Chương 9

Cực kỳ giống tình hình đêm đó.

Đột nhiên eo bị kéo đi, Trì Gia còn ngây ngốc, phản ứng đầu tiên cho rằng hồ ly tinh lại đang trêu chọc nàng .

Nào có biết một giây sau, Cảnh Nhuế giơ cằm của nàng lên, môi cũng tiến đến gần.

Giờ khắc này, trong quán rượu cũng vang lên một bài hát ám muội trêu người..

Bầu không khí làm nổi bật đến vừa vặn.

Chóp mũi hai người như có như không lướt qua nhau, hơi thở ấm áp của đối phương cận kề trong gang tấc.

Cảnh Nhuế nâng mặt Trì Gia, chậm rãi khẽ buông mi, "Hôn tôi..."

Trì Gia cảm thấy thật bối rối.

Thấy Trì Gia không né tránh, Cảnh Nhuế mang theo vài phần men say, đặt lên môi nàng một cái hôn.

Nhợt nhạt, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, nhưng khiến tâm hồn người ta ngây dại.

Cảnh Nhuế dùng chóp mũi cạ cạ gò má Trì Gia, vẫn như cũ duy trì khoảng cách thân mật, khóe môi nhoẻn cười, như cách Trì Gia thường hay nói, cười như hồ ly tinh.

Coi như Trì Gia vừa hoài nghi mình nghe lầm, nhưng bây giờ cái tư thế này cũng có thể làm cho nàng rõ ràng tất cả. Huống chi, lúc này Cảnh Nhuế thật sự hôn nàng!

Bị... Nữ nhân hôn.

Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra, trong lòng thật sự hoảng sợ, "Cô bị bệnh thần kinh hả? Uống đến mụ mị rồi phải không?!"

"Tôi nhìn thấy người cũ, không muốn cô ấy quấn quít lấy tôi." Nhìn mặt mày Trì Gia, Cảnh Nhuế vội giải thích, "Giúp tôi một việc."

"Vậy cô cũng không được hôn tôi như thế chứ, đại tỷ!" Trì Gia dư quang thoáng nhìn, xác thực có người hướng nơi này tới rồi, một nam một nữ. (Do hiện tượng đồng âm nên có thể Trì Gia nghe nhầm thành "anh ấy", lúc này Trì Gia chưa biết tính hướng của Cảnh Nhuế.)

"Giúp tôi." Cảnh Nhuế đánh giá Trì Gia ở khoảng cách gần, "Tôi giới thiệu cho cô hợp đồng."

Trong lúc mấu chốt như bây giờ, sao lại có thể lôi chuyện công việc ra nói chứ?.

"Đây không phải vấn đề hợp đồng..." Trì Gia cảm giác mình nhất định phải giữ vững nguyên tắc.

Cảnh Nhuế rất am hiểu nắm thóp kẻ khác: "Biệt thự, 500 mét vuông."

Biệt thự... 500 mét vuông...

Trì Gia một năm cũng tiếp không tới mấy lần đơn thiết kế như vậy.

Nhà thiết kế nội thất lương căn bản cực thấp, lương từ phần trăm hoa hồng hợp đồng biệt thự này phần trăm trích ra không thể nghi ngờ là siêu to khổng lồ, vừa nghe đến biệt thự 500 mét vuông...

"Cô... Nói thật chứ?"

"Đương nhiên."

Trì Gia rất phối hợp, lúc Cảnh Nhuế đặt tay trên eo nàng, nàng còn chủ động câu lên cổ của Cảnh Nhuế, cụp mắt nhìn chằm chằm đối phương một lúc, mím mím môi, nhắm mắt hôn lên.

Chỉ là hôn giả vờ, kỳ thực cũng không có gì.

Dù sao các nàng cũng đều là phụ nữ, lại không lỗ lã.

Trì Gia ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, chậm rãi hôn lên mặt cô.

Vì giấy tính tiền, nàng đêm nay cũng là bất cứ giá nào.

Phụ nữ da ngoài nhẵn nhụi, còn mang theo mùi thơm như có như không, kỳ thực, so với hôn đàn ông thoải mái hơn nhiều.

Lúc đối phương dùng môi nhẹ nhàng lướt qua mặt mình, Cảnh Nhuế lại có cảm giác, tay đỡ trên eo Trì Gia, không tự chủ được chậm rãi nắm chặt, thân thể của hai người sát lại càng thân mật.

Trì Gia nhất thời còn chưa thích ứng được việc cùng nữ nhân làm như vậy, cau mày nhắm mắt hôn.

Cảnh Nhuế hơi hơi nghiêng đầu, không nhịn được hôn lên môi Trì Gia.

Hai người môi mỏng, dính sát vào tụ lại cùng nhau. Cơ thể Trì Gia cứng đờ, dán vào môi Cảnh Nhuế không nhúc nhích, càng bối rối.

Đóng phim thôi mà, cần gì nghiêm túc như thế?

Âm nhạc bập bùng, quang ảnh đan xen.

Tất cả động tác đều phát sinh theo bản năng, Cảnh Nhuế khẽ nhếch mở môi, bắt đầu mυ"ŧ vào môi trên Trì Gia , mềm nhẹ lại mạnh mẽ.

Một chút cảm giác mâu thuẫn ban đầu dần dần biến mất dưới sự âu yếm của bờ môi đối phương, lông mày Trì Gia giãn ra, nhắm hai mắt, tựa hồ như đang hưởng thụ.

Đêm nay nhất định là uống đến đầu không còn minh mẫn, Trì Gia nghĩ, bằng không cùng nữ nhân hôn môi, nàng không những không đẩy ra còn đang phối hợp đáp lại.

Nhưng mà, thật thoải mái, môi đối phương tựa như quả hồng mềm, quyến rũ làm sao!

Tay Trì Gia câu trên cổ Cảnh Nhuế, không nhịn được càng quấn càng chặt, nàng từ ghế ngồi tuột xuống, nhưng môi từ đầu đến cuối không có cùng Cảnh Nhuế tách ra, cứ thế dính vào nhau.

Nàng vẫn cảm thấy mùi nước hoa Cảnh Nhuế trên người thật dễ ngửi.

Mà thời khắc này, chóp mũi của nàng chỉ còn đọng lại mùi vị của Cảnh Nhuế, hương thơm dường như từ phần môi các nàng hôn nhau xông vào tâm nhĩ.

Tim đập thật nhanh, cũng sắp đuổi theo được nhịp trống xập xình.

Đã lâu chưa từng có cảm giác như vậy, Cảnh Nhuế từng lần từng lần một mυ"ŧ môi Trì Gia, mà lần tiếp theo hôn lên, cô theo bản năng dò tìm lưỡi nàng, nhẹ nhàng liếʍ hôn, lợi dụng khi đối phương thư thả, thuận lợi tiến vào.

Ấm áp mà ẩm ướt, quấn cùng một chỗ.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mỗi một tế bào thần kinh đại não.

Trì Gia theo bản năng hé môi, đáp lại cô, dây dưa lẫn nhau.

Chờ chút, lưỡi... Hôn lưỡi á?

"Ưʍ..." Trì Gia mở mắt, đẩy Cảnh Nhuế ra, lúc này mặt nàng đã ửng đỏ như mặt trời, "Không được đưa lưỡi vào..."

"Lại cho cô hợp đồng hai căn biệt thự." Cảm giác của Cảnh Nhuế đã được khơi gợi lên, không muốn cứ như vậy im bặt đi, cô nghiêng đầu hướng Trì Gia tới gần lần thứ hai, tựa lên trán nàng, mang theo thở dốc nhẹ nhàng, tiếng nói trêu người, "Tiếp tục..."

Hồ ly tinh, kỹ thuật hôn thật tốt.

Hôn Trì Gia chưa hết thòm thèm, cô cảm giác mình trước đây tiếp nhận hôn đều không có bao nhiêu cảm xúc.

Trì Gia cũng không muốn dừng lại, chỉ là tiềm thức lại cảm thấy như vậy không thích hợp, cùng nữ nhân hôn lưỡi? Khó chịu cực kì...

Cảnh Nhuế ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cổ Trì Gia, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. Cô ngậm môi Trì Gia, chủ động hôn một cái không sâu không cạn.

Câu dẫn đến mức khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.

Trì Gia không kìm lòng được, cư nhiên không tiết tháo hôn đáp lại Cảnh Nhuế một lúc lâu.

Cảnh Nhuế nở nụ cười, dùng ngón cái xoa xoa môi dưới Trì Gia, lại hôn một cái.

Trì Gia mơ hồ nhìn chằm chằm mặt Cảnh Nhuế, còn có đôi môi bị mình hôn đến hồng nhuận. Xong rồi say rồi, đêm nay rượu vào loạn óc, Trì Gia cảm thấy hồ ly tinh thật là đẹp, càng xấu hổ, còn muốn... tiếp tục hôn cô.

Men rượu duy trì lâu dài kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại não.

Nhìn Cảnh Nhuế vừa uống rượu vừa cười, đại não Trì Gia nóng lên, vọt một cái liền đem Cảnh Nhuế đặt ở trên quầy bar, đưa môi lên, chính là một nụ hôn lưỡi cháy bỏng.

Nãy giờ toàn là hồ ly tinh câu dẫn mình, chứ mình đã làm cái chi đâu?

Trì Gia đột nhiên nghĩ thông suốt, nàng hơn nửa đêm đi ra ngoài uống rượu, đơn giản cũng là muốn giải tỏa áp lục, nàng hiện tại cảm thấy hôn hồ ly tinh cũng rất thư giãn, lại vừa thơm vừa mềm, hôn rất thoải mái.

Đối phương đột nhiên nóng bỏng chủ động, Cảnh Nhuế tự nhiên hữu cầu tất ứng, cũng ôm thân thể Trì Gia, quấn lại sát nhau hơn, hôn trả lại đến vong tình.

Nơi này cũng không phải quán bar Lesbian, hai người phụ nữ công khai hôn nồng nhiệt, khó tránh khỏi sẽ làm người khác chú ý.

Ninh Thiển bởi vì chuyện của Ôn Cận, vẫn rầu rĩ không vui, đêm nay một người tới đây uống rượu, mới tiến vào quán bar không bao lâu, thì nhìn thấy hai mỹ nữ ôm nhau hôn đến thiên lôi câu địa hỏa.

Nhìn kỹ, hai người này nàng đều quen biết. Nhìn bộ dáng Cảnh Nhuế hôn say sưa, Ninh Thiển thẹn thùng, "Mẹ ơi, cái này gọi là không có hứng thú..."

Không biết hôn bao lâu, Trì Gia đã không có khái niệm thời gian.

Nàng chưa bao giờ có loại hưng phấn này trước đây, giống như lâm vào một cơn nghiện, day dứt không muốn dừng lại, kỹ thuật hôn của hồ ly tinh thật sự là quá tốt rồi...

Mãi cho đến hít thở không thông, Trì Gia mới buông môi Cảnh Nhuế ra, gấp gáp thở hổn hển. Mặt đỏ bừng lên, cũng may dưới ánh đèn u ám, khó có thể nhìn rõ.

Một màn bùng cháy nồng nhiệt như vậy, quả là một dịp thu hút ánh mắt của quần chúng qua đường, Trì Gia rốt cục ý thức được các nàng có chút quá kiêu ngạo.

Tâm tình dần dần ổn định.

Ninh Thiển không tiến lên chào hỏi các nàng, không muốn tiếp cận tình huống như vậy. Nàng một người tìm hẻo lánh, uống rượu buồn của bản thân. Có đôi lúc Ninh Thiển rất hâm mộ những ai có thể hết yêu rồi thì có thể buông bỏ được tình cũ, bởi lẽ bản thân nàng, buông bỏ người ấy là một việc quá đổi nhọc nhằn, nàng căn bản là không làm được.

Lúc nào thì nàng và Ôn Cận mới có thể giống như hai người kia vậy...?

Ôn Cận cô ấy nhất định sẽ nâng mặt của mình, hôn rất ôn nhu đi...

Ninh Thiển phát hiện mình lại nghĩ hơi nhiều...

"Kỹ thuật hôn cũng không tệ lắm." Cảnh Nhuế uống rượu, bình phẩm biểu hiện của Trì Gia ban nãy.

Hôn nữ nhân, hồ ly tinh hình như cảm thấy không có vấn đề gì.

Trì Gia nghĩ, bản thân cũng không nên có biểu hiện gì đáng kể.

Dù sao cũng là xem như uống nhiều rồi, chơi trò chơi hơi điên một chút, nếu như canh cánh trong lòng thì đó mới lúng túng.

"Cô cũng không tồi, thật thoải mái." Trì Gia cố tỏ ra là mình ổn. Rõ ràng vừa nãy lúc Cảnh Nhuế hôn lưỡi nàng, tâm tình của nàng có thể dùng sóng lớn mãnh liệt để hình dung.

Nghe Trì Gia trả lời như vậy, Cảnh Nhuế đột nhiên dùng ánh mắt cân nhắc nhìn nàng, "Cô không phải là cong chứ?"

"Ai nói cùng nữ nhân hôn môi chính là cong, không phải cô muốn tôi giúp cô giải vây sao?" Trì Gia suýt chút nữa bị sặc rượu, nàng từng câu từng chữ nói với Cảnh Nhuế, "Cô Cảnh, cô yên tâm, tôi đối với nữ giới không có cảm giác, tôi đối với ngài càng không có ý tứ gì khác."

Nói là giải vây, lúc Trì Gia cùng Cảnh Nhuế hôn lưỡi, nàng đã sớm quên đi cái "người cũ" gì kia.

Cảnh Nhuế nhíu mày cười, "Như vậy là tốt nhất."

Ngữ khí thế kia là có ý gì? Họ Cảnh hình như sợ mình coi trọng cô ta sao?

Trì Gia tự cho là mình rất "Dễ bán".

Nốc hết một ly rượu lớn, Trì Gia xem thường cười, lời thề son sắt nói với Cảnh Nhuế, "Coi như đàn ông của toàn thế giới đều tuyệt chủng, không, coi như nam nhân và nữ nhân đều tuyệt chủng, chỉ còn lại hai người chúng ta... Tôi cũng sẽ không thích cô."

Câu nói này nói ra, trong lòng thật là thoải mái.

Cảnh Nhuế chỉ muốn cười, "Uống say quá rồi, đừng uống nữa."

"Tôi không có say, còn có thể uống tiếp." Trì Gia còn muốn gọi rượu, Cảnh Nhuế nói muốn mời khách, không uống đến bay ví của cô thì thật uổng phí.

"Say rồi tôi không đưa cô về đâu."

"Khôi hài, tôi cũng đâu có mượn cô đưa tôi về..."

Kết quả, uống rượu xong Trì Gia ôm cánh tay Cảnh Nhuế, mặt dày mày dạn quấn quít lấy không buông tay.

Lại là như thế này, Cảnh Nhuế vừa bắt đầu liền dự liệu được cảnh tượng này.

Nếu thật không đưa Trì Gia về nhà, hmmmm, Cảnh Nhuế còn không đến mức vô tình như vậy.

Lên xe, gió lạnh thổi một hồi, Trì Gia tỉnh táo lại nhiều.

Cảnh Nhuế đưa cho nàng một bình nước, nàng tiếp nhận rồi tự nhiên uống.

Trong buồng xe yên tĩnh, hai người cũng lặng thinh ngồi, Trì Gia cảm giác phát chán, nhịn không nổi hỏi Cảnh Nhuế, "Đó là người yêu cũ của cô sao?"

"Ừm."

Trì Gia uống nhiều rồi, tính tình thật bại lộ, đối với Cảnh Nhuế mở ra lời hung ác, "Xấu như vậy, ánh mắt lựa chọn nam nhân thật là không ra sao. Có điều, bạn gái mới của bạn trai cũ cô quả thật xinh đẹp hơn cô."

"Cô nói bạn gái cũ của tôi đẹp hơn tôi hả? Cô có nghĩ bản thân mình nên đi đo mắt không?"

Trì Gia vừa định đáp lại, tự nhiên cảm thấy không đúng lắm, nàng một mặt mờ mịt nhìn về phía Cảnh Nhuế, một lúc lâu sau cũng không hiểu được, còn tưởng rằng Cảnh Nhuế nói sai rồi, "Bạn gái cũ?"

Lúc đó hướng các nàng đi tới chính là một nam một nữ, Trì Gia vẫn lầm tưởng nam mới là người yêu cũ của Cảnh Nhuế.

"Bạn gái cũ của tôi, cô cảm thấy cô ta đẹp hơn tôi thật sao?" Cảnh Nhuế rõ ràng hỏi ngược lại.

Trì Gia cảm giác lượng thông tin có chút lớn.

Cho nên, bạn gái cũ là có ý gì...

"... Cô là cong?"

"Tôi có nói tôi thẳng sao?"

Đúng là trước giờ chưa từng nói.

Vừa nghe Cảnh Nhuế trả lời, Trì Gia trong nháy mắt tinh thần thoải mái, chất rượu trong thân thể trực tiếp phát huy.

Chẳng trách hồi nãy trong quán bar, thời điểm Cảnh Nhuế hôn nàng như xe nhẹ chạy đường quen, ở trên người nàng vừa kéo vừa ôm, còn giống như sờ soạng nàng!

Càng nghĩ, Trì Gia càng tan vỡ, nàng dùng mu bàn tay ra sức lau miệng, cau mày đến có thể kẹp chết con ruồi, "Cảnh Nhuế! Cô chiếm tiện nghi của tôi! ! !"