Chung Tình - Chương 42
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Lực chú ý của Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ tập trung vào người Tô Mặc Tu, hoàn toàn bỏ qua Chử Khải Vũ.
Nhưng Chử Khải Vũ sẽ không bỏ qua Ngôn Cảnh Tắc.
Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt Chử Khải Vũ trở nên càng thêm âm trầm, gã híp con mắt lại, nhìn Ngôn Cảnh Tắc nhẹ “Ha” một tiếng.
Lúc này Ngôn Cảnh Tắc mới đem ánh mắt phóng tới trên người Chử Khải Vũ, sau đó thì thấy vẻ mặt coi thường và khinh rẻ của Chử Khải Vũ…… Thật sự có điểm thiếu đánh.
Ngay cả cha Thạch phía sau Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy biểu cảm của Chử Khải Vũ cũng không thoải mái: “Thằng nhóc này bị sao vậy hả!"
“Ngu ngốc.” Chử Khải Vũ nhìn cha Thạch cười lạnh một tiếng, xoay người vào cổng trường.
Tính tình cha Thạch không tốt lắm, nghe được Chử Khải Vũ nói tức khắc nổi trận lôi đình: “Đây là con cái nhà ai! Kỳ cục!”
“Thạch tổng?” Tô Mặc Tu đã đi tới, mặt đầy xin lỗi, “Thạch tổng, ngại quá, em trai tôi tính tình không được tốt lắm.”
“Cậu là……” cha Thạch chần chờ mà nhìn Tô Mặc Tu.
“Tôi là Tô Mặc Tu.” Tô Mặc Tu vươn tay với cha Thạch.
Cha Thạch cả kinh: “Hằng Hải, Tô tổng……”
"Ông ấy là cha tôi." Tô Mặc Tu nói.
Cha Thạch bắt lấy tay Tô Mặc Tu, xấu hổ: "Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi, thuận miệng nói thôi…. Em trai cậu tuấn tú lịch sự, vừa thấy là biết không đơn giản! Có phải con trai tôi đắc tội cậu ấy trong trường không? Hầy! Thằng con này đúng là quỷ đòi nợ mà!"
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Nếu không phải Tô Mặc Tu đang ở chỗ này…… Ha hả!
Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc chớp cũng không chớp mà nhìn Tô Mặc Tu —— A Tu nhà hắn thật đẹp trai, khí chất thật tốt! Một bộ dáng nhân sĩ thành công!
Không nghĩ tới ở thế giới này, Tô Mặc Tu thế mà lại lớn tuổi hơn hắn! Còn không phải chỉ lớn hơn một chút mà là rất nhiều!
Đột nhiên có điểm hưng phấn!
Tô Mặc Tu bị Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình không tự giác mà tăng cao: “Thạch tổng khiêm tốn rồi, lệnh lang mới là tuấn tú lịch sự, long chương phượng tư. Em trai tôi trong trường hơi không hòa đồng, còn hy vọng lệnh lang bao dung nhiều.”
Cha Thạch không biết mình nên phản ứng như thế nào nữa—— người này nói con ông tuấn tú lịch sự long chương phượng tư, là đang châm chọc đúng không? Chắc chắn là đang châm chọc đi?
Nhưng châm chọc con ông cần phải chân thành đầy mặt như vậy sao?
Cha Thạch ở thành phố T mở một công ty nhỏ, kiếm không ít, ít nhất để con trai học trường tư thục không thành vấn đề, gia cảnh Thạch Thành Anh ở trường W hẳn có thể tính là trên trung đẳng.
Nhưng mẹ Thạch cảm thấy con cái không thể chiều chuộng, không thể dưỡng thành thói quen xa xỉ, bởi vậy chưa bao giờ mua cho Thạch Thành Anh quần áo đắt tiền, đều mua loại bình thường, tỷ như giày chơi bóng, cơ bản chính là loại cấp bậc hai ba trăm một đôi.
Ở trường học bình thường, mọi người đều mang như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng ở trường W…… Một đám học sinh bên cạnh Thạch Thành Anh đều mang giày trên mấy ngàn vạn một đôi!
Học sinh ở đây đa số giáo dưỡng rất tốt, sẽ không đi cười nhạo người khác, nhưng đều cảm thấy trong nhà Thạch Thành Anh hẳn là không có tiền.
Chử Khải Vũ thì không giống vậy.
Cha Chử Khải Vũ họ Tô, mẹ họ Chử, gã lấy họ mẹ.
Mẹ gã thì thôi, nhưng cha gã là người sáng lập kiêm chủ tịch tập đoàn Hằng Hải, mà tập đoàn Hằng Hải là công ty lớn nhất thành phố T!
Ai gặp Chử Khải Vũ mà không xem trọng liếc mắt một cái?
Ngay cả cha Thạch, sau khi biết được thân phận của Tô Mặc Tu đối xử với Tô Mặc Tu cũng thật cẩn thận, còn không dám lại nói xấu Chử Khải Vũ.
Hiện tại cảm thấy Tô Mặc Tu đang châm chọc chính mình, ông cũng vẫn cười nịnh nọt như cũ: “Nói đùa, nói đùa, thằng con này của tôi làm sao so được với lệnh đệ!"
Nói như vậy, cha Thạch còn phách một cái về phía bả vai Ngôn Cảnh Tắc: “Đứa nhỏ này, sao không biết chào hỏi hả!”
Tuy Ngôn Cảnh Tắc béo nhưng động tác cực kỳ linh hoạt, hắn lắc mình một cái né tránh một cái tát này của cha Thạch, sau đó nhe răng cười với Tô Mặc Tu: “Chào Tô đại ca, Tô đại ca, số di động của anh là bao nhiêu? Em với Chử Khải Vũ là bạn chung lớp, sau này Chử Khải Vũ trong trường có chuyện gì thì em có thể nói cho anh."
Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, choáng choáng váng váng mà lấy di động ra: “Chúng ta thêm bạn tốt đi, em trai anh có chuyện gì thì em cứ việc nói với anh.”
“Tô đại ca, em không có điện thoại, anh nói số điện thoại cho em biết là được." Ngôn Cảnh Tắc lại cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tô Mặc Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, có điểm kỳ quái: “Em không có điện thoại?”
Chử Khải Vũ tiểu học đã có điện thoại di động, một năm đổi mấy cái điện thoại mới, người trước mắt này thế nhưng không có điện thoại?
"Con không có điện thoại à?" cha Thạch cũng thật kinh ngạc —— trẻ con tuổi này trên cơ bản đều có điện thoại mà?
“Mẹ không cho mua.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Mẹ Thạch mua cho nguyên chủ một chiếc đồng hồ điện thoại*, nhưng loại smartphone này sẽ khiến người ta học hư, bà không mua cho nguyên chủ.
(*loại đồng hồ cho trẻ em, có thể nghe gọi và phụ huynh có thể theo dõi định vị được)
Mà đồng hồ điện thoại kia…. Trước đó Ngôn Cảnh Tắc đã ném rồi.
Nói thật ngay cả nguyên chủ đặc biệt nghe lời cũng xấu hổ khi lấy cái đồng hồ điện thoại đó ra dùng.
"Cha đi mua cho con một cái!"
“Ta đi cho ngươi mua một cái!” cha Thạch lập tức liền nói, con ông lớn như vậy rồi sao có thể không có điện thoại? Trường W không phải cao trung bắt học sinh học hành đến chết, quy định trường học cũng chỉ nói không thể chơi điện thoại trong giờ học, cũng không nói không thể mang điện thoại đến trường.
“Không cần!” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự cự tuyệt cha Thạch, lại đi nhìn Tô Mặc Tu: “Tô đại ca, số điện thoại anh là bao nhiêu?"
Tô Mặc Tu báo ra một chuỗi dãy số, lại nói: “Để anh tìm tờ giấy viết xuống cho em.”
“Không cần, em nhớ kỹ rồi, Tô đại ca, em sẽ liên hệ anh.” Ngôn Cảnh Tắc lại cười với Tô Mặc Tu, còn đá lông nheo mắt trái một cái.
Tuy nguyên chủ béo nhưng bởi vì mẹ nhốt trong nhà học tập, hiếm khi ra khỏi cửa, nên làn da vô cùng trắng.
Ngoài ra, mẹ nguyên chủ tuy rằng du͙© vọиɠ khống chế mạnh nhưng tướng mạo thật sự không kém, di truyền dung mạo làn da của mẹ, nguyên chủ nhìn cũng không dầu mỡ, thật ra còn trắng trẻo mềm mại, nhìn là muốn sờ, cũng không hiện nét già.
Tuy cục bột béo trước mắt còn muốn cao hơn mình, nhưng Tô Mặc Tu bị hắn kêu là đại ca, thấy hắn cười đến ngọt như vậy, vẫn là cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn.
Mập mạp cũng rất moe, y có khả năng chính là một trong số rất ít người…… thích người mập mạp.
Không, không đơn giản là thích mập mạp…… người trước mắt nhỏ hơn y khoảng mười tuổi, y đây là…. còn thích người nhỏ tuổi hơn mình!
Trách không được trước kia y chưa từng gặp được người y thích, bên cạnh y có mập mạp, cũng có người nhỏ tuổi hơn, nhưng tiểu mập mạp như vậy trước kia thật đúng là chưa từng gặp qua.
Tô Mặc Tu đặc biệt muốn xoa bóp mặt của tiểu mập mạp này.
Phát hiện mình thế nhưng lại sinh ra một ý niệm như vậy, Tô Mặc Tu giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Cha người ta còn ở bên cạnh, thế mà y lại muốn đùa giỡn người ta, có phải rất quá đáng rồi không?
Không không không, sinh ra ý nghĩ như vậy với một học sinh cao trung…… Y cũng đã rất quá đáng!
Tưởng tượng như vậy, Tô Mặc Tu bỗng có hơi không đứng được, y ho nhẹ một tiếng, hoảng loạn nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Y xoay người, lên xe rồi cả người mới thanh tỉnh được một chút, lại thở dài.
Y không nghĩ tới sở thích của mình thế mà lại đặc thù như vậy.
Còn có…… Con nhà người ta thật ngoan ngoãn, thật đáng yêu, so sánh ra, em trai y kia thật khiến cho người ta phát sầu.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và truyenhdt.com Kaorurits.
Tô Mặc Tu nghĩ đến Chử Khải Vũ, nhịn không được thở dài.
Thời điểm Chử Khải Vũ sinh ra, y đã mười tuổi.
Y rất thích đứa em trai này, khi đó chỉ cần rảnh rỗi là sẽ chơi với em trai, cảm thấy em trai nho nhỏ đặc biệt đáng yêu.
Nhưng mà, chờ đến khi em trai y lớn đến 13-14 tuổi, đột nhiên liền thay đổi.
Cũng không thể nói là thay đổi, đại khái chính là thời kỳ phản nghịch, hơn nữa kết giao bạn bè không tốt lắm, em trai y bắt đầu thích đối nghịch với người trong nhà.
Nghĩ tới mấy năm sống trong sốt ruột, Tô Mặc Tu bỗng cảm thấy mệt tim.
Lúc y sinh ra, ba mẹ còn trẻ, vội vàng đua sự nghiệp, cũng chưa tự mình chiếu cố y bao nhiêu, chờ y lớn lên một chút thì yêu cầu với y còn rất cao, nhưng tới phiên em trai y thì hoàn toàn tương phản.
Lúc em trai y sinh ra, ba mẹ đều đã sắp bốn mươi tuổi, sau khi mẹ có mang em trai, còn bởi vì thân thể không khỏe nên không thể theo đuổi sự nghiệp nữa, trở về với gia đình.
Vì thế, từ nhỏ em trai y chính là mẹ tự mình trông, ba y cũng mỗi ngày cùng chơi đùa.
Đôi vợ chồng này nếu ở cổ đại phỏng chừng đã lên làm ông bà nội, sau khi sinh hạ con trai nhỏ thù đột nhiên bùng nổ tình thương cha mẹ, đối với đứa em trai này của y có hơi trân quý như bảo bối.
Cứ vậy một đường sủng ái…. Đến lúc em trai đến thời kỳ phản nghịch, bọn họ cũng giáo dục không được, chỉ có thể tận lực không đi chọc bực em y.
Vì thế, em y chẳng khác gì bọn trẻ trâu, ở nhà hở một tí là nổi giận phát hỏa, thành tích cũng xuống dốc không phanh, ba mẹ y tiêu không ít công phu mới làm em trai y có thể từ sơ trung lên thẳng cao trung của trường W được.
Hai năm cao trung qua đi, ba mẹ y cuối cùng đã thích ứng với biến hóa của em trai, đối với việc mỗi ngày em trai tiêu rất nhiều thời gian lăn lộn đầu tóc, quần thì cắt lủng lỗ chỗ, hô hô quát quát cùng một đám bạn cùng lứa tuổi làm bang phái linh tinh, tập mãi thành thói quen, kết quả một tháng trước, em trai y lại thay đổi.
Em trai y đột nhiên trở nên âm u, cũng không đi chơi khắp nơi với mấy thằng bạn nữa, cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, còn dùng ánh mắt tràn ngập hận ý mà nhìn ba mẹ.
Cũng chỉ có đối với y…… Thái độ của Chử Khải Vũ với y còn tính là có thể.
Ba mẹ y không có biện pháp gì với Chử Khải Vũ, hy vọng y có thể ở cạnh Chử Khải Vũ nhiều hơn, chú ý Chử Khải Vũ nhiều hơn, nên hôm nay y mới đưa em trai đến trường, còn định tiện đường nói chuyện tâm sự với Chử Khải Vũ.
Nhưng Chử Khải Vũ không chịu nói với y câu nào, còn ở cổng trường mắng bạn học.
Tô Mặc Tu nghĩ đến em trai thì có điểm hơi mệt tâm, nghĩ để tiểu mập mạp đáng yêu trước cổng trường kia, trái tim lại nhảy lên nhanh như bay.
Từ từ, y quên đem số điện thoại viết xuống cho tiểu mập mạp rồi!
Y chỉ nói dãy số một lần, tiểu mập mạp có thể nhớ kỹ sao? Có thể quay đầu liền quên mất không?
Hơn nữa tiểu mập mạp còn không có điện thoại, căn bản không có biện pháp liên hệ y rồi?
Y có cần mua cho tiểu mập mạp cái điện thoại không? Hoặc là hỏi thăm chỗ em trai một chút?
Không, y thật là điên rồi, thế mà y muốn đi hỏi thăm một nam sinh cấp ba.
Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, trở về công ty.
Nhưng mà tới công ty rồi, y vẫn thất thần như cũ, chung quy nhịn không được nhớ tới tiểu mập mạp kia.
Đầu của tiểu mập mạp cũng không biết bị làm sao, còn bị thương……
Còn có, khẩu vị của y lại kỳ lạ như vậy……
Tô Mặc Tu không nhịn xuống, search trên máy tính “Tiểu mập mạp”.
Tô Mặc Tu thừa nhận các bé béo rất đáng yêu, nhưng y không có hứng thú, vì thế y có bỏ thêm hai chữ “Học sinh”.
Ra tới các loại học sinh bụ bẫm.
Thật xấu!
Quá xấu!
Tô Mặc Tu tắt trang web đi, thở dài.
Tuy đều là mập mạp, nhưng cũng phân xấu đẹp, y có thể gặp được một mập mạp đẹp đã rất không dễ dàng, không thể trông cậy vào nơi nơi đều là mập mạp đẹp.
Tô Mặc Tu có điểm muốn gặp tiểu mập mạp kia, nghĩ lại tưởng tượng, lại bóp tắt manh mối trong lòng mình này.
Người ta là học sinh cấp ba! Y nghĩ cái gì vậy! Chắc chắn không thể quấy rầy người ta học tập chăm chỉ mỗi ngày hướng về phía trước!
Có thế nào…… Cũng nên chờ người ta đại học đã……
Việc Tô Mặc Tu rối rắm Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết, Tô Mặc Tu rời đi rồi, hắn cũng không để ý tới cha Thạch, tự mình vào trường học.
Cha Thạch đi theo phía sau hắn nói hắn: “Sao mày một chút nhãn lực cũng không có! Cũng không biết nói mấy câu hay ho với Tô Mặc Tu! Mày không có điện thoại thì cha có nè, cha có thể thêm bạn tốt với cậu ta…."
Ngôn Cảnh Tắc đi nhanh về phía trước, trực tiếp đến văn phòng của chủ nhiệm lớp mình.
Tật xấu thích mách lẻo lão sư này của Thạch Thành Anh làm nó không được hoan nghênh trong số các học sinh, nhưng lão sư trong trường rất thích nó.
Nó bụ bẫm nhìn thấy thành thật, trong nhà không thiếu tiền nhưng rất mộc mạc, học tập cũng cực kỳ nghiêm túc, còn thật dụng tâm mà quản lý kỷ luật lớp, vì học sinh trong lớp mà nhọc lòng……
Chủ nhiệm lớp Thạch Thành Anh họ Dương, là một phụ nữ bốn mươi tuổi, cô vô cùng thích Thạch Thành Anh.
Lần này Thạch Thành Anh phát sinh ngoài ý muốn, cô không chỉ có mỗi ngày gọi điện thoại cho cha Thạch mẹ Thạch, còn đi sang bệnh viện thăm, chỉ là cha Thạch không để cô gặp Ngôn Cảnh Tắc cả ngày ầm ĩ tự sát thôi.
Hiện tại thấy Ngôn Cảnh Tắc tới trường học, Dương lão sư vội vàng hỏi: “Thạch Thành Anh, vết thương của trò khỏi chưa? Có cần nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày không?”
“Cô ơi, em muốn đi học.” Ngôn Cảnh Tắc kiên định mà nhìn Dương lão sư.
Dương lão sư nhìn thấy ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc, đều cảm động. Đứa nhỏ này trên đầu còn bị thương mà đã một lòng nhớ thương học tập!
“Bác sĩ có dặn dò cái gì không? Có thể đi học chưa?” Dương lão sư hỏi.
“Có thể ạ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lúc này, cha Thạch có hơi béo giống nguyên chủ mới vào văn phòng, nói với Dương lão sư: “Dương lão sư, đứa nhỏ này mới ra viện thì nhớ thương tới đi học ngay, tôi cũng không có biện pháp, chỉ có thể để nó tới, lão sư chiếu cố nhiều hơn một chút nhé.”
“Ta sẽ.” Dương lão sư nói vài câu với cha Thạch.
Cha Thạch rất tôn trọng lão sư, cũng không biết giao lưu như thế nào, nói vài câu liền đi rồi.
Chờ chuyện Thạch đi rồi, Dương lão sư lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bệnh của trò có bệnh án gì đó mang theo không? Cô đưa em đến phòng y tế bên kia nhìn xem?"
“Dạ có mang theo, cảm ơn lão sư.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Dương lão sư đứng dậy mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi sang phòng y tế, trên đường nhìn đầu trọc băng bó của Ngôn Cảnh Tắc mà thở dài: “Trò tan học xong sao không về nhà mà chạy tới công trường bên kia?”
Lại nói tiếp, may mắn Thạch Thành Anh không sao, bằng không không chừng trường học phải gánh vác trách nhiệm nhất định.
Cái khác không nói, mẹ Thạch Thành Anh cô đã tiếp xúc qua, chính là một người rất gây chuyện.
“Dương lão sư, em nghe được Chử Khải Vũ gọi điện thoại với người ta, nói muốn qua bên kia kéo bè kéo lũ đánh nhau, nên em mới đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Dương lão sư cả kinh.
Ngôn Cảnh Tắc đáng thương vô cùng mà nhìn Dương lão sư: “Dương lão sư, em…… em không thích Chử Khải Vũ, muốn bắt lấy nhược điểm của cậu ta, lại nghe nói cậu ta muốn qua bên kia kéo bè kéo lũ đánh nhau, liền đi theo, nghĩ đến lúc đó đem chuyện này nói cho lão sư, cậu ta nhất định sẽ bị phê bình…… Em không nghĩ tới tòa nhà kia sẽ sập. Dương lão sư, em sai rồi, cô đừng chán ghét em nha.”
Có đôi khi, một người thừa nhận sai lầm của mình trước, nói ra điểm mình đã làm không đúng, rồi nói chuyện khác, sẽ khiến người ta càng thêm tin tưởng lời người đó nói.
Ít nhất, hiện tại Dương lão sư nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, đã lập tức tin Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cô sẽ không chán ghét trò, trò nói cho cô nghe kỹ càng tỉ mỉ xem.”
Ngôn Cảnh Tắc bèn đem ngọn nguồn toàn bộ mọi chuyện nói với lão sư.
Chuyện này hắn không nói với cha Thạch mẹ Thạch là vì nói cũng vô dụng, lấy tính cách của cha Thạch chắc chắn sẽ không ra mặt cho hắn.
Nhưng nói với lão sư vẫn là rất cần thiết.
Trong mấy tiểu thuyết hay phim ảnh học đường, học sinh ở trường có thể một tay che trời, nhưng ở trường W không có loại chuyện này. Ở đây quyền uy nhất vẫn là giáo viên, nhiều nhất chính là học sinh nào đó sớm đã không muốn học, dưới tình huống bọn chúng không quấy rầy kỉ luật lớp học, lão sư sẽ không quản bọn chúng, chẳng sợ bọn chúng trốn học cũng mặc kệ.
Cứ nói Chử Khải Vũ, ba mẹ Chử Khải Vũ đã sớm quyết định muốn cho Chử Khải Vũ đọc xong lớp 12 liền xuất ngoại, trường học đã liên hệ xong, lão sư tự nhiên sẽ không nhàn rỗi không có việc gì còn buộc gã học tập.
Nhưng nếu là Chử Khải Vũ ở trong trường học thương tổn bạn học khác…… trường W khẳng định muốn đuổi gã.
“Chử Khải Vũ hạ thuốc xổ lúc em thi, hại em thi không được, em quá giận…." Ngôn Cảnh Tắc hít hít cái mũi.
Dương lão sư nóng nảy: “Cuối kì trước trò tiêu chảy là bởi vì trò ấy hạ thuốc sao? Sao chuyện này trước đó trò không nói?"
“Lão sư, trước đó em không biết, khai giảng học kỳ này Chử Khải Vũ chạy tới uy hϊếp em, nói nếu em còn dám quản cậu ta thì sẽ lại cho em ăn thuốc xổ nữa, thế nên em mới biết, còn không có chứng cứ.” Ngôn Cảnh Tắc thoạt nhìn vô tội lại ấm ức, “Em chính là quá nổi giận, cho nên nghe cậu ta nói giữa trưa muốn ở nơi đó đánh nhau, nên em đi đến đó trước. Em đợi ở nơi đó thật lâu mà vẫn luôn không ai tới, có thể là cậu ta gạt em."
Sắc mặt Dương lão sư ngưng trọng, nhưng không nói chuyện.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nhưng cậu ta hẳn là cũng không biết tòa nhà kia sẽ sập, cho nên em không nói với người khác."
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện vẫn luôn nhìn vào mắt Dương lão sư, lúc này lại cúi đầu.
Dương lão sư lùn hơn Ngôn Cảnh Tắc không ít, cô vỗ vỗ bả vai Ngôn Cảnh Tắc, nói: “Trò đừng nghĩ quá nhiều, chỉ lo học tập cho tốt là được.”
“Dạ.” Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc gật đầu, lại dùng ánh mắt sáng lấp lánh đi nhìn Dương lão sư.
Dương lão sư thấy Ngôn Cảnh Tắc như vậy, trong lòng phá lệ bất mãn với Chử Khải Vũ.
Sau khi Thạch Thành Anh xảy ra chuyện, cô đã đi hỏi thăm riêng, biết được công trường kia đình công chính là bởi vì phát hiện có một khối đất bị lún xuống, xuất hiện tai hoạ ngầm.
Công ty khai phá rối rắm có nên đập tòa nhà đi xây lại một lần hay không, nên đình công trước, kết quả bọn họ còn chưa thương lượng ra tới, nhà đã sập.
Thạch Thành Anh bị thương, cô vốn tưởng rằng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hiện tại nghe Thạch Thành Anh nói như vậy……
Chử Khải Vũ luôn miệng nói muốn qua bên kia kéo bè kéo lũ đánh nhau, lại không đi, còn nói rất rõ ràng về tòa nhà, có khả năng nào là cố ý dẫn Thạch Thành Anh sang đó hay không?
Nhà Chử Khải Vũ có tiền có thế, nói không chừng từ nơi nào đó đã biết chuyện tòa nhà kia xảy ra vấn đề, sẽ sập rồi.
Dương lão sư vốn không thích Chử Khải Vũ, hiện tại cảm giác với Chử Khải Vũ càng thêm phức tạp.
Ngôn Cảnh Tắc không nói cái gì nữa, hắn đến phòng y tế nơi đó, ngoan ngoãn mà để giáo y làm kiểm tra cho hắn.
Thân thể hắn không sao cả, giáo y tỏ vẻ hắn có thể học tập ở trường, nhưng không thể quá mệt mỏi.
Dương lão sư nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, Ngôn Cảnh Tắc lúc này nói: “Lão sư, em có thể đổi ký túc xá không? Trong ký túc xá em bây giờ là Tôn Bân Bân, bạn của Chử Khải Vũ, cuối học kỳ 1 chính là cậu ta bỏ thuốc xổ vào mì gói của em, lần trước cậu ta còn cố ý làm ướt giường em, nói em đái dầm.”
Dương lão sư đương nhiên không có khả năng không đồng ý.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Em nghe nói Thiệu Thẩm Dương ở một mình……” Thiệu Thẩm Dương là do trường W đào tới, muốn cho cậu tương lai thi được Trạng Nguyên, cho cậu đãi ngộ khá tốt.
Vừa lúc phân ký túc xá dư ra một người, còn để cậu một mình ở một ký túc xá.
Mà bản thân Thiệu Thẩm Dương cũng là người thi được hạng nhất nhiều nhất của trường W.
Ngẫu nhiên thi cử trong trường học, thi kiến thức quá lệch hoặc là kiến thức bọn họ chưa học qua, Thiệu Thẩm Dương không đi học thêm nội dung trước nên sẽ không làm được, nguyên chủ và một nữ sinh khác mới có cơ hội vượt qua cậu.
Nếu không có chuyện yêu đương với Chử Khải Vũ…. Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Thiệu Thẩm Dương củng cố một năm lớp 12, tương lai nói không chừng là có thể thi được Trạng Nguyên của thành phố.
“Cô đi hỏi một chút, nếu có thể thì để trò và ở với trò ấy." Dương lão sư nói, cô dạy lớp một ngữ văn, Thiệu Thẩm Dương học lớp hai, cũng là học sinh của cô, cô thật ra cũng nắm chắc Thiệu Thẩm Dương sẽ đồng ý.
“Dương lão sư, em nhất định cùng bạn ấy cộng đồng tiến bộ.” Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn với Dương lão sư.
Ssu khi Ngôn Cảnh Tắc xem qua ký ức nguyên chủ đời trước, đối với Thiệu Thẩm Dương này, rất tiếc hận.
Đường đường là một học bá tiền đồ vô lượng, nói chuyện yêu đương với người ta, cuối cùng mạng cũng không còn….
Nói thật, học sinh cấp ba nói chuyện yêu đương làm chi? Chăm chỉ học tập không tốt sao?
Có rảnh yêu đương, mắc gì không làm nhiều hơn mấy bài thi?
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy hắn có thể đốc xúc Thiệu Thẩm Dương học tập, ngoài ra…… Thấy hắn và Thiệu Thẩm Dương chung một cái phòng ngủ, Chử Khải Vũ chắc chắn sẽ sốt ruột, khó chịu, thống khổ.
Nói không chừng còn sẽ tiếp tục động thủ với hắn.
Hắn chờ!
Hắn bảo đảm Chử Khải Vũ tự làm tự chịu!
Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau Dương lão sư, đi tìm Thiệu Thẩm Dương.
Thiệu Thẩm Dương cao gầy, lớn lên giống tiểu thịt tươi nào đó đang nổi trong giới giải trí, nói cách khác đỉnh một gương mặt giá trị nhan sắc cao, được quảng đại quần chúng tán thành.
Đương nhiên, xa so ra kém A Tu nhà hắn là được!
Nhưng cho dù như vậy, tại trường cao trung này, Thiệu Thẩm Dương cũng coi như là soái ca số một số hai, khí chất lãnh ngạo kia của cậu còn cho cậu thêm điểm cộng.
Duy nhất làm Ngôn Cảnh Tắc tương đối kinh ngạc là sau khi hắn nhìn thấy Thiệu Thẩm Dương, không cảm nhận được được bất luận hơi thở GAY nào trên người Thiệu Thẩm Dương cả.
Thiệu Thẩm Dương này cũng không biết là không thông suốt, hay là…… Cậu ta thật ra là trai thẳng?
Nhìn lại ký ức nguyên chủ, Chử Khải Vũ trọng sinh thời gian không dài, nhưng mấy ngày nay đã bắt đầu nghĩ biện pháp tiếp cận Thiệu Thẩm Dương, chỉ là Thiệu Thẩm Dương còn ở giai đoạn không để ý tới Chử Khải Vũ…… Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Thiệu Thẩm Dương cười cười: “Chào cậu.”
“Chào cậu.” Thiệu Thẩm Dương gật gật đầu với Ngôn Cảnh Tắc. Bọn họ trước kia không ít lần cùng đi tham gia thi đấu gì đó, kỳ thật là quen biết, chỉ là nguyên chủ không thích kết giao bạn bè, Thiệu Thẩm Dương cũng giống vậy, cho nên không nói chuyện bao nhiêu.
Biết được Ngôn Cảnh Tắc muốn cùng mình chung một phòng ngủ, Thiệu Thẩm Dương không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, lúc cư xử với Ngôn Cảnh Tắc còn lộ ra chút nhiệt tình.
Chờ Ngôn Cảnh Tắc đem hành lý lấy lại đây, cậu còn hỗ trợ thu dọn, chờ thu dọn xong, lập tức nói: “Thạch Thành Anh, tớ có một đạo đề không biết làm…… Cậu biết làm như thế nào không?”
Cậu nói, rồi cũng không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách bổ sung thật dày, lúc nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt còn tràn ngập lòng hiếu học.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn vẫn là một người bệnh mới xuất viện mà!
Nhưng trẻ em yêu học tập là chuyện tốt…… Ngôn Cảnh Tắc nhìn nhìn đề mục, dựa vào trải qua mình đã từng làm học bá, cùng với ký ức nguyên chủ, giảng giải cho cậu.
Thiệu Thẩm Dương nghe được bừng tỉnh đại ngộ, cảm kích mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cảm ơn, đúng rồi, cậu bị thương, ngày mai tớ mua cơm sáng cho cậu nha?”
Ngôn Cảnh Tắc cũng không chối từ, đáp ứng, đồng thời hàn huyên vài câu với Thiệu Thẩm Dương.
Thiệu Thẩm Dương ở bên ngoài rất cao lãnh, nhưng thật ra cậu nói rất nhiều, còn lời trong lời ngoài coi Ngôn Cảnh Tắc như người một nhà…… Ngôn Cảnh Tắc mới đầu có điểm kỳ quái, hàn huyên vài câu với cậu nhiều hơn thì minh bạch nguyên nhân.
Nguyên chủ bởi vì mẹ quản chế, toàn thân không có một kiện đồ vật đáng giá, thành tích lại rất tốt…… Thiệu Thẩm Dương đây là coi hắn trở thành học sinh gia đình bình thường, dựa vào thành tích tiến vào trường W.
Bản thân Thiệu Thẩm Dương cũng là đứa trẻ gia đình bình thường, nên rất muốn làm bạn với hắn.
Hết chương 42.