Chung Tình - Chương 30
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Tuy rằng Ngôn Cảnh Tắc nói muốn cho Tô Mặc Tu ăn, nhưng Tô Mặc Tu không muốn để một bệnh nhân như hắn động thủ, tự y làm hai tô mì sợi.
Ngôn Cảnh Tắc cũng chỉ phụ trách ở bên cạnh chỉ huy: “Nhiều thịt bò thêm cho anh đi! anh muốn ăn nhiều một chút thịt bò, bổ thân thể!”
Có mấy thứ tạm thời ăn không được, thịt bò chung quy vẫn được.
Tô Mặc Tu yên lặng mà đem thịt bò được chú Lý đã chuẩn bị trong tủ lạnh cắt thành lát cắt, xếp vào tô của Ngôn Cảnh Tắc.
“Em cũng ăn nhiều một chút đi!” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Em gầy quá, bế lên tới không thoải mái.”
“Anh đủ chưa!” Tô Mặc Tu lạnh lùng mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc còn ghét bỏ mình gầy, hai mắt sau kính hàn quang lập loè, dao trên tay bóng loáng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đủ rồi!”
Hắn đi ra khỏi phòng bếp, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, chờ Tô Mặc Tu cho hắn ăn.
Tô Mặc Tu tiếp tục cắt thịt, nghĩ nghĩ, trên tô mì của y cũng phủ kín thịt bò.
Lại rải lên tỏi rang, rau thơm, hạt mè, cuối cùng lại rưới lên một chút canh……
Thời điểm chú Lý trở về, liền thấy Tô Mặc Tu bưng hai chén mì, từ phòng bếp ra tới.
“Tô trợ lý, sao cậu lại đi nấu cơm? Chờ tôi về tới là được mà!” chú Lý vội nói.
Chú Lý là Khang gia dùng nhiều tiền mời về, bằng cấp không thấp, nhưng trước đó Tô Mặc Tu tới Khang gia nói chuyện công ty với thiếu gia nhà ông, ông một câu cũng nghe không hiểu.
Ông vẫn luôn cảm thấy Tô Mặc Tu rất lợi hại, hiện tại bắt Tô Mặc Tu nấu cơm…… Ông cảm thấy không tốt lắm.
Chủ yếu là…… Tô trợ lý là do thiếu gia nhà ông mạnh mẽ mang về!
"Để cậu ấy làm đi." Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía chú Lý, “Chú Lý, sau này mỗi buổi chiều chú lại đây, giúp đỡ sửa sang lại một chút là được, chuyện nấu cơm này cứ Tô Mặc Tu làm.”
Chú Lý: “……” Thiếu gia, cậu không sợ Tô trợ lý từ chức sao?
Dù cậu không sợ Tô trợ lý từ chức, cậu không sợ Tô trợ lý hạ độc cậu sao?! Loại người có chỉ số thông minh cao đều rất đáng sợ, nói không chừng cho độc vô thịt bò cậu ăn kia rồi sao?!
“Chú Lý, hai ngày này chú cũng rất bận, cứ để đồ ở đó, chú đi về trước đi." Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
"Thiếu gia, vậy cậu có việc cứ gọi điện thoại cho tôi." chú Lý đáp ứng. Thiếu gia nhà ông là một người bệnh tâm thần, hơn nữa trước mặt ông không hề che giấu, nếu ông không nghe theo, không chừng giây tiếp theo thiếu gia sẽ bạo nộ….
Chú Lý gọi bảo tiêu để bao lớn bao nhỏ ông mua về lại, rất nhanh đã rời khỏi.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc mới nhìn về phía Tô Mặc Tu, nói với Tô Mặc Tu: “A Tu, tài nấu ăn cũng anh rất khá đó, sau này nấu cơm để anh bao hết cho!"
Tô Mặc Tu nói: “Công ty có nhà ăn rồi.”
"Nguyên liệu nấu ăn ở nhà ăn công ty so được với nguyên liệu thuần thiên nhiên hữu cơ, mỗi ngày vận chuyển về bằng đường hàng không ở chỗ anh sao? Quan trọng nhất chính là, đầu bếp ở nhà ăn sẽ không giống anh, dùng tình yêu để nấu cơm!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu: “……”
"Tô mì này của em anh nếm ra được, em đối với anh tràn đầy tình yêu." Ngôn Cảnh Tắc nói xong, mồm to ăn lên, ăn đến đặc biệt ngon lành.
Tô Mặc Tu nếm một ngụm mì sợi mình làm, cảm thấy rất bình thường.
Chỉ là mì sợi phổ phổ thông thông, dùng cải thìa và canh gà giữa trưa còn thừa làm nước lèo, lại cho thêm thịt bò nữa thôi….
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc ăn đến ngon lành như vậy…… Tô Mặc Tu cũng chậm rãi ăn sạch một tô mì trước mặt.
Chờ ăn xong, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đi thôi, ăn uống no đủ rồi, anh giúp em đi dọn phòng, còn có áo ngủ qυầи ɭóŧ gì đó anh cầm đi giặt một chút, dùng máy hong khô hong cho khô, như vậy em tắm xong là có thể trực tiếp mặc được!"
ta đi giúp ngươi thu thập phòng, còn có áo ngủ qυầи ɭóŧ gì đó, ta cầm đi tẩy một chút dùng hong khô cơ hong khô, như vậy chờ hạ ngươi tắm xong liền có thể trực tiếp xuyên!”
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, bèn chạy tới cầm qυầи ɭóŧ Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu nhìn đến trong lòng nóng lên, hít sâu một hơi.
Trước kia có người nói với y, nói đàn ông đều là dùng nửa thân dưới suy nghĩ, lúc ấy y còn chưa tin, bây giờ có hơi tin rồi.
Chính y hình như là loại người như vậy.
Ý nghĩ đang bay lên chín tầng mây, Tô Mặc Tu bỗng thấy Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại: “Đúng rồi, buổi tối anh sợ bóng tối lắm…… Có thể ngủ chung với em được không?”
Tô Mặc Tu có hơi hoài nghi gu thẩm mỹ của mình, y bỗng nhiên đứng dậy, cầm quần áo mình vào phòng ngủ phụ.
Ngôn Cảnh Tắc thấy bộ dáng y sức sống tràn đầy, cười rộ lên.
Còn Tô Mặc Tu, y vào phòng ngủ, nhịn không được có điểm ngốc ra.
Sao y lại…. Thật sự vào nhà Ngôn Cảnh Tắc ở kia chứ?
Hai ngày nay phát sinh hơi nhiều chuyện, làm trong lòng y rất loạn.
Tỷ như y vẫn luôn cho rằng Khang Tín Hậu và anh trai y là một đôi hôn phu thê ngọt ngọt ngào ngào, kết quả anh trai y nɠɵạı ŧìиɧ, Khang Tín Hậu tự sát.
Hiện tại càng đột nhiên xông ra một Ngôn Cảnh Tắc……
Tô Mặc Tu khóa cửa phòng lại, xoa xoa đầu mình.
Trong nhà này, cho dù là phòng ngủ phụ cũng vô cùng vô cùng lớn, trước kia Tô Mặc Tu chưa từng ngủ qua phòng nào tốt đến vậy.
Hết thảy chuyện này đều làm y bất an.
Theo bản năng, y muốn tìm công việc gì đó để làm, nhưng tìm không thấy, nghĩ tới nghĩ lui, y lấy điện thoại ra, bắt đầu xem sách tư liệu học tập.
Cùng thời gian, Ngôn Cảnh Tắc đang rửa mặt.
Tắm rửa một cái, xử lý bản thân mình sạch sẽ, lại cạo râu cho sạch sẽ……
Dao cạo râu thật sự dùng quá ngon, trời biết đời trước hắn mỗi ngày lấy chủy thủ cạo râu có bao nhiêu phiền toái!
Sau khi dùng dao cạo râu điện cạo râu, hắn lại lấy ra lưỡi dao để cạo râu, thuận tay cạo luôn lông mọc thừa quanh lông mày.
Một khuôn mặt sạch sẽ cứ như vậy ra tới, kế tiếp…… Một kiện áo ngủ lỏng lẻo, tóc lại vò vò đến tự nhiên mà có hình.
Hoàn mỹ, có thể đi thi triển mỹ nhân kế rồi!
Tô Mặc Tu nhìn nhìn sách, đã đắm chìm vào đó, lúc này, tiếng đập cửa truyền đến.
Y mở cửa, bỗng đối diện với một đôi mắt thâm thúy.
Tô Mặc Tu cả kinh trong lòng, có chút lo lắng Ngôn Cảnh Tắc sẽ nhào vào trong ngực.
Y sợ bản thân mình sẽ luyến tiếc cự tuyệt.
Nhưng mà Ngôn Cảnh Tắc không có làm như vậy, ngược lại mặt đầy nghiêm túc: “Tôi có thể đi vào nói chuyện với em được không?”
Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu mất tự nhiên mà dời tầm mắt đi: “Anh vào đi.”
Nói xong rồi, Tô Mặc Tu mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc chỉ mặc một cái áo ngủ hơi mỏng, nhưng hối hận đã không còn kịp rồi.
Hơn nữa, y ẩn ẩn có chút chờ mong…… Đây là làm sao vậy?!
Ngôn Cảnh Tắc vào phòng, liền nói: “A Tu, tôi không phải là một người tốt.”
Tô Mặc Tu cả kinh.
Ngôn Cảnh Tắc thật sâu mà nhìn Tô Mặc Tu: “Tôi yêu em, tôi không thể không có em, cho nên tôi vừa tới thế giới này đã nghĩ cách cột em vào bên người mình…… Thật xin lỗi em.”
Ngôn Cảnh Tắc bây giờ hoàn toàn thay đổi so với ban ngày, Tô Mặc Tu theo bản năng mà nói: “Không sao.”
Ngôn Cảnh Tắc vẫn nhìn Tô Mặc Tu như cũ, ánh mắt chuyên chú kia làm Tô Mặc Tu cảm thấy mình được yêu sâu đậm.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Nhưng nếu có một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy…… Em có thể tiếp nhận tôi như vậy sao?”
Tô Mặc Tu ngơ ngác gật đầu.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tôi vừa tới thế giới này, bên người không có em tôi rất sợ hãi, có thể ngủ chung với em được không? Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em cả, chúng ta ngủ hai cái chăn khác nhau!"
Hắn thể hiện ra một bản thân không giống mình trước đó, chế tạo cảm giác thần bí, còn vẫn luôn dùng ánh mắt thông đồng với Tô Mặc Tu…… Hắn cũng không tin Tô Mặc Tu còn có thể cự tuyệt hắn!
Tô Mặc Tu cũng không biết cọng dây thần kinh nào của mình đáp sai nữa, Ngôn Cảnh Tắc bò lên giường y ngủ, y thế mà lại…… không cự tuyệt.
Nhưng người trước mắt này là Ngôn Cảnh Tắc, không phải Khang Tín Hậu, bọn họ ở bên nhau chắc cũng có thể.
Y muốn người này.
“Khang tổng, anh ta đã đi đâu?” Tô Mặc Tu hỏi.
“Sau khi tự sát liền đi đầu thai chuyển thế.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lấy tình huống vốn có của Khang Tín Hậu, kiếp sau không nhất định có thể đầu thai tốt được. Nhưng hắn dùng thân thể Khang Tín Hậu, Khang Tín Hậu khẳng định có thể đầu thai tốt.
“Anh ta muốn cái gì có cái đó, không nghĩ tới còn sẽ tự sát.” Tô Mặc Tu có chút thương cảm.
Y không thích Khang Tín Hậu, cấp trên như vậy không ai thích cả, nhưng đột nhiên biết được hắn tự sát, vẫn là có chút khó chịu.
Đặc biệt là trước đó y đã thấy được ảnh chụp và video Khang Tín Hậu tự sát.
Y thậm chí có điểm không hiểu Tô Nghiên Thanh, Tô Nghiên Thanh rõ ràng ở trước mặt y nói anh ấy và Khang Tín Hậu cảm tình rất tốt, còn khoe ra Khang Tín Hậu mua các loại đồ vật cho anh ấy, sao đột nhiên lại nɠɵạı ŧìиɧ?
Dựa theo lời Ngôn Cảnh Tắc, tâm lý Khang Tín Hậu có vấn đề, vậy Tô Nghiên Thanh dù có muốn nɠɵạı ŧìиɧ, cũng nên buộc Khang Tín Hậu đi trị liệu trước đã, sao còn làm như vậy……
Nhưng tuy y và Tô Nghiên Thanh là anh em, nhưng cũng không thân thiết, không quản được Tô Nghiên Thanh --- Mấy năm trước lúc gặp lại nhau, y vô cùng cao hứng, nhưng Tô Nghiên Thanh lại bảo trì khoảng cách với y.
Người cha trên danh nghĩa kia của y dùng thân phận y làm thẻ tín dụng, mượn tiền online, vay tiền thân thích vân vân, dịch tới dịch lui tiền lời, đại khái mang đến cho y món nợ gần 300 vạn.
Những món nợ đó có vài món thật ra y có thể không trả, rốt cuộc chẳng quan hệ gì với y. Nhưng khi đó y thiếu kiến thức nên không biết, bị chủ nợ uy hϊếp linh tinh đã rất sợ.
Quan trọng nhất chính là, y đối với tương lai mình tràn ngập chờ mong, y không muốn bất chấp tất cả, không muốn tín dụng minht bởi vì những nợ nần này mà lung tung rối loạn.
Dưới loại tình huống này, Tô Nghiên Thanh tìm người giúp y trả hết tất cả nợ nần, bảo y về sau chỉ cần đúng hạn trả tiền cho người kia là được…… y đương nhiên một ngụm đáp ứng, cũng rất cảm kích Tô Nghiên Thanh.
Có một đoạn thời gian, y hay đi tìm Tô Nghiên Thanh, muốn cùng Tô Nghiên Thanh bồi dưỡng cảm tình, rốt cuộc bọn họ là anh em ruột, còn là anh em song sinh.
Nhưng sau đó y lại biết được Tô Nghiên Thanh mua một cái đồng hồ là mấy trăm vạn, còn phát hiện mình kỳ thật có thể tìm luật sư thưa kiện, giảm bớt nợ nần.
Chuyện trước…. Dù Tô Nghiên Thanh có tiền, cũng không có đạo lý không không mà cho y, chuyện này y biết rõ, nhưng Tô Nghiên Thanh rõ ràng có tiền, còn tìm riêng người trung gian giúp y trả tiền, để y trả lại cho người trung gian kia, hiển nhiên là không muốn nhấc lên quan hệ quá sâu với y.
Còn chuyện sau…. Tô Nghiên Thanh hẳn là không biết tìm luật sư này kia, mới có thể đơn giản thô bạo xử lí chuyện của y, nhưng việc này cũng đủ để chứng minh, Tô Nghiên Thanh đối với y cũng không để bụng.
Nói ngắn lại, Tô Nghiên Thanh là không muốn thân cận với y, y cũng liền chủ động bảo trì khoảng cách với Tô Nghiên Thanh thôi.
Đương nhiên, Tô Nghiên Thanh rốt cuộc giúp y giải quyết khốn cảnh bị buộc nợ, còn giới thiệu cho y công việc nếu dựa vào chính y thì không thể nào tìm được, y vẫn thấy cảm kích Tô Nghiên Thanh như cũ.
"Em đang thương tâm vì Khang Tín Hậu sao?" Ngôn Cảnh Tắc nhìn Tô Mặc Tu nói.
Tô Mặc Tu lấy lại tinh thần thì thấy Ngôn Cảnh Tắc đã chui vào ổ chăn của mình, hai người da thịt thân cận, làm cả người y đều mềm nhũn, vừa động cũng không muốn động.
Ngôn Cảnh Tắc còn nói: “Sao em có thể ở trên giường anh mà nghĩ đến người khác…… Anh quá thương tâm!”
Tô Mặc Tu: Này hình như là giường của y mà?
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc bèn ôm lấy Tô Mặc Tu: “Em để anh ôm khóc một lát đi.”
Tô Mặc Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên không khóc, hắn ngủ.
Dù không có ngủ thật, cũng có thể giả bộ ngủ.
Mặc kệ tìm lý do gì, chuyện bò lên giường này có một thì sẽ có hai, hôm nay hắn đã ngủ ở chỗ Tô Mặc Tu rồi, ngay mai Tô Mặc Tu cũng không có lý do cự tuyệt hắn tiếp tục ngủ lại.
Cuộc sống chung quy sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Tỷ như, hắn đã liên hệ qua tầng lớp quản lý công ty và các cổ đông, muốn đề bạt Tô Mặc Tu, để Tô Mặc Tu làm người đại diện hắn xử lý việc công ty, chờ những người này đồng ý rồi, hắn sẽ có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc - có việc thì trợ lý làm, không có việc thì cũng có trợ lý!
Hết chương 30.