Đáng thương cho Trầm Cửu Ly, tất cả quần áo chỉ một chiếc tủ, giày dép và túi xách cũng không quá nhiều, là những thương hiệu bình dân, chỉ từ sau khi quen Đinh Tẫn Dực thì cô mới sử dụng đồ hiệu.
Thế nhưng, cô có tính tiết kiệm không thích tiêu sài hoang phí, mặc dù là Đinh Tẫn Dực thanh toán vẫn cảm thấy tiếc tiền mỗi lần anh đưa đi shopping, lúc về còn căn dặn sau này đừng mua cho cô nữa, bấy nhiêu đã đủ.
Reng…reng… reng.
Trầm Cửu Ly đang bận bịu sắp xếp túi xách và phụ kiện thì điện thoại bất ngờ reo lên, cô vội vàng lấy ra xem, nhìn thấy là bà Trầm gọi đến.
Đôi mắt lập tức dao động, sắc mặt thay đổi trở nên muộn phiền rõ ràng, chậm chạp trượt vào màn hình và áp lên vành tai, thở mạnh ra một hơi mới cất tiếng:
“ Con nghe đây mẹ! ”
“ Sao tối qua mẹ gọi không nghe, sáng cũng chẳng gọi lại? ”
Tối qua điện thoại ở dưới phòng khách, còn cô thì trên phòng ngủ làm sao biết được bà ấy đã gọi. Lúc nãy cô cũng có kiểm tra, nhưng định sau khi sắp xếp xong xuôi mới gọi lại, còn phải thăm dò ý kiến hiện tại của bà về chuyện tình cảm cả hai.
“ Con bận chút việc! ”
“ Ừ, hôm qua ba con đã giải thích với mẹ rất nhiều, mẹ cũng thông ra vài điều, nên giờ con yêu đâu thì ba mẹ chịu đấy! ”
Trầm Cửu Ly cô không biết nên vui hay nên buồn khi bà ấy đã chấp nhận cho cả hai quen nhau. Cô thừa khả năng biết rõ, không phải ba cô thuyết phục được, mà do Đinh Tẫn Dực anh là thiếu gia họ Đinh, chủ tịch tập đoàn Thiên Đỉnh.
“ Dạ được rồi, mẹ nghỉ ngơi nhiều đi, cuối tuần sau con về. ”
“ Được được, nhớ dẫn Tẫn Dực về thành phố V chơi, để mẹ trực tiếp xin lỗi thằng bé! ”
Trầm Cửu Ly thở ra, nhàn nhạt lên tiếng:
“ Dạ vâng, anh ấy bận bịu công việc nhiều lắm, sợ không sắp xếp được thời gian. ”
“ Tẫn Dực là ông chủ mà, nghỉ bao lâu không được. Vậy nhé con, mẹ tắt đây! ”
“ Dạ vâng! ”
Trầm Cửu Ly sầu muộn chán nãn, buồn bã chậm chạp tiến lại chiếc giường ngồi xuống, bàn tay nắm chặt điện thoại, trong người khó chịu vô cùng.
Đột nhiên, điện thoại của cô tiếp tục reo lên, Cửu Ly nâng bàn tay lên và nhìn vào màn hình, sau đó nhíu mày phải do dự đến hồi chuông thứ ba mới bắt máy.
“ Anh gọi cho tôi làm gì? ”
“ Cửu Ly, em giúp anh được không, bảo Đinh Tẫn Dực đừng liệt tên anh vào danh sách đen. ”
Quả thật Đinh Tẫn Dực quá đáng sợ, chưa đầy 24 giờ đồng hồ Tống Nhất Hàn anh đã nhận thông tin từ chối từ Giản Thị, thực sự rất sợ bị liệt vào danh sách đen, nếu thế thì không có tập đoàn nào dám nhận vào làm việc.
Trầm Cửu Ly dứt khoát trả lời:
“ Tự làm tự chịu! ”
“ Chỉ vì anh quá yêu em nên mới cố chấp thôi Cửu Ly, đến thương hại cũng không thể sao?
- Anh chấp nhận mất việc ở tập đoàn Giản Thị, nhưng nếu bị liệt vào đó thì công sức anh học sáu năm xem như đổ sông đổ biển. Cửu Ly, em thừa sức hiểu rõ kết cục mà phải không? ”
Trầm Cửu Ly mệt mỏi nhắm mắt, day day hai bên thái dương. Thế nhưng, loa từ điện thoại của cô lại tiếp tục phát ra âm thanh, lần này là giọng của một người phụ nữ.
“ Cửu Ly à, lúc đó Nhất Hàn trẻ người non dạ, bị phụ nữ dụ dỗ thôi con. Nhưng mà bây giờ con hết tình cảm thì bác cũng không hy vọng hay thúc ép thêm nữa, chỉ mong con giúp chuyện này, dù sao hai đứa đã từng yêu nhau, con nỡ nhìn ước mơ và tương lai của Nhất Hàn bị dập tắt hay sao? ”
Bà Tống đã lên tiếng nói thế, thành công làm cho Trầm Cửu Ly lung lay trong lòng, vốn dĩ cô là một cô gái lương thiện và dễ xiêu lòng, không muốn hãm hại hay đạp đỗ người nào.
“ Con sẽ nói với Tẫn Dực, còn được hay không thì con không hứa. ”
“ Con cố gắng giúp dùm gia đình bác, cảm ơn con! ”
Sau đó, Trầm Cửu Ly đi sang phòng làm việc của Đinh Tẫn Dực. Lúc này, anh đang đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài ánh nắng chói chang, và nói chuyện điện thoại với một người nào đó.
Nghe tiếng mở cửa và bước chân đi vào, Đinh Tẫn Dực ngoái đầu nhìn ra và sắc mặt lập tức hứng khởi vui vẻ, sau đó thoải mái tiến tới đón cô ôm ấp vào lòng và vén những sợi tóc dính trên da mặt, cất tiếng:
“ Là do cậu quá dở thôi, hôm nào tôi rảnh, dạy cậu vài cách cua gái! ”
“ … ”
“ Tất nhiên, chỉ sợ bạn gái tôi không cho đi thôi! ”
“ … ”
“ Cửu Ly khó tính chắc cậu cũng biết, không dễ dàng đổ đâu đấy, phải cưa đúng chỗ vào đúng thời điểm. ”
Nói thêm vài câu nữa với người bên kia, Đinh Tẫn Dực cúp máy và bỏ điện thoại vào túi quần, dùng cả hai tay ôm ấp Trầm Cửu Ly, sảng khoái hôn liên tục từng cái vào đôi môi đỏ mọng ấy.
Cô ngửa đầu về sau tránh né, lên tiếng:
“ Anh nói chuyện với ai vậy? ”
Anh thản nhiên trả lời:
“ Giản Bái Sơn! ”
“ Lại nhắc đến em nữa à? Đinh Tẫn Dực, em và Giản tổng chỉ là quen biết nhau chút thôi! ”
“ Là cậu ta tự thừa nhận với anh từng thích em, từng theo đuổi em nhưng không được, chứ anh chưa nhắc đến bao giờ. ”
Đinh Tẫn Dực nhún vai và làm ra vẻ mặt vô tội, nhưng thực sự thì anh chưa từng nhắc đến hay ra vẻ điều gì với Giản Bái Sơn, là anh ấy tự biết vào hôm cả hai đi tiệc kết hôn của La Tú Ảnh ở thành phố D, và sau đó anh cũng vô tư như chẳng hay họ quen biết với nhau.
Chẳng lẽ anh hỏi, “ cậu từng thích bạn gái tôi phải không? ” Lỡ như Giản Bái Sơn nói không thì anh lấy cái gì che mặt cho đỡ xấu hổ?
Đàn ông độc thân trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện hết sức bình thường, là sự lựa chọn của họ.