nói của cô gái trước mặt không làm cho người nghe cảm thấy vui, nhưng nam phục vụ này lại không hề cảm thấy tức giận, chỉ có cảm giác nhẹ nhàng bay bỗng, có thể được nói chuyện cùng với người như vậy, kiếp trước chắc phải làm không ít chuyện tốt rồi.
“A Hoành, cậu ra về trước đi”
Một vị nam quản lý trung niên đi tới, chắc là vừa nghe được Dạ Hi nói chuyện, ông vỗ vỗ vai nam phục vụ, bảo cậu ấy về trước, sau đó đứng trước Dạ Hi cuối chào chín mươi độ, nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Kính thưa quý khách, quán đã đến giờ đóng cửa, cảm phiền cô tính tiền?!”
“Tôi còn chưa muốn đi, ông nghe không hiểu sao?”
Nhìn mặt Dạ Hi có vài phần men say, nói chuyện lỗ mãng với người đàn ông trước mặt, trên mặt cô hiện lên nụ cười u ám, làm cho vị quản lý kia run toát cả mô hôi. Không nghĩ cô gái có gương mặt dễ nhìn lại có biểu hiện như thế. Người đàn ông cao to khỏe mạnh gần đó nghe Dạ Hi nói chuyện khıêυ khí©h như thế liền nóng nảy bước tới trước mặt Dạ Hi, một tay nắm lấy cổ áo Dạ Hi, trên đôi tay để lộ gân xanh trừng mắt nhìn Dạ Hi
“Các người muốn làm gì?”
Mấy tên to con mặc trang phục màu đen tiến vào từ cửa, tên cầm đầu lớn tiếng quát, vẻ mặt cứng rắn, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh.
“Long ca, anh tới thật đúng lúc, cô gái này đuổi sao cũng không chịu đi, nói gì cũng không chịu tính tiền”
Quản lý như thấy được cứu tinh, vội vàng hướng người đàn ông tên Long giải thích sự tình, tốt nhất là không cần động thủ, hắn cũng không muốn một nhà hàng sang trọng như vậy bị phá hỏng, cho dù là một cái ly rựu, cũng khó tìm ra cái thứ hai giống như thế.
“Đại tiểu thư! Thực xin lỗi!”
Người tự xưng là Long ca kia bước đến trước mặt Dạ Hi cung kính cuối đầu không dám đứng thẳng.
Cái quái gì vậy? Đại tiểu thư?… Hắn có nghe lầm không?
Người đàn ông to lớn buông Dạ Hi ra, luống cuống giải thích, nhưng Dạ Hi không hề nghe thấy, không có phản ứng gì
“Cho… một chai Whiskey nữa”
Dạ Hi ngồi tại chỗ, thanh âm không chút lo sợ. Long ca vẫy tay cho quản lý lập tức mang rựu đến đặt trên bàn, Dạ Hi cầm ly rựu lên một hơi uống cạn.
“A Long…”
Nghe thấy Dạ Hi gọi, Long ca tiến về phía trước từng bước, cung kính khom lưng, chỉ thấy Dạ Hi phất tay, hắn liền hiểu rõ mà lui xuống.
“Anh… lúc nảy muốn đánh tôi?”
Dạ Hi nhìn thấy tên đàn ông to lớn khỏe mạnh, miệng nâng lên nụ cười quỷ dị
“Lúc đó… là do, là do hiểu lầm…”
Tên ấy lập tức khúm núm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm ức, nếu không phải vì thân phận to lớn thì cô dám đắc ý sao? Hắn tự nói thầm.
“Phải không? Hiện tại tôi cho anh một cơ hội giải thích, đánh với tôi một trận… Nếu thắng, liền tha cho anh, còn thua, thì dùng cái mạng chó của anh để bồi tội”
Lời nói của Dạ Hi làm cho hắn cả kinh, chẳng phải là đang ép hắn sao, hắn thắng không được mà thua cũng không xong, liền quay đầu hướng Long ca cầu cứu, nhưng Long ca cũng không hề nói nửa câu giúp hắn, xem ra hắn phải dựa vào chính mình.
Hừ! Con đàn bà này, đừng trách tao…Một quyền vung lên phía trước, Dạ Hi ung dung tránh khỏi, chân thon dài hướng về phía tên đàn ông kia đá tới, thân mình xoay tròn, lại một cước đá trúng gò má trái của hắn, hắn bị đau liền che mặt, trong mắt lộ ra tia lửa, xông lên dùng sức vung nắm đấm, nhưng đều bị Dạ Hi khéo léo tránh khỏi, cuối cùng hắn bị một cú đá ngay vai, liền té xuống đất.
Con đàn bà này… thật lợi hại! Hắn thở phì phò, nằm bẹp trên mặt đất không dậy nổi, liếc mắt nhìn Long ca. Long ca không có biểu hiện gì, tựa như việc hắn bị đánh bại là chuyện đoán trước, hắn không nghĩ mình tận trung làm việc, đổi lại là kết cục thế này.
Mấy người đứng sau lưng Long ca vẻ mặt chăm chọc, đây là chuyện đương nhiên, cư nhiên dám khıêυ khí©h đại tiểu thư. Đại tiểu thư từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiệm khắc, thân thủ có thể nói là vô cùng lợi hại, bốn năm người giỏi nhất tiến lên cũng không đánh thắng nổi huống chi là một tên côn đồ bình thường
“A Long”
Dạ Hi quay lại phía A Long hướng ra bàn tay, A Long rút từ trong ngực ra một khẩu súng lục màu đen đặt trên tay Dạ Hi.
Nhìn thấy nòng súng hướng về phía giữa ấn đường, tên đàn ông nằm trên mặt đất biết cái mạng của hắn cho tới ngày hôm nay xem như chấm dứt.
Hiện lên trong đầu hắn chính là đứa em gái, gương mặt tươi cười ngọt ngào, nhưng mà hắn chết đi rồi thì lấy ai chăm sóc cho nàng, sớm biết có kết cục này, hẳn là không nên phạm phải cô ấy.
Tất cả đều không kịp nữa rồi…
“Anh… anh chưa tan ca nữa sao?”
Hắn nhắm mắt lại chuẩn bị nhận lấy cái chết, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc, đây không phải là giọng nói trong trẻo của em hắn sao? Hắn quay đầu lại nhìn ra cửa
“Các người đang làm gì?!”
Tử Tình nhìn thấy anh trai của mình nằm trên mặt đất, giữa trán còn có một khẩu súng chỉ vào, liền chạy đến hoàn toàn không để ý nguy hiểm.
Dạ Hi nhìn thấy gương mặt dần đến gần, trong lòng kinh hoảng không dứt, tưởng như tim bị bóp chặt.
Tử Tình đỡ anh nàng đứng dậy, đôi mắt phượng trừng trừng nhìn Dạ Hi, không có chút sợ hãi, chất vấn đứng trước Dạ Hi…
Đám người Long ca tiến lên phía trước, muốn kéo Tử Tình ra, nhưng Dạ Hi lại hướng bọn họ phất tay, bảo họ đứng xa ra một chút
Dạ Hi nhìn người trước mặt, gương mặt mà ngày đêm cô nghĩ đến, gương mặt luôn luôn lạnh lùng của Dạ Hi lại hiện lên tình cảm dịu dàng, làm cho đám người Long ca nhìn đến ngu ngốc.
Gương mặt này, làm sao có khả năng! Là do cô uống say ư? Dạ Hi cười khẽ, đôi mắt liền hóa u buồn
Nghĩ mãi cũng không ra kết quả, thật phiền toái, thật khó chịu…
“A Long”
Dạ Hi nhìn gương mặt xinh đẹp làm cho mình quyến luyến không thể quên, sau đó xoay người hướng cửa lớn rời đi. Long ca thay Da Hị mở cửa, ra khỏi nhà hàng, Dạ Hi nói vài câu với Long ca, sau đó lên xe thể thao màu bạc rời khỏi…