Chương 9. Côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng

Chu Hàn Ninh cầm tay nắm cửa màu bạc, ánh đèn trên đỉnh đầu hiện ra từng vòng vầng sáng, trái tim hắn bị từng đợt gãi lấy, cuối cùng không có biện pháp, Chu Hàn Ninh đành phải đi ra ngoài.

Hắn không ngừng nói với bản thân mình, không cần nóng vội.

Lương Hảo một lần cao trào cuối cùng người giống như bị quắp bảy hồn sáu phách, bên trong đùi cô là dấu vết màu đỏ, là vừa rồi cô vì không để mình thốt ra tiếng mà dùng sức véo bản thân lưu lại dấu vết.

Cô cố gắng đứng lên, nhưng hai chân giống như không khống chế được ngã xuống, Chu Hàn Ninh nghe thấy thanh âm ở bên ngoài nôn nóng hỏi: “Lương Hảo, cậu lại không ra tớ đi vào.”

Lương Hảo thật cẩn thận lau dâʍ ɖị©ɧ trong khe huyệt, khăn giấy ma xát qua huyệt thịt, vẫn có một dòng kɧoáı ©ảʍ tê dại, cô cắn môi, môi đỏ mọng mềm nhuận bị cắn ra dấu vết.

Lương Hảo bình phục hô hấp trả lời Chu Hàn Ninh, “Cậu không cần tiến vào.”

Giọng nói cô có chút lạnh lùng, Lương Hảo không muốn đi ra ngoài, cô giống như con ốc sên chậm rì rì sửa sang lại mình, phía trên trứng rung dính đầy dâʍ ɖị©ɧ khi cô kích động, nhìn quá dâʍ đãиɠ.

Lương Hảo ở trong lòng phỉ nhổ chính mình như vậy, Chu Hàn Ninh biết được mình dâʍ đãиɠ bất kham như thế, có lẽ hẳn là sẽ chán ghét mình đi.

Lương Hảo rũ mí mắt xuống, lông mi cong vυ"t, môi đẹp mím chặt, một chân cô bước ra, buộc mình đi ra ngoài, thật sự không có dũng khí.

Chu Hàn Ninh chờ ở cửa WC, không có người nào, có người muốn vào đều bị hắn khuyên đi rồi, Chu Hàn Ninh không thể chịu đựng được người khác nghe thấy tiếng rêи ɾỉ kiều mị mềm mại, cho dù là con gái cũng không được.

Ánh mắt Chu Hàn Ninh nhìn chăm chú vào người cô, từ trên xuống dưới băn khoăn trong chốc lát, Lương Hảo chống cự không được, cô ba bước cũng làm hai bước tiến lên, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt Chu Hàn Ninh, Lương Hảo bất chấp tất cả nói, “Cậu biết tớ đang làm cái gì, hy vọng cậu đừng nói ra ngoài.”

Chu Hàn Ninh sửng sốt một chút, ánh mắt nam nhân thâm trầm nhìn thiếu nữ trước mặt, “Cậu có phải có tính nghiện hay không?”

Lương Hảo bị câu hỏi chuyện thẳng thắn này khiến cho khí huyết cả người dâng lên, cô hơi hơi run, ngập ngừng nửa ngày, tức giận đến ngón tay không nắm được, Lương Hảo sơ sẩy vẻ mặt chán ghét, “Đúng thì thế nào? Rất ghê tởm đi, cho nên cậu tốt nhất không cần tới quá gần tớ, quá ghê tởm.”

Giờ phút này Lương Hảo thật giống như bị người lột da, trần trụi thân thể, thịt cá bị người đóng khắc vào trên thớt cho người vây xem, cô không khỏi tức giận, từ trên xuống dưới quay cuồng, đốt đến mặt Lương Hảo đỏ bừng.

Lương Hảo đẩy mạnh Chu Hàn Ninh một cái, giống như mũi tên bay ra ngoài, Chu Hàn Ninh còn chưa phản ứng lại, cô chỉ chừa cái bóng lưng cho Chu Hàn Ninh.

Trong lòng Chu Hàn Ninh hối hận, thầm mắng mình hành sự lỗ mãng, biết rõ phải từ từ mưu tính, lại vì lòng ghen ghét chọc phá một tầng giấy này.

Chu Hàn Ninh đuổi theo, thời tiết nóng, hắn đuổi theo ra bên ngoài đổ một thân mồ hôi, lại chỉ nhìn thấy Lương Hảo lên xe taxi, Chu Hàn Ninh ảo não đứng ở dưới ánh nắng chói chang, bị mặt trời nóng bỏng phơi đến đầu choáng váng não trướng, khuôn mặt tinh xảo đỏ hết.

Khi Chu Hàn Ninh về nhà, giống như quả cà thấm sương, héo, Lâm Tân hỏi hắn, “Ăn cơm chưa? Như thế nào phơi thành như vậy? Hôm nay lại đi làm ở tiệm cà phê?”

Quanh người Chu Hàn Ninh giống như đổ một tầng sương tuyết, lạnh băng không hề tức giận đáng nói, hắn trả lời Lâm Tân, “Mẹ, con không có việc gì, chính là có chút mệt mỏi, con vào phòng.”

Chu Hàn Ninh sau khi trở lại năm 18 tuổi này thì không đi làm thuê, hắn học đại học chính là chuyên ngành máy tính, hiện tại đang ở trên mạng nhận đơn khai phá phần mềm, hắn nhớ rõ Lâm Tân là vào năm nhất đại học kia bị bệnh, trong nhà rất nghèo, ba hắn thiếu một đống nợ căn bản không cách nào trả lại, Lâm Tân gạt Chu Hàn Ninh, không cho Chu Hàn Ninh biết mình sinh bệnh, cuối cùng Lâm Tân vì trị liệu không kịp thời qua đời.

Chu Hàn Ninh nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà rớt bụi trên đỉnh đầu, trong phòng chỉ một chiếc giường một cái bàn, ngực hắn rầu rĩ, yết hầu giống như ngậm một ngụm bông, chắn đến ngực càng đau.

Chu Hàn Ninh ít có bực bội, cái loại cảm giác trống rỗng không nắm bắt được lan khắp toàn thân, hắn quá sốt ruột, nhưng tháng 5 năm sau chính là ngày Lương Hảo xuất ngoại, Chu Hàn Ninh không muốn lại đến một lần, vẫn là không bắt được Lương Hảo, hắn không muốn lại tiếc nuối lần nữa.

Chu Hàn Ninh nhảy dựng lên, lấy điện thoại từ trong cặp ra, biên tập tin nhắn, nghĩ đến mình nên gửi cái gì, ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn ấn động bàn phím, lần lượt xóa bỏ, lần lượt biên tập.

Ngoài cửa sổ chiều tà là màu vàng ấm, xuyên thấu qua màn lụa mỏng cửa sổ chiếu vào, ánh sáng bò lên trên người nam nhân, in bóng lưng đĩnh bạt, người trong bóng lưng không ngừng gõ bàn phím điện thoại, mồ hôi ướt đẫm quần áo hắn.

Sau khi gõ xong, Chu Hàn Ninh như trút được gánh nặng, loại cảm giác phiền muộn ở ngực kia dần dần giảm bớt, hắn nặng nề thở ra một hơi.

Hắn nhìn nội dung điện thoại, từng câu từng chữ xác nhận, “Lương Hảo, tớ không có cảm thấy cậu tự an ủi là một chuyện ghê tởm, tớ chưa bao giờ cảm thấy như vậy, khi cậu cao trào thanh âm rất dễ nghe, rất êm tai, tớ thậm chí trầm mê trong đó, thực xin lỗi, như vậy thẳng thắn tổn thương cậu, nhưng tớ nói cho cậu biết là, cậu có thể để tớ giúp cậu.”

“Tớ không hy vọng cậu cảm thấy tính nghiện là một chuyện ghê tởm, tớ không hy vọng cậu chán ghét chính mình, không muốn nhìn thấy cậu không vui, bởi vì tớ thích cậu.”

Tim Chu Hàn Ninh đập nhanh đến muốn phá tan l*иg ngực, chui từ dưới đất lên mà ra, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thịch thịch thịch.

Hắn không dám nghĩ Lương Hảo sẽ trả lời nội dung gì, tựa như trốn tránh hiện thực đến phòng vệ sinh tắm rửa, Lâm Tân đi ra ngoài tản bộ, chỉ có một mình Chu Hàn Ninh ở nhà.

Nước trong phòng vệ sinh là lạnh, nhưng như thế nào cũng tưới không tắt ngọn lửa trên ngực hắn, Chu Hàn Ninh nhíu mày cúi đầu nhìn du͙© vọиɠ miêu tả sinh động không che giấu được kia của mình.

Hắn thở dài, khi nhắm mắt lại, khắp đầu óc đều là tiếng rêи ɾỉ của Lương Hảo, loại thanh âm mang theo khóc nức nở sắp cao trào này, hoặc là tiếng rêи ɾỉ kiều suyễn không ngừng.

Sau khi hai người kết hôn, Lương Hảo tuy rằng không cho Chu Hàn Ninh chạm vào, nhưng ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng Lương Hảo tự an ủi, Lương Hảo thích mặc váy ngủ tơ lụa màu đỏ, chân không rộng mở đùi, nhắm mắt lại mặc cho gậy mát xa kia không ngừng nhảy lên từng cái chọc hoa huyệt.

Nghĩ đến đây, Chu Hàn Ninh nắm dươиɠ ѵậŧ hưng phấn nhảy lên trong tay, thân thể thiếu phát dục tốt, côn ŧᏂịŧ một bàn tay cầm không được càng thêm sưng to không chịu nổi, vừa cứng vừa nóng, giống như gậy gộc bị đốt, hắn trên dưới loát động, ngón tay cái không ngừng xẻo cọ qυყ đầυ, loại kɧoáı ©ảʍ thăng thiên này làm tê liệt đại não hắn.

Chu Hàn Ninh kêu rên tiếng, thanh âm không nhịn được phát ra, “Lương Hảo……”

Hắn gọi tên Lương Hảo, ý đồ được đáp lại, côn ŧᏂịŧ sưng to đến đáng sợ, mạch máu che kín côn ŧᏂịŧ màu tím đỏ, qυყ đầυ mẫn cảm đến mức bị cọ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhàn nhạt, tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngăn ở đỉnh.

Chu Hàn Ninh ngửa đầu, giọt nước trong suốt nhỏ xuống sườn mặt đường nét rõ ràng, hắn thấp giọng thở phì phò, thanh âm thâm trầm lại khàn khàn, “Ân…… A……”

Chu Hàn Ninh tắm rửa sạch sẽ có một tiếng đồng hồ, lau tóc đi đến trước giường, mày rậm nhíu chặt, Lương Hảo phản hồi tin nhắn.

“Chu Hàn Ninh, cậu không cần làm người tốt, tính nghiện là chuyện của mình tớ, không liên quan đến cậu.”