Cảm giác của anh giống như chiếc lò xo, càng đè ép xuống, khi bắn ngược trở lại sẽ càng bật nhảy lên cao hơn.
Trì Triệt kìm nén du͙© vọиɠ của mình suốt hai năm, tích góp quá nhiều ý nghĩ xằng bậy trong đầu, hiện giờ bỗng nhiên được cởi bỏ trói buộc, tất cả đều bùng nổ, chiếm trọn đầu óc của anh.
“Ừ, hình như anh đang phát sốt thật”.
Giọng anh khàn khàn lạ thường, Khương Chỉ nghe được nhịp tim hỗn loạn chậm mất nửa nhịp.
Nhiệt độ trên mặt cô cao bất thường.
Giống như máu chảy toàn thân đều dồn hết lên mặt vậy.
Nhìn sang lỗ tai hồng hồng của Trì Triệt, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ ——
Liệu mặt cô có đỏ hơn tai anh không?
Trì Triệt cũng nhìn thấy hai rặng mây đỏ ửng trên má cô, làn da vốn trắng nõn mịn màng như trong suốt một tầng màu hồng phấn, khiến người nhìn thấy không khỏi cồn cào tim gan.
Vì thế, anh hỏi.
“Hay là em giúp anh đo nhiệt độ cơ thể?”
Nhiệt độ cơ thể?
Khương Chỉ vốn đang tâm hồn bay bổng nghe vậy thì ngây ngốc hỏi lại.
“Đo thế nào …… Á ——!”
Nói còn chưa dứt lời, cô đã bị anh bế lên.
Đột nhiên phát hiện hai chân bị nâng lên không trung, Khương Chỉ hốt hoảng hô lên một tiếng.
Lòng bàn chân ngọ nguậy không có điểm tựa, cô bị mất đi cảm giác an toàn, hai chân mềm nhũn ra đạp đạp hai cái, nhưng không dẫm lên được cái gì cả.
Hiện giờ, người đàn ông trước mặt là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô. Vì vậy, giống như trong dự đoán của Trì Triệt, Khương Chỉ buộc phải nâng hai chân lên kẹp chặt eo anh, cánh tay cũng không tự giác mà vòng qua cổ anh ôm thật chặt.
Mang theo tâm lý sợ hãi khi “sống sót sau tai nạn”, cô sợ hãi nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới nhìn thử, nếu lúc nãy anh không ôm cô chặt tay, bản thân lại phản ứng chậm một chút nữa, thì cô sẽ ngã xuống đau biết chừng nào.
Trước ngực cách một lớp vải thật dày mềm mại, vậy mà tiếng tim đập của cô lại có thể truyền đến cực kỳ rõ ràng.
Thình thịch thình thịch ——
Nhịp tim đập nhanh đến dọa người.
Không biết là do xấu hổ hay là bị dọa sợ.
Nhưng bất kể là cái nào cũng đều tốt, bởi như vậy liền có thể chứng minh, đầu óc của cô hiện giờ không được tỉnh táo, có thể lợi dụng lúc cô yếu thế để tiến công.
Cái tay trái của Trì Triệt ôm trọn vòng eo cô, tay phải đem ly nước tùy ý đặt sang bên cạnh rồi giơ tay đỡ lấy gáy, điều chỉnh đầu cô sao cho tầm mắt cô đối diện với mặt mình.
Anh dùng đầu, dùng trán mình chạm vào vùng trán trơn bóng của cô, kèm theo một câu giải thích.
“Đo thế này”.
Giống hệt như ngày hôm đó anh đột nhiên mở lời cầu hôn vô.
Bị hiểu lầm là người đàn ông kiểu Phật hệ*, dần dần thể hiện ra bản tính thực sự của mình ở trước mặt Khương tiểu thư.
*Phật hệ mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được.
Anh thích chủ động tiến công, hơn nữa là kiểu tập kích bất ngờ, cứ một đòn lại một đòn nối tiếp.
Không cho cô có cơ hội tự suy ngẫm, lại càng không có khả năng vì thẹn thùng mà từ chối anh.
Sau giây phút Khương Chỉ bị anh dùng trán mình chạm vào cô, cả người cô đều cứng đờ không dám cử động, khẩn trương vô cùng, không cách nào tập trung lực chú ý nổi. Nhưng cũng không hề giống như vừa rồi, chủ động trêu chọc anh lại còn không chuyên tâm hành động.
Thường xuyên thất thần, mất tập trung, quên mất chuyện mình đang làm.
Anh cứ nhìn thẳng vào cô, hai mắt nhìn chằm chằm quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia vốn đã đang đỏ ửng, lại bị tầm mắt trắng trợn của Trì Triệt nhìn chằm chằm không chút kiêng dè, khiến cho Khương Chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi.
Cô rất ít khi bị đỏ mặt, cho nên cũng không biết bản thân đỏ mặt đến mức này có đẹp hay không.
“Sẽ không đỏ thành mông khỉ đấy chứ……”
Trong đầu đột nhiên tưởng tượng ra hình ảnh mất mặt, khiến Khương Chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Nào biết giờ phút này, trong mắt của người đàn ông đang nhìn không chớp mắt vào cô, vẻ mặt này của cô đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Trong đầu Trì Triệt hiện ra một loạt từ ngữ đen tối không đứng đắn ——
Kiều diễm ướŧ áŧ.
Trán hai người đang chạm vào nhau, nên tầm mắt của anh rơi vào từng bộ phận tinh xảo trên gương mặt của cô.
Đầu tiên là hai hàng lông mi nhỏ dài cong mυ"ŧ. Anh có thể nhìn ra được hiện tại cô đang rất khẩn trương, bởi vì mí mắt và lông mi của cô đều đang run nhè nhẹ, giống như bươm bướm bị làm cho giật mình.
Thật muốn hôn một cái.
Dù vẫn luôn biết mắt cô rất đẹp, nhưng bây giờ anh mới cảm nhận được, thì ra khi nhìn mắt cô với khoảng cách gần như vậy, mắt cô lại càng đẹp hơn.
Tầm mắt dần trượt xuống……
Lướt qua chóp mũi hồng hồng đáng yêu……
Rốt cuộc ngừng lại ở đôi môi mềm mại nhất kia.
Cô gái trong lòng anh vẫn luôn mở to mắt, đương nhiên đã nhận ra ánh mắt nguy hiểm của anh quét tới quét lui trên người mình.
Mặc dù đây là chuyện mà cô đã chờ mong từ lâu, nhưng lại không cách nào bình tĩnh tiếp thu dù cho có chuẩn bị từ trước.
Đôi tay cô đang đặt trên cổ anh nắm thật chặt, Trì Triệt biết cô đang khẩn trương.
Tầm mắt của anh vẫn dán chặt lấy cô không hề rời đi, bàn tay đặt sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về, muốn giúp cô thả lỏng, làm cô an tâm.
Nào ngờ mỗi lần bàn anh ấm áp vỗ về lên lưng cô, vùng eo của Khương Chỉ lại căng chặt lại.
Trái tim cũng càng đập nhanh hơn.
Cảm thụ được bên hông chân triền càng ngày càng gần khẩn, anh đem tiếng cười áp vào yết hầu, lại không có thể che dấu ngưng cười ý, cong hai mắt nhìn cô.
“Đừng khẩn trương, anh chỉ là muốn……”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng dùng đầu mũi mình cọ nhẹ vào chóp mũi nhỏ xinh của cô.
Giọng nói của anh ngày càng thấp dần, cũng ngày càng nghẹn lại, đến cuối cùng không còn nghe rõ nổi anh đang nói gì nữa.
Cô căng thẳng đến ngừng thở.
Chỉ sợ thở ra một hơi này, sẽ thổi tan giọng nói của anh.
Nhờ vậy, cô đã thành công nghe được mấy chữ cuối cùng phát ra từ trong miệng anh.
“…… Hôn em.”
Giọng anh đến đây liền im bặt, một cảm giác mê hoặc lan ra toàn thân cô, khó có thể kháng cự lại được.
Cô chầm chậm nhắm lại hai mắt.
So với lần hôn môi vào tiệc tối hôm trước khác biệt hoàn toàn. Lần ấy anh không làm nhiều sự chuẩn bị như lần này.
Đêm hôm ấy cô bị tấn công bất ngờ, mặc dù sau đó phát hiện ra người ấy chính là Trì Triệt, trái tim của Khương Chỉ không khỏi rung động, nhưng vẫn bị bỏ lỡ cảm giác khẩn trương và chờ mong của nụ hôn đầu đời.
Hiện giờ lại có cơ hội được thể nghiệm, cô mới biết, thì ra cảm giác chờ đợi trước khi hôn môi mới là điều tuyệt vời nhất.
Cô và Trì Triệt đều yêu cảm giác gần gũi khi hôn môi.
Nhưng cũng chỉ đến giới hạn này mà thôi.
Suốt nửa tháng sau đó, Khương Chỉ vẫn cứ đẩy mạnh tấn công mãnh liệt như cũ.
Nhưng đối mặt với đủ loại chiêu thức của cô, mỗi lần Trì Triệt đều chỉ đáp lại bằng một nụ hôn môi.
Rõ ràng mỗi lần thân mật, lý trí đều như dây đàn sắp đứt dây, giống như sắp buông bỏ toàn bộ kiềm nén và giới hạn.
Anh lại luôn có thể khẩn cấp dừng lại du͙© vọиɠ của mình ngay trước một giây sắp đứt ấy.
Mỗi lần trong lòng tràn đầy chờ mong với giai đoạn tiếp theo, lại chờ mãi vẫn không thấy anh có động tác gì, cô thử nhấc mí mắt phải lên nhìn trộm anh, lại phát hiện anh đã tách ra từ lâu, còn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt ở mép giường mỉm cười nhìn cô.
“…… Anh cười cái gì?”
Khương Chỉ buồn bực hỏi.
“Cười em”.
Trì Triệt nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của cô, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi thỉnh thoảng lại mím lại mở ra, trông có vẻ rất khẩn trương, lại tràn đầy chờ mong.
Cô vừa mới hé mắt liếc nhìn anh một cái, trái tim của anh không có sức chống cự mà lập tức mềm nhũn ra.
Sợ bị cô đánh, Trì Triệt lại cố ý bổ sung thêm một câu, giải thích rõ ràng ý tứ của mình.
“Cảm thấy em rất đáng yêu”.
“……”
Nghe anh nói như vậy, Khương Chỉ xác thật quá so đo với anh. Nhưng muốn cô bỏ qua dễ dàng như vậy cũng không có khả năng đâu.
Cô quyết định trực tiếp hỏi thẳng Trì Triệt.
“Vì sao anh vẫn luôn không chịu làm đến bước tiếp theo?”
“Bởi vì chú Khương đã dặn dò.” Trì Triệt cũng trả lời rất thẳng thắn thành khẩn.
“Chú ấy cấm chúng ta không được tiếp xúc thân mật với nhau trước khi đính hôn, em đã quên rồi sao?”
Không chỉ cái đó, ngay cả hôn môi cũng bị cấm.
Dù sao Khương Thuận Nghiêu cũng là trưởng bối, không nên nói thẳng ra. Lúc đàm phán hiệp nghị không công bằng với Trì Triệt, ông cũng nói tương đối hàm súc, nhưng ý tứ trong đó anh đều hiểu được.
Khương Chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn anh gật gật đầu.
“Ừm, em biết rồi”.
Cô không tin.
Nếu Trì Triệt thật sự có lòng tuân thủ ước định với ba Khương như vậy, chẳng phải là anh càng phải phân chia ranh giới rõ ràng hơn với cô mới đúng chứ?
Anh hôn cô không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt trong sáng bình thường, ngược lại mãnh liệt đến mức muốn châm lên dục hỏa trong người.
Chẳng lẽ anh không nên vì ngăn chặn mọi hành động có khả năng khiến bản thân mất đi khống chế mà kiên quyết cự tuyệt tất cả những đυ.ng chạm thân mật với cô sao?
Tuy rằng khi anh trả lời cô, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng điềm nhiên như mọi ngày, không giống như đang giấu giếm gì đó.
Nhưng Khương tiểu thư là người rất nhạy bén. Cô căn cứ vào các dấu vết để đưa ra kết luận.
Trì Triệt do dự bởi vì ba già nhà mình quả thực không sai, nhưng lý do tuyệt đối không chỉ có mỗi ước định kia.
Nhìn cô dùng ánh mắt sắc bén đánh giá trên người mình, rõ ràng đang tràn đầy hoài nghi với chính mình.
Mặc dù trên mặt Trì Triệt nhìn có vẻ rất trấn định, một bộ dạng “cây ngay không sợ chết đứng”, nhưng ánh mắt lại nhìn sang nơi khác, cố ý trốn tránh đυ.ng chạm với ánh mắt như phát ra tia lửa của cô.
Đây là đang chột dạ.
Suy đoán của Khương tiểu thư không sai chút nào. Trì Triệt quả thật không phải chỉ là bởi vì ước định kia mà cự tuyệt cô.
Trên thực tế ngay từ lần đầu tiên hai người thân mật với nhau, anh đã có ý định bội ước.
Sở dĩ Khương Thuận Nghiêu định ra hiệp ước này, nói đến cùng cũng là vì sợ Khương Chỉ phải chịu thiệt thòi.
Sợ Trì Triệt đối với cô chỉ là chơi đùa mà thôi.
Nhưng Trì Triệt có thể bảo đảm, đời này chỉ có khả năng Khương Chỉ bỏ rơi anh, chứ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện anh chối bỏ trách nhiệm với cô.
Một khi đã như vậy, hai người có gạo nấu thành cơm trước khi kết hôn cũng không sao cả.
Dù sao chú Khương cũng không kiểm tra được chuyện này……
Anh cứ ôm tâm lý như vậy mà hôn cô, đến khi đã có thể vứt bỏ lý trí, trong không khí thăng hoa, tình cảm trào dâng mãnh liệt, hành động ngày càng trở nên táo bạo——
Khương Thuận Nghiêu bất chợt xuất hiện.
“Không được!!!”
Hình ảnh Khương Thuận Nghiêu mặc một chiếc tạp dề tông màu nhạt với cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt đau lòng mang theo nét hoảng sợ vọt vào đại não Trì Triệt.
“Cậu đã quên ước định của chúng ta rồi sao!! Cậu đang làm cái gì vậy!!!”
“……”
Hai tay Trì Triệt bị cơn giật mình làm cho run bần bật, thiếu chút nữa trượt tay ném Khương Chỉ xuống đất.
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác.
Nhìn Khương Chỉ trước mắt mặt ửng hồng trầm mê trong tình cảm mãnh liệt, anh liều mạng an ủi chính mình, khẽ cắn môi, chuẩn bị tiếp tục hành động đang dang dở.
Nhưng cho dù chỉ là ảo giác, Khương Thuận Nghiêu giả tưởng ở trong đầu cũng không dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
“Hỗn đản, cầm thú, phản đồ!”
Ba Khương trong ảo giác điên cuồng dùng những từ ngữ mạnh mẽ mắng anh, ý đồ gọi ra lương tri đã bị anh chôn vùi.
“Mất công tôi xem trọng cậu, mệt tôi còn tin tưởng cậu, cảm thấy cậu không giống những tên đàn ông nông cạn khác!”
……
Rốt cuộc.
Du͙© vọиɠ bị anh áp chế suốt hai năm trời, dưới sự ám thị điên cuồng của Khương Thuận Nghiêu trong tưởng tượng, đã bị dập tắt.
Đã vậy còn không chỉ có lần đầu tiên, mà là lần nào hai người chuẩn bị thân mật cũng tới.
Mỗi khi Trì Triệt muốn tiếp tục.
Khương Thuận Nghiêu đều dùng bộ mặt như ‘rõ ràng đã ước định với nhau rồi mà’ chiếm lĩnh tâm trí anh, cảnh cáo anh, có chết cũng không muốn rời đi. Mặc kệ vợ yêu có xinh đẹp, có quyến rũ như thế nào, mỗi lần muốn gần gũi vợ yêu, trong đầu đều là hình ảnh ba vợ.
Ai còn có thể có tâm tình tiếp tục được nữa?
Nghĩ trước muốn sau. Muốn nhanh chóng giải quyết được bóng ma tâm lý này, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là cấp tốc giúp nhà họ Khương quay trở lại thời kỳ huy hoàng ngày trước.
Như vậy là có thể được Khương Thuận Nghiêu tán thành, cử hành lễ đính hôn, hợp tình hợp lý mà tiến hành bước kế tiếp trong sự nghiệp chiếm giữ lấy cô.
Thế nên, tại sao không chuyên tâm giải quyết chuyện của nhà họ Khương trước, triệt để phân rõ giới hạn với Khương Chỉ, bảo trì khoảng cách với cô.
Lại cứ đâm đầu vào để thành ra như bây giờ, chọn con đường khó đi nhất, cứ buông thả chính mình thân mật với cô, để rồi mỗi lần khi cảm xúc được đẩy đến đỉnh điểm, đột nhiên lại im bặt.
Là bởi vì đối với Trì Triệt mà nói, mặc kệ là chủ động hay bị động, dù sao kết quả vẫn là không ăn được, đều là dày vò mà thôi.
Đã vậy, không bằng lựa chọn con đường khó đi nhất này, khó đi một chút, nhưng lại kí©h thí©ɧ hơn, trên đường đi ít nhiều ít còn có cơ hội nếm một chút ngon ngọt.
Giống như hôm nay, anh nếm được ngọt ngào vị anh đào.
Trì Triệt cự tuyệt nửa vời như vậy lại khơi mào lên lòng hiếu kỳ của Khương Chỉ.
Anh càng trốn tránh, càng cố gắng lùi về phía sau, cô càng muốn tiến tới, muốn thắng được anh.
Có câu: “Nhất Cổ Tác Khí, Tái Nhi Suy, Tam Nhi Kiệt*.”
*Thành ngữ nghĩa là Khi đánh trận cần có dũng khí. Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Ý chỉ nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.
Cô rất hiểu rõ đạo lý này, vì thế không những gián đoạn thế tiến công, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Trì Triệt cũng càng ngày càng khó chống lại, mỗi lần đều chật vật thoát được, sau đó mang theo thân thể sức cùng lực kiệt, tinh thần rã rời thức hết đêm nọ đến đêm kia để xử lý chuyện công ty.
Không thể không nói, dưới sự hỗ trợ đặc biệt của Khương Chỉ, tốc độ phục hồi nhà họ Khương hiện giờ còn nhanh hơn nhiều so với kế hoạch anh đặt ra.
Nhưng gần đến lễ Giáng Sinh của năm 2018, lần đầu tiên việc hợp tác giữa hai nhà Khương Trì gặp phải nguy cơ ——
Có người lan truyền lời đồn tiêu cực về nhà họ Khương ra bên ngoài.
Nói tập đoàn Khương Thị lòng dạ hiểm độc, áp bức công nhân, nói là xí nghiệp lòng dạ hiểm độc, áp bức công nhân, chơi xấu sau lưng công ty hợp tác cùng, bắt lấy hết thảy cơ hội ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hàng hóa giao ra luôn trộn lẫn nửa thật nửa giả, còn báo giá giả với bên ngoài.
Theo lý thuyết, với thanh danh vẫn luôn tốt đẹp của Khương thị ở trong nước, loại lời đồn này lẽ ra không thể truyền đi được. Bình thường, ai nghe thấy tin này đều sẽ lập tức cho rằng đây là tin giả, sẽ không đi lan truyền khắp nơi.
Nhưng không hiểu sao, lời đồn lần này truyền đi thật sự rất nhanh chóng.
Tuy rằng người bình thường vẫn không biết gì, nhưng trong nội bộ các công ty lớn đã từng hợp tác thường xuyên với Khương thị đều có tin đồn này.
Những công ty này đều đã từng cùng hợp tác với Khương thị hàng năm, cũng là những đối tượng mà Trì Triệt và Khương Thuận Nghiêu đang chuẩn bị tiến hành đàm phán.
Bọn họ hẳn là nên hiểu rõ nhất, cũng nên tin tưởng Khương thị nhất mới đúng.
Dù sao nếu thực sự là Khương thị có vấn đề, thì trước kia bọn họ không thể hợp tác nhiều lần như vậy được. Đâu có công ty nào ngu ngốc đến mức đến rõ có hại mà còn tiếp tục hợp tác lâu năm như vậy.
Nhưng lần này, bọn họ đều tin lời đồn này.
Thấy chuyện này có chỗ kỳ quặc, Trì Triệt lập tức phái người đi điều tra.
Bọn họ báo lại tin tức vào đúng ngày lễ Giáng Sinh.
“Đã điều tra rõ, người lan truyền tin đồn là Khương Văn Ý, em trai của tổng giám đốc Khương”.
Trì Triệt biết người tên Khương Văn Ý này là ai. Lúc trước khi anh và Khương Thuận Nghiêu mở cuộc họp bàn bạc sách lược, ông ta cũng ngồi ở đó.
Lúc ấy Khương Thuận Nghiêu từng giới thiệu với anh, nói sau khi mình bị phá sản, ông ta đã giới thiệu lại toàn bộ nhân mạch bản thân tích góp được suốt bao nhiêu năm qua lại cho ông.
Khi đó anh thấy Khương Văn Ý cười rộ lên nịnh nọt, giống một tên cáo già có ý đồ riêng.
Trì Triệt không thích ông ta, luôn cảm thấy Khương Thuận Nghiêu hành động như vậy là quá mức lỗ mãng.
Nhưng Khương Thuận Nghiêu lại lén nói với anh rằng.
“Sẽ không có vấn đề gì đâu. Tôi nhìn Văn Ý lớn lên từ nhỏ, cũng là người dẫn dắt nó vào giới kinh doanh. Tính nết của nó như nào, tôi hiểu rất rõ. Nó không phải loại người vì lợi quên nghĩa”.
Trì Triệt chỉ có một người em trai duy nhất là Trì Thừa Phong, về phần quan hệ như thế nào, không cần nói cũng biết.
Anh thấy Khương Thuận Nghiêu tràn đầy lòng tin như vậy, còn nghĩ có thể là chính mình quơ đũa cả nắm.
Có lẽ thực sự có tình anh em tốt đẹp trên thế giới này, chỉ là anh không đủ may mắn để gặp được mà thôi.
Vì thế cũng không nói gì thêm nữa.
Không ngờ rằng, chưa được bao lâu, người em trai mà Khương Thuận Nghiêu khen ngợi hết lời không chỉ có ơn không báo,thậm chí còn trình diễn vở kịch kinh điển bác nông dân và con rắn*.
*Vào một buổi sớm mùa đông một bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại. Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh: "Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn".
“Được rồi.”
Trì Triệt không cần hỏi thêm gì nữa.
Nếu người này là Khương Văn Ý, vậy thì hết thảy nghi vấn đều đã được giải đáp.
Ông ta làm như vậy là bởi vì nhìn thấy Khương thị được Trì Triệt trợ giúp đang mạnh mẽ trỗi dậy, muốn quay trở về thời đại huy hoàng ngày trước chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên trong lòng sốt ruột, sợ mới vừa hưởng thụ hai ngày, tài sản quyền lực trong tay sẽ bị anh trai cướp đi mất.
Những người đứng trước lợi ích lớn như vậy còn coi trọng thân tình, rất ít.
Mà Khương Văn Ý lại là do Khương Thuận Nghiêu tự mình giới thiệu cho bọn họ.
Như vậy, cho dù không tin tưởng toàn bộ lời của Khương Văn Ý, nhưng nghĩ đến chuyện ông ta là em trai của Khương Thuận Nghiêu, quan hệ ruột thịt thân thiết như vậy, thế là lại nghi ngờ không biết lời đồn này liệu có phải là sự thật hay chăng?
Cộp cộp cộp ——
Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân trên cầu thang.
Trì Triệt không quay đầu lại, nhưng anh biết người đến là Khương Chỉ.
Hai người bọn họ đã thương lượng trước với nhau.
Vào lễ Giáng Sinh năm nay sẽ cho người làm nghỉ hết, trong nhà sẽ chỉ còn hai người bọn họ cùng nhau đón mừng ngày lễ ấm áp này
Đây là Khương Chỉ tự mình đề nghị, ý tứ rõ ràng như vậy, sau khi Trì Triệt nghe xong giây thứ nhất liền hiểu được mục đích của cô là gì.
Sự tra tấn ngọt ngào xen lẫn thống khổ lại kéo tới.
Anh nghe thấy tiếng bước chân vọng lại càng ngày càng gần.
Nhịp tim đập của Trì Triệt hơi gia tốc, anh thầm suy đoán, không biết đêm nay cô sẽ lại sử dụng kịch bản gì để đối phó mình.
“Em vừa tới hầm rượu của anh lấy bình rượu này xuống. Đêm nay chúng ta cùng nhau uống hết nha”.
Tiếng bước chân ngừng lại ở phía sau lưng anh. Giọng nói của cô vang lên vô cùng khả nghi, dường như đang tính toán điều gì.
“Không thấy đáy bình, ai cũng không được ngủ”.
“Ừ, được”.
Khóe miệng Trì Triệt khẽ nhếch lên.
Ý đồ muốn chuốc say anh sao?
Tuy rằng Khương Chỉ không thường uống rượu ở trước mặt Trì Triệt, nhưng anh biết, tửu lượng của cô rất tốt.
Không đến mức ngàn ly không say, nhưng chỉ là một bình rượu trong hầm rượu của anh mà thôi, cho dù cô chọn loại rượu nặng nhất đi chăng nữa, thì cho cô một người uống cạn cũng sẽ không say đến mức không biết trời đất.
Nhưng Trì Triệt lại không có ý định vạch trần cô.
Hiện tại, anh chỉ muốn nhanh chóng xử lý công việc xong xuôi để cúp điện thoại, chuyên tâm phối hợp với cô diễn tốt tiết mục tối nay.
“Nhưng chuyện này hẳn sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy. Cậu cứ theo dõi sát sao người tung tin đồn kia cho tôi. Không chỉ một mình anh ta, nếu sau này phát hiện ra có kẻ muốn lợi dụng chuyện này mưu lợi riêng……”
Anh còn chưa dứt lời, Khương Chỉ ở phía sau lại mở miệng.
“Đúng rồi, có một chuyện rất xui xẻo, không phải em đã nói muốn chuẩn bị đón Giáng Sinh mà đặc biệt lên mạng đặt mua một bộ trang phục chuyên dành cho Giáng Sinh rồi sao?”
“Ừ, anh vẫn nhớ”.
Trì Triệt trả lời.
Lúc Khương Chỉ nói ra những lời này, anh còn tưởng cô muốn mua một ít quần áo thiếu vải không thể mặc đi ra ngoài, thấy cô muốn nhờ mình chọn giúp, còn đỏ cả mặt. Nhưng đến khi nhìn thấy những bộ đồ nằm trong danh sách lựa chọn của cô, anh mới phát hiện ra, tất cả đều là bộ quần áo ông già Noel bình thường rộng thùng thình.
Đúng vậy, thậm chí không phải là trang phục của phụ nữ, mà là đồ dành cho đàn ông, trang phục của ông già Noel.
Sau khi Trì Triệt xem xong thì im lặng không nói, cố gắng nén xuống nỗi thất vọng tràn trề, làm bộ bình tĩnh giúp Khương Chỉ chọn đồ và thanh toán.
Điện thoại vẫn còn đang trong cuộc gọi.
Nhưng người ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói của phụ nữ truyền đến, lập tức khẳng định đây chính là Khương tiểu thư.
Ông chủ và phu nhân đang nói chuyện, sao anh ta dám chen miệng vào.
Vì thế anh ta không chỉ không truy hỏi nửa sau của câu mà Trì Triệt đang nói dở là gì, còn rất hiểu chuyện mím chặt môi lại, giảm tiếng hít thở xuống cực nhỏ.
Tận lực không quấy nhiễu cuộc nói chuyện riêng tư của hai người bọn họ.
Trì Triệt cũng rất tự nhiên bỏ di động, xuống, chuyên tâm nói chuyện với Khương Chỉ.
“Làm sao vậy?”
“Bên bán giao sai đồ cho em rồi, thiếu mấy cái linh kiện”.
Khương Chỉ ủy khuất nói với anh, giọng điệu nghe ra mang theo nét hờn giận trẻ con.
“Anh nhìn đi, bây giờ em mặc thế này trông rất kỳ quái, chẳng giống ông già Noel một chút nào”.
Linh kiện?
Hình như bộ quần áo kia quả thực có linh kiện, nhưng cũng chỉ là mũ Noel, ghim cài áo và dây lưng thôi mà. Loại đồ vật này có thiếu thì cũng đâu có sao.
Nhưng giọng điệu của Khương Chỉ rất đáng thương, anh cực kỳ ít nghe được cô nói như vậy, không khỏi hoảng hốt.
Trì Triệt nhăn lại mi, vội vàng quay đầu lại nhìn cô.
“……”
Sau đó bị làm cho ngơ ngẩn.
Người con gái anh ao ước bấy lâu nay đang đứng giữa phòng khách, trong tay xách theo một chai rượu vang đỏ đắt tiền, trên người mặc bộ trang phục ông già Noel mà anh đã từng nhìn thấy.
Vẻ mặt của cô quả thực vô cùng ủy khuất.
Quần áo trên người cô, quả thực là bị thiếu linh kiện.
Chỉ là mũ vẫn đội trên đỉnh đầu, ghim cài áo vẫn được cài cắm chỉnh tề ở cổ áo, dây lưng treo lủng lẳng trên tay cô……
Nhưng chiếc quần nên có lại không thấy đâu cả.
Cô mặc độc một chiếc áo màu đỏ viền trắng rộng thùng thình, vừa vặn che đi nửa đùi trên trắng muốt. Dây lưng trong tay cô lắc lư điên cuồng.
Một màn này, thật kí©h thí©ɧ mắt người nhìn.
Trì Triệt nheo mắt lại, nhướn mày đánh giá cô.
Đầu lưỡi lướt qua phần chân răng duỗi ra ngoài, đặt ở giữa hai hàm răng.
Cả hai hàm răng trên dưới đều dùng sức cắn chặt, đau đớn từ đầu lưỡi truyền đến lại chỉ có thể gọi về được một chút hồn phách của anh, không đủ giúp anh hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Tuy sắc mặt bình tĩnh là vậy, nhưng trong đầu đã sớm như nổi trống điên cuồng.
Sức nhẫn nại của anh đã đạt tới cực hạn.
Ngay vào giây phút mấu chốt này, Khương Chỉ đột nhiên đặt chai rượu sang một bên, làm ra một hành động mới lạ.
Cô dùng tay trái luồn dây lưng men theo đường eo thon gọn đi một vòng ra đằng sau, tay phải đón lấy bên còn lại, mỗi tay cầm một đầu, nhẹ nhàng thắt lại dây lưng ở bên ngoài lớp áo.
Chiếc áo ngoài màu đỏ viền đen, lại là size lớn nhất, cho dù chỉ mặc mỗi chiếc áo này trên người, cũng đủ để che được một nửa đùi trên của cô.
Nhìn qua có thể coi như là một bộ váy liền thân không có phần chiết eo.
Lúc này đây bị dây lưng thít chặt bên hông, vòng eo lả lướt của cô đã hiển lộ rõ ràng.
Nhưng vị trí của vạt áo cũng không thể bị kéo lên được bao nhiêu.
Màu đỏ của áo ngoài càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Cô không hề nói nửa lời nào, cũng không làm ra nhiều động tác, thậm chí còn có chút trốn tránh cố gắng cúi đầu không cho anh nhìn thấy được biểu cảm trên mặt mình.
Cô chỉ đơn giản thắt một cái dây lưng lên người.
Trì Triệt nghe được một tiếng “Phựt” vô cùng rõ ràng. Dường như trong đầu có thứ gì đó bị cắt đứt sau khi chứng kiến động tác vừa rồi của cô.
Lúc này đây, rốt cuộc người ba vợ cũng không xuất hiện trong thời khắc quan trọng mà quấy nhiễu tâm trí anh.
Hầu kết của Trì Triệt giật giật vài cái, gian nan ấn nút chấm dứt cuộc gọi trong điện thoại.
Cái này thật là……
Quá khó rồi.