Việc học tập chiếm mất quá nhiều thời gian, hiện giờ bản thân cô cũng không thiếu tiền, nên Khương Chỉ không bắt buộc phải tiếp tục đi làm thêm ở Serendipity.
Nhưng khi cô gọi điện để xin từ chức, nghe giọng điệu đối phương lại dường như có ý muốn làm khó cô
“Thế nhưng chúng tôi không thể trong chốc lát liền tìm được người có thể thay thế cô. Bình thường vẫn còn đỡ, có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng cuối tuần thì không thể tiếp tục lừa gạt khách hàng như vậy được”.
“Cuối tuần à?”
Khương Chỉ suy nghĩ một lát, rốt cuộc quyết định đáp ứng.
“Cũng được, vừa hay cuối tuần tôi không có tiết học. Trước khi tìm được người mới thay thế tôi đảm nhận công việc chơi đàn dương cầm ở Serendipity, tôi vẫn sẽ đến làm vào mỗi cuối tuần”.
“Được vậy thì quá tốt rồi”.
Đối phương cảm động nói với cô.
“Kỳ thật chỉ cần miễn cưỡng lừa gạt ổn thỏa được cuối tuần này liền không sao rồi. Có người đặt chỗ trước từng nói là vì nghe cô chơi đàn bị thu hút nên mới muốn đến. Lúc ấy phía chúng tôi đã bảo đảm cô nhất định sẽ lại đến tiếp, nhưng hôm nay tôi sẽ dặn dò xuống phía dưới cẩn thận. Nếu còn có người vì lý do này mới đặt chỗ trước, thì sẽ để bên tiếp viên giải thích rõ ràng cho họ hiểu”.
Khương Chỉ cảm thấy có lẽ là từ sau khi trải qua chuyện rắc rối với đám người Khâu Minh Lộ kia, bản thân đột nhiên trở nên có chút mẫn cảm.
Cô có cảm giác loại hẹn trước như này tuyệt đối sẽ không chỉ có mục đích đơn thuần như vậy đâu.
Mà cảm giác của cô đích xác không sai chút nào.
Người hẹn trước chính là vị tân phu nhân nhà họ Trì, Đường Lệnh Vi.
Tin tức Trì Triệt tìm đến nhà họ Khương với thân phận bạn trai của Khương Chỉ đã sớm truyền đến tai Đường Lệnh Vi.
Lúc nghe thấy người dưới báo lên tin tức này, khóe miệng bà ta kéo lên một nụ cười đầy khinh thường.
Nhà họ Khương? Chính là gia tộc bị phá sản, còn bị tất cả mọi người bỏ rơi, không một ai chịu ra tay giúp đỡ đấy ư?
Mới đầu, Đường Lệnh Vi còn tưởng rằng là người đến báo tin nghĩ sai rồi.
Dù sao với lòng dạ thâm sâu của Trì Triệt, lần này anh được kế thừa gia nghiệp là chuyện bà ta đã sớm nhìn ra được. Tiểu tử này bình thường không chịu ra mặt, cũng chẳng nói năng nửa lợi, không phải là vì tính cách chất phác xấu hổ, chỉ là chó dữ là chó ít sủa mà thôi.
Con người Trì Triệt vô cùng thận trọng, luôn tính toán cẩn thận từng bước để đạt được lợi ích. Bà ta vốn cứ nghĩ anh nhất định sẽ chọn lựa một gia tộc nào đó môn đăng hộ đối với nhà họ Trì để liên hôn, trở thành chỗ dựa vững chắc cho mình.
Mãi đến khi Đường Lệnh Vi mở tư liệu của Khương Chỉ ra xem, khi nhìn thấy ảnh chụp của cô, bà ta mới hiểu ra, không khỏi đùa cợt cười một tiếng.
Thì ra là cùng một loại với ba mình.
Chỉ biết nhìn mặt để yêu.
Lúc trước lý do Trì Dương cưới Đường Lệnh Vi về làm vợ, cũng là bởi vì dung mạo của bà ta xinh đẹp, nghe nói còn có vài điểm tương tự với vị Trì phu nhân quá cố.
Mà trước khi gả vào nhà họ Trì, bà ta chỉ là một người phụ nữ tầm thường làm nghề rửa bát thuê. Đừng nói tới có gia thế giàu có, đến cả cấp ba bà ta còn chưa tốt nghiệp được.
Khi biết chuyện này, ông cụ Trì đương nhiên là phản đối kịch liệt, cầm gậy đánh Trì Dương. Đánh đến mức gậy sắp gãy tới nơi rồi mà Trì Dương vẫn không chịu chia tay với bà ta.
Bởi vì biết rõ lúc trước ông cụ Trì ghét bỏ, phản đối mình bước vào nhà họ Trì đến nhường nào, cho nên từ khi Trì Thừa Phong bắt đầu hiểu chuyện, Đường Lệnh Vi đã tiến hành quán triệt tư tưởng.
“Thừa Phong, con phải nhớ cho kỹ, chọn lựa bạn gái có thể tùy theo sở thích, tùy tiện chơi đùa. Nhưng nếu là mang về nhà để lấy làm vợ, gia thế của đứa con gái đó nhất định phải môn đăng hộ đối với nhà chúng ta”.
Dạy dỗ như vậy, là vì không muốn con trai mình lựa chọn sai bạn đời.
Giống như ba nó đã khiến cho ông cụ Trì nổi trận lôi đình.
Mà chỉ cần cẩn thận một chút, không làm ra chuyện khiến ông cụ Trì không vui, thì cho dù Trì Triệt có ưu tú đến thế nào, thân phận người thừa kế của nhà họ Trì cuối cùng đều sẽ rơi vào tay Thừa Phong.
—— Trong khi Trì Triệt một mực biểu hiện tâm thái không quan tâm không tranh không đoạt, ngày lễ ngày tết cũng không trở về nhà, yên lặng tiếp nhận hết thảy mọi thủ đoạn châm chọc phá rối của bà ta.
Đường Lệnh Vi vẫn luôn nghĩ như vậy.
Mãi cho đến hai tháng trước, Trì Triệt đột nhiên trở về, thể hiện tài năng xuất sắc ít ai có được, liền trực tiếp giành được sự khẳng định và tán thưởng của ông cụ Trì, cuối cùng danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế của nhà họ Trì.
Bà ta mới bắt đầu bối rối, hoảng loạn.
Nghĩ đủ mọi cách để tìm ra chuyện xấu của Trì Triệt, nhằm mục đích bôi đen hình tượng của anh trước mặt ông cụ Trì. Thế nhưng anh làm chuyện gì cũng vô cùng cẩn trọng, không hề để lọt một kẽ hở nào, ngay cả giọt nước cũng không lọt qua nổi, không có bất kỳ một khuyết điểm nào.
Trong lúc Đường Lệnh Vi đang phát sầu vì chuyện này, nào ngờ Trì Triệt lại tự mình hủy hoại tương lai, tự tay đang điểm yếu của mình đến cho bà ta.
“Quả nhiên đứa trẻ không có mẹ vẫn không ổn. Khi đứng trước sự lựa chọn cho chuyện lớn của đời người không có người lớn chỉ bảo, nóng đầu liền không thèm quản gì nữa cả”.
Đường Lệnh Vi mỉm cười liếc nhìn thông tin của Khương Chỉ trên tư liệu.
Ánh mắt chợt dừng lại hồi lâu tại phần đánh giá của người khác đối với Khương Chỉ.
Ngang ngược? Nóng nảy? Mạnh mẽ? Có thù tất báo?
Đường Lệnh Vi càng xem càng cảm thấy hài lòng, ý cười trên mặt lại càng thêm nồng đậm.
Vị Khương tiểu thư này thật đúng là một người tuyệt diệu. Sao từ tính cách đến phong cách làm việc cái nào cũng khiến người ta không thể hài lòng nổi như vậy cơ chứ.
Hoàn mỹ đạp trúng vảy ngược của ông cụ Trì.
Trì Triệt này cũng thật là đủ tự tin. Có phải là cảm thấy vị trí người thừa kế của nhà họ Trì sẽ mãi thuộc về mình, không thể thay đổi được hay không? Cũng dám lớn gan tìm loại mặt hàng này để yêu đương.
Bà ta mặc kệ đây là Trì Triệt chơi đùa hay thật lòng, dù có thế nào thì bà ta cũng nhất định phải để cho ông cụ Trì biết được chuyện này.
“Cô ta đang làm việc ở nhà hàng Trì Triệt mới mua lại sao?”
Đường Lệnh Vi âm thầm tính toán, sai người đi hẹn lịch trước ở Serendipity.
“Cứ hẹn vào tầm chạng vạng chiều tối thứ bảy đi, chọn ra hai vị trí khác nhau. Một bàn ở gần vị trí cô ta chơi dương cầm, một bàn khác ở cách xa một chút, làm sao mà vừa có thể quan sát cô ta rõ ràng, lại vừa không bị cô ta phát hiện được”.
Đường Lệnh Vi căn cứ vào tính cách của Khương Chỉ như trong tư liệu mô tả, tính toán cẩn thận kế hoạch đối phó với cô
“Thưa phu nhân, giờ hẹn đã đến rồi”.
Nghe người hầu báo lại như vậy, Đường Lệnh Vi lập tức gọi điện thoại cho ông cụ Trì.
“Alo, ba à, ba đang đánh cờ sao ạ?”
......
“Vậy thì để con nói nhanh hơn một chút, miễn cho quấy rầy ba và bạn chơi cờ của ba luận bàn. Chuyện là thế này, con nghe được từ một người bạn kể là, A Triệt có bạn gái rồi, nghe nói là rất nghiêm túc, còn đến nhà cô bạn gái gặp mặt trưởng bối cả rồi”.
......
“Ba cũng không biết chuyện này sao ạ? Haizzz, khả năng giữ bí mật của A Triệt tốt thật đó. Không có chuyện gì đâu ạ. Ba à, con đã nghe ngóng được nơi cô bé đó thường hay làm thêm là gì rồi, con bé chơi đàn dương cầm ở nhà hàng của A Triệt đấy ạ. Tối thứ bảy ba có rảnh không? Con đưa ba đi gặp cô bé đó thử xem, có được không ạ?”
......
“Ba cứ yên tâm đi ạ. Con đã đặt trước một vị trí cách khá xa rồi, xa như vậy sẽ không bị người ta phát hiện ra, A Triệt cũng sẽ không biết đâu”.
Đừng thấy Đường Lệnh Vi có trình độ văn hóa không cao mà coi thường. Kỳ thực, lá gan của bà ta rất lớn, đến cả ông cụ Trì một đời tranh đấu trong giới kinh doanh đã thành lão hồ ly mà cũng dám nghĩ kế lừa ông ấy.
Phía bên ông già này đã giải quyết xong xuôi.
Nhưng một bàn còn lại nên chọn ai đến ngồi mới được đây?
Bà ta còn đang thiếu mấy kẻ chuyên đi gây sự. Nếu có thể miệng tiện chọc giận Khương Chỉ, khiến cô thể hiện ra bộ dạng hung hãn tức tối trước mặt ông cụ Trì thì tốt biết mấy.
Đúng lúc này, Khâu phu nhân bỗng nhiên gọi điện thoại tới, hẹn bà ta ra ngoài cùng uống trà, còn mang theo con gái là Khâu Minh Lộ đi cùng.
Khâu Minh Lộ rõ ràng là đến để nịnh hót tạo dựng quan hệ.
Không chỉ tự giác ngoan ngoãn bưng trà đổ nước lấy điểm tâm cho Đường Lệnh Vi, mà còn hết lời ngon ngọt khen ngợi bà ta từ đầu đến chân một lượt.
Khâu phu nhân cũng ở một bên trợ giúp con gái làm nền, nhiều lần làm bộ như vô tình mà nhắc đến Trì Thừa Phong.
“À phải rồi, không biết bây giờ Thừa Phong bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Tôi nhớ hình như nó bằng tuổi với Minh Lộ nhà tôi? Nó có bạn gái chưa?”
Đây là đang đánh chủ ý đến Thừa Phong hay sao?
Phi, cũng không thèm tự nhìn lại chính mình, xem nhà họ Khâu các người có xứng với Thừa Phong của chúng tôi hay không.
Đường Lệnh Vi chỉ cười cười không đáp lại, giả vờ như nghe không hiểu.
“Không biết được đâu, Thừa Phong đến cái tuổi này, đang là thời kỳ phản nghịch của thanh niên, cho dù có bạn gái rồi nó cũng sẽ không chịu nói cho tôi biết đâu”.
“Vậy à......”
Khâu phu nhân nhìn ra được Đường Lệnh Vi là cố tình né tránh vấn đề này.
Nhưng cũng còn may, người Minh Lộ thích không phải tiểu thiếu gia, mà đại thiếu gia không có quan hệ máu mủ với Đường Lệnh Vi.
Khâu phu nhân cũng duy trì thể diện mỉm cười lịch sự, rồi lại tiếp tục hỏi.
“Còn Trì Triệt thì sao? Cậu ấy có bạn gái chưa?”
Đường Lệnh Vi lập tức nhíu nhíu mày, vừa nghe được Khâu phu nhân dò hỏi về “Trì Triệt” liền liếc nhìn sang phía Khâu Minh Lộ, phát hiện khi cô ta nghe thấy tên của Trì Triệt, hai má lập tức đỏ ửng lên như hai rặng mây hồng lúc chiều tà.
Nếu là đánh chủ ý lên người Trì Triệt......
Cô nàng Khâu Minh Lộ này xác thực rất phù hợp.
“Hình như là vẫn chưa có”.
Đường Lệnh Vi không khỏi nhìn Khâu Minh Lộ nhiều hơn một chút, đưa mắt đánh giá toàn thân cô ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi quay ra trao đổi ánh mắt với Khâu phu nhân.
“Tôi thấy Minh Lộ cũng không tệ. Minh Lộ, tối thứ sáu này cô và ông nội Trì của cháu định cùng nhau dùng bữa, cháu nếu rảnh thì có thể đến cùng chúng ta?”
“Có rảnh có rảnh ạ!”
Khâu Minh Lộ hưng phấn gật đầu như trống bỏi.
“Cô Trì ơi, mọi người dùng bữa ở nhà hàng nào vậy ạ?”
Bản thân cô ta và mẹ đều biết rõ, nhà họ Khâu so với nhà họ Trì, cho dù là đại thiếu gia hay tiểu thiếu gia đều là không thể sánh bằng.
Vừa hay Đường Lệnh Vi lại chán ghét Trì Triệt, bà ta khẳng định sẽ không hy vọng Trì Triệt vừa được kế thừa gia nghiệp, vừa tìm được một cô bạn gái có gia thế tương xứng để làm chỗ dựa ——
Nhưng Trì Thừa Phong kia có thế nào cũng không thể đấu lại Trì Triệt được.
Đoán chắc điểm ấy, bọn họ mới dám tìm đến Đường Lệnh Vi để bấu víu quan hệ, hi vọng Đường Lệnh Vi có thể dùng chút thủ đoạn, đẩy Khâu Minh Lộ về phía Trì Triệt.
Nhìn thấy phản ứng hiện giờ của Đường Lệnh Vi, bọn họ liền biết mình đã lựa chọn đúng đắn.
Nhưng đến khi nghe thấy Đường Lệnh Vi đọc lên tên nhà hàng, khuôn mặt của Khâu Minh Lộ lập tức cứng đờ.
Là nhà hàng của A Triệt, đặt tên là Serendipity. Haizzzz, người tuổi trẻ bây giờ thực sự là không thể hiểu nổi. Lấy tên nhà hàng khó đọc như thế, căn bản không thích hợp để phổ cập đại chúng, rất khó để nhớ kỹ. Vậy mà không ngờ nơi đó vẫn kinh doanh phát đạt như vậy, khách đến đông đúc vô cùng. Để cả tôi và ba chồng tôi muốn đến dùng bữa, cũng phải hẹn trước tận một tuần mới có chỗ”.
Đường Lệnh Vi liếc sang Khâu Minh Lộ nãy giờ vẫn không hề lên tiếng.
“Sao thế Minh Lộ, hình như cháu không được vui thì phải?”
“...... Cô ơi, cháu, cháu, lúc trước cháu đưa thẻ hội viên cho bạn mượn để vào Serendipity, không biết bạn cháu đã gây ra chuyện gì ở đó, khiến cho Trì Triệt rất tức giận, còn xóa thẻ hội viên của cháu đi”.
Khâu Minh Lộ dùng vẻ mặt cầu xin đáng thương mà nói.
“Có lẽ cháu không đi được rồi”.
Đường Lệnh Vi biết nhà họ Khâu vốn vô dụng, đứa con gái nhà họ Khâu khẳng định cũng không tốt đẹp gì cho cam, nhưng không ngờ lại có thể rác rưởi đến mức này.
Nguyên một nhà từ trên xuống dưới đều là phế vật!
Hai câu nói này đã trực tiếp khiến cho Đường Lệnh Vi nuốt xuống bụng toàn bộ những điều định nói.
Đã không vào nổi nhà hàng của Trì Triệt, thì cũng không cần phải nói gì thêm nữa.
......
Bà ta lập tức quay đầu đi, đến cả chữ “Ừ” cũng không thèm nói ra đáp lại Khâu Minh Lộ, trực tiếp đưa tay nâng tách trà lên vừa nhấm nháp vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Những người căm ghét Khương Chỉ có rất nhiều, nhưng dám đồng ý tiếp nhận kế hoạch của Đường Lệnh Vi, trở thành quân cờ cho bà ta sử dụng lại rất ít.
Vẫn là Trì Thừa Phong sau khi nghe mẹ kể lại kế hoạch đối phó Trì Triệt của mình, đề cử cho bà ta một vài người, lúc này mới có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch xấu xa này.
“Đủ làm người tức giận chưa?” Đường Lệnh Vi hỏi con trai.
“Tuyệt đối đủ làm người tức giận, còn thể hiện bản thân không có đầu óc”.
Tiếng cười trầm thấp của Trì Thừa Phong từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.
“Mẹ, mẹ cứ coi hai người bọn họ như loại găng tay dùng một lần giá trị thấp kém là được. Sau khi bẫy Khương Chỉ thành công thì lập tức ném đi phi tang. Đến lúc đó, người ta thấy thứ găng tay này vừa nát vừa rẻ rúng, tuyệt đối sẽ không liên tưởng được người đứng sau lưng lợi dụng bọn chúng lại là phu nhân nhà họ Trì thân phận cao quý”.
Giá cả cũng không đắt đỏ gì, một người chỉ mất năm mươi vạn, lại còn là hoàn thành nhiệm vụ mới trả tiền.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái liền tới thứ bảy.
Vì không muốn bị Khương Chỉ phát hiện ra, ông cụ Trì dặn bà ta đón mình sớm hơn một chút, đến đúng vị trí đã đặt trước khi Khương Chỉ còn chưa đến giờ đi làm.
Đường Lệnh Vi ngoan ngoãn rót trà cho ông cụ Trì, sau đó lại chỉ phương hướng cho ông ấy.
“Ba à, một lát nữa cô bé ấy sẽ đi từ cửa chính vào, ngồi ở chỗ đó, chỗ đặt chiếc đàn dương cầm kia kìa”.
Ông cụ Trì nghe bà ta nói một thôi một hồi cũng chỉ yên lặng gật đầu, không hề lên tiếng đáp lại.
Tính cách của ông ấy giống Trì Triệt, đều không thích nói nhảm.
Nếu đã có thể sử dụng hành động để giải quyết vấn đề thì tuyệt đối sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa.
Đường Lệnh Vi đưa mắt dò xét về phía bàn ngay cạnh chỗ để đàn dương cầm, khi thấy hai cô gái bà ta thuê đến phụ trách gây sự đã ngồi vào chỗ, bà ta mới an tâm quay đầu lại nhàn nhã dùng trà, ăn bánh ngọt.
Khương Chỉ vừa mới thay quần áo xong, vừa đi vào đại sảnh vừa trò chuyện với Trì Triệt qua điện thoại.
“Sắp xử lý xong hết công việc rồi, cho dù có bị tắc đường thì anh cũng sẽ đến nhà hàng trong vòng bốn mươi phút nữa”.
Trì Triệt báo cáo tỉ mỉ toàn bộ hành trình của mình cho cô nghe.
“Được, vậy trước tiên em......”
Bỗng phía bên Khương Chỉ đột nhiên im lặng không có tiếng nói.
Ngay sau đó, Trì Triệt liền nghe được vài tiếng cười lạnh truyền đến, cùng với giọng nữ mơ hồ không rõ ràng, hô lên tên của Khương Chỉ, lời nói vô cùng không khách khí, giọng điệu cũng rất chanh chua.
Anh lập tức buông cây bút ký trong tay xuống, nhíu mày hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Không có việc gì”.
Khương Chỉ đưa mắt nhìn hai người đàn bà chanh chua không hề quan biết, thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau lần nào đột nhiên nhảy ra chắn trước mặt mình, bình thản nói.
“Chó đang sủa”.
Nếu người đang đứng ở đây là Nguyễn Điền Điềm hoặc là Khâu Minh Lộ, hay là một người nào đó đã từng đấu khấu với mình thì Khương Chỉ còn có thể lý giải được.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại là hai người đàn bà lạ hoắc đang yên đang lành đột nhiên chạy tới trước mặt mình la lối om sòm kiếm cớ gây chuyện.
Kỳ quái đến mức khiến người ta không sờ được đến đầu.
Không lẽ Khương Chỉ cô đây đã đạt đến trình độ ngay cả chó hoang cũng muốn chạy đến gặm nhấm rồi hay sao?
Khương Chỉ không thèm để ý tới vẻ mặt của hai cô gái kia khi nghe thấy lời của cô có bao nhiêu khó coi, điềm nhiên nói lời tạm biệt ngọt ngào với Trì Triệt.
“Được rồi, không nói nữa, em phải lên sân khấu diễn tấu rồi. Bao giờ anh đến thì đến thẳng đại sảnh tìm em luôn nha”.
“Ai nha, ngọt ngào chưa kìa”.
Hai con cɧó ©áϊ kia vẫn đang sủa gâu gâu với cô nữa kìa.
“Dám hỏi không biết Khương tiểu thư đây là đang chờ ai vậy, là tên gian phu trong ảnh chụp ở tiệc tối kia muốn đến tận nhà hàng tìm cô sao?”
“Sao có thể nói là gian phu được chứ!”
Một con còn lại tỏ vẻ không tán đồng chậc chậc vài tiếng.
Ảnh chụp đã truyền đi khắp nơi hết cả rồi, bại lộ ra trước công chúng như vậy, coi như lúc mới bắt đầu là gian tình đi chăng nữa, thì lúc này cũng phải trở thành sự thật rồi”.
......
Khương Chỉ dùng một loại ánh mắt như đang nhìn một lũ ngu ngốc để nhìn hai người bọn họ.
Trì Thừa Phong quả thật là nhân tài, hai cô gái do anh ta đề cử quả nhiên hơn hẳn người thường.
Dùng phương thức cố tình gây sự khóc lóc om sòm không có đạo lý, dứt khoát khiến cho Khương Chỉ sửng sốt đến mức nghẹn lời.
Kỳ thực là sơ hở của bọn họ có rất nhiều, nhưng chính vì quá nhiều nên trong lúc nhất thời cô lại không biết nên bắt đầu phản kích từ nơi nào mới tốt.
Khương Chỉ dừng lại ở bên đó quá lâu, không khỏi kéo đến sự chú ý của ông cụ Trì.
“Bọn họ đang nói gì vậy?”
Người ông ấy hỏi tên là A Tỳ, là một người hầu biết đọc được ngôn ngữ khi nhìn miệng người khác. Bởi vì đêm nay vị trí ông ấy ngồi so với chỗ của Khương Chỉ cách khá xa nên ông ấy gọi anh ta đến, để phòng có gì đó cần nghe lại nghe không được, tránh khỏi gặp phải tình trạng xấu hổ.
“Đang cãi nhau”. A Tỳ trả lời.
“Cãi nhau?”
Đường Lệnh Vi tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, phảng phất như đã nghe được tận tai nội dung trận cãi nhau của mấy cô gái kia khó nghe đến mức nào.
“Tuy nhà họ Khương đã phá sản, nhưng dù thế nào thì Khương Chỉ cũng đã từng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, sao lại có thể làm ra loại chuyện mắng chửi người ta giữa nơi đông người giống như đồ đàn bà chanh chua không hiểu biết như vậy được?”
“Thưa ông chủ, Khương tiểu thư không nói gì cả”.
A Tỳ là người làm lâu năm của nhà họ Trì, không có quan hệ lợi ích với Đường Lệnh Vi, khai báo rất thành thật.
“Là hai người còn lại một mực mắng nhiếc Khương tiểu thư, lời lẽ rất khó nghe, tôi có cần nhắc lại không ạ?”
“Ồ......”
Đường Lệnh Vi tranh thủ thời gian nắm bắt được trọng điểm.
“Cô gái Khương Chỉ này, bộ dạng xinh đẹp như vậy, khí chất cũng xuất chúng hơn người. Rốt cuộc cô ta đã làm ra chuyện gì xấu xa đến mức khiến người ta căm hận mình đến như vậy? Đến mức không ngại trước mặt bao nhiêu người mà lớn tiếng mắng cô ta, lại còn mắng khó nghe như vậy. Quả thực giống như là cố tình tìm tới gây chuyện”.
Bà ta vừa dứt lời liền đưa mắt liếc sang ông cụ Trì để thăm dò phản ứng.
Bà ta thấy ông cụ Trì nhíu chặt chân mày, trông bộ dạng dường như vô cùng không vui.
Lúc còn trẻ, ông cụ Trì có vẻ ngoài rất đẹp trai, giờ đây tuy đã nhiều tuổi nhưng trông vẫn vô cùng phong độ, chỉ là bởi vì tính cách mạnh mẽ nghiêm khắc nên nhìn qua đều tưởng rằng ông ấy rất hung dữ.
Bình thường lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc, tản ra khí thế “Người sống chớ gần”, không giận mà uy. Bây giờ ông ấy nhíu chặt mày lại, nhìn thấy càng thêm dọa người, phảng phất như chỉ một giây sau sẽ làm ra chuyện gì đó khiến người người phải kinh hãi.
Đường Lệnh Vi thấy ông ấy như vậy thì sợ hãi cực kỳ, nhưng không khỏi mừng thầm trong lòng bởi kế hoạch của bà ta đã đạt hiệu quả.
Rõ ràng là ông cụ Trì đã bắt đầu bất mãn với Khương Chỉ.
Bà ta lập tức lén lút nhắn tin cho hai cô nàng gây chuyện kia.
【 Tiếp tục.】
Những người nhà họ Trì ở bàn bên này dựa vào nhìn khẩu hình miệng mà đoán được chuyện náo loạn chỗ Khương Chỉ.
Nhân viên của nhà hàng thì lại bắt gặp đám người Khương Chỉ xảy ra chuyện khi đang đi phục vụ khách hàng.
Có người muốn đi báo tin cho quản lý Mã hoặc là chị Tô, có người thì muốn thấy Khương Chỉ xấu mặt.
“Lớn lên mang bộ dạng con người, sao miệng lưỡi lại thúi hoắc như vậy được? Vẫn chưa đánh sạch răng à? Tôi phải đi hỏi xem liệu có thể đuổi hai người này ra khỏi chỗ này ngay lập tức được hay không?”
Thích Thanh Thanh chạy lên ngăn anh ta lại.
“Đừng đi, dù sao Khương Chỉ cũng chỉ làm nốt cuối tuần này thôi. Vì cô ta mà cưỡng chế đuổi hai vị khách đi, có đáng không?”
“Nhưng mà không phải ông chủ đã nói rồi sao, đối với tất cả khách hàng gây sự vô lý, nhục mạ nhân viên của chúng ta, chúng ta có quyền từ chối phục vụ mà”.
“Cô ta làm hết hôm nay với ngày mai là nghỉ rồi, chỉ có thể coi như nhân viên bán tạm thời thôi.”
Thích Thanh Thanh tỏ vẻ khinh miệt nói.
“Hơn nữa, nghe bọn họ nói chuyện như vậy, khẳng định là do Khương Chỉ làm ra chuyện gì sai trái. Nếu đã không phải nói oan cho cô ta, thì mắng cô ta một hai câu đã làm sao, nói không chừng cô ta đã làm tiểu tam đi phá hoại gia đình người khác cũng nên”.
Người kia nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không ổn.
“Nên nói chuyện này cho chị Tô biết, để chị ấy tự mình định đoạt. Bởi vì cô nhìn xem, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến một mình Khương Chỉ, mà nó đã gây ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của khách hàng rồi kìa”.
Anh ta chỉ về phía bàn của người nhà họ Trì, trông vẻ mặt của ba người đó khác nhau, nhưng ông cụ lớn tuổi nhất sắc mặt âm trầm đáng sợ cực kỳ, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi trận lôi đình.
Thích Thanh Thanh đưa mắt nhìn theo, thấy vậy cũng do dự không dám quyết.
Tuy nói bọn họ đều sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng bởi vì đặc thù công việc nên có không ít liên hệ với kẻ có tiền. Bọn họ đã phần nhiều hiểu được, không nên nhìn người từ quần áo, vẻ bề ngoài, mà phải nhìn từ khí chất, cách ăn nói, hành động cử chỉ, quan sát thật kỹ càng.
Mà ông cụ này tuy mặc quần áo bình dân trên người, nhưng theo suy nghĩ của bọn họ, nhất định người nổi danh trong giới có tiền, mà không chỉ có tiền, quyền lực nắm trong tay cũng cực kỳ lớn. Vậy nên mới có thể hình thành nên khí thế toàn thân vững vàng như thái sơn uy phong lẫm liệt như vậy.
Mặc dù Thích Thanh Thanh muốn thấy Khương Chỉ bị làm cho bẽ mặt, nhưng lại càng không muốn gánh chịu hậu quả khi vị khách này bị mất hứng dùng cơm.
Nhưng lúc hai người bọn họ quyết định đi báo tin cho chị Tô, vừa định quay người đi tìm thì.
Á ——!!
Sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Dọa cho hai người bọn họ nhảy dựng lên, sợ hãi quay đầu lại nhìn, còn tưởng là vị khách kia gặp phải quỷ.
Kết quả liền nhìn thấy Khương Chỉ toàn thân từ đầu tóc đến quần áo đều ướt nhẹp, cùng với hai cô nàng độc miệng không chỉ ướt sũng toàn thân, mà trên mặt còn có một chất lỏng màu đỏ tím không ngừng chảy xuống.
“Xảy ra chuyện gì rồi......?”
Thích Thanh Thanh và người nhân viên nam kia đều không nhìn thấy.
Hai người kia vừa mới nhận được mệnh lệnh【 Tiếp tục 】của Đường Lệnh Vi liền không thèm kiêng nể gì nữa, mắng Khương Chỉ càng khó nghe hơn.
Nhưng Khương Chỉ vẫn cứ im lặng như một bịch bông không hề phản kháng lại, chỉ dùng ánh mắt “Các người là đồ ngu à” bình thản nhìn bọn họ, nửa câu thô tục cũng không phản kích, càng không đạt được yêu cầu của tân Trì phu nhân đặt ra đối với bọn họ ——
Làm cho Khương Chỉ nổi giận, nếu khiến cô ta tức đến mức giật tóc các cô thì càng tốt.
Mắt thấy năm mươi vạn tiền thù lao sắp bay khỏi tay mình, một cô nàng gấp gáp không kìm nổi, nhanh tay cầm lấy ly pha lê đựng nước trên chiếc bàn gần đó, đổ sạch lên người Khương Chỉ.
Người hét lên không phải Khương Chỉ. Lúc cô bị hắt nước lên người, vẫn bình tĩnh không nói tiếng nào, đi thẳng tới bàn gần đó, khách khí mỉm cười nói với vị khách hàng đang ngồi ở đó.
“Xin ngài có thể cho tôi mượn bình rượu này dùng một chút được không, tí nữa tôi sẽ bồi thường cho ngài hai bình mới”.
Có thể là do khí thế của Khương Chỉ đủ mạnh mẽ, hoặc cũng có thể là vì sau khi bị hắt nước vào người, hình ảnh mỹ nữ ướŧ áŧ tạo ra mỹ cảm mềm mại không thể chống lại.
Tóm lại là hai vị khách nam bị mượn rượu đều không cự tuyệt, ngược lại còn làm động tác tay ra hiệu xin mời.
“Không cần đến hai bình đâu, một bình là được rồi”.
Khương Chỉ mỉm cười nhìn hai người họ, sau đó cầm theo bình rượu quay trở lại đối diện hai người đàn bà chanh chua kia, lạnh lùng dốc thẳng bình rượu vang đỏ xuống đổ sạch lên người bọn họ.
Nói đùa, nếu bạn trai cô đã là ông chủ của nhà hàng này, cô còn phải nhẫn nhịn chịu đựng bị bọn họ chọc giận như vậy, thì người bạn trai này còn có tác dụng gì nữa?
Miệng bình rượu nhỏ, không thể đổ ra hết trong một lần. Thế là Khương Chỉ liền dứt khoát đổ thật nhiều lần, khiến cho hai cô nàng kia ướt sũng từ đầu đến chân không còn một chỗ nào khô ráo.
Lúc ấy, hai người kia lập tức hét toáng lên, tiếng thét chói tai bọn người Thích Thanh Thanh nghe được chính là từ đây là ra.
“Cô gái mà A Triệt thích...... Đúng thật là rất mạnh mẽ nha”.
Rốt cuộc cũng đạt được mục đích, nội tâm Đường Lệnh Vi Tâm không khỏi mừng thầm một trận, ngoài mặt lại giả bộ như bị hành động của Khương Chỉ hù dọa.
“Dù sao cô ấy cũng làm việc ở đây. Kể cả có bị chọc tức đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể tùy tiện lấy rượu của khách ở bàn khác mang ra phản kích như vậy được. Loại người này rất khó làm được việc lớn, cũng dễ làm hỏng việc lắm. Đứa bé trầm ổn chính chắn như A Triệt sao có thể đi thích loại con gái như này được cơ chứ......”
Bà ta lén lút nhìn sang ông cụ Trì, muốn quan sát nét mặt của ông ấy.
Đột nhiên phát hiện vùng lông mày vốn vẫn nhíu chặt trên trán ông ấy đã giãn ra từ lúc nào.
Đường Lệnh Vi thấy vậy hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ nghĩ một hồi liền hiểu.
Có lẽ là do ông cụ Trì quá mức tức giận, không thể khống chế nổi biểu cảm trên khuôn mặt được nữa.
Trong lúc bà ta đang mải mê suy tư, phía bên kia lại có biến hóa mới.
Hai người phụ nữ kia bị hất rượu vang đỏ lên người chợt cầm ly rượu pha lê trên tay, dường như muốn ném về phía Khương Chỉ.
Khương Chỉ cười lạnh nói câu gì đó, khiến hai người do dự không dám xuống tay.
“A Tỳ, Khương Chỉ vừa mới nói cái gì vậy?”
Đường Lệnh Vi tò mò hỏi. Bà ta đoán câu nói kia khẳng định không dễ nghe chút nào.
“Cô ấy vừa mới nói rằng......”
A Tỳ khó xử liếc nhìn ông cụ Trì, cắn răng lặp lại câu nói vừa rồi của Khương Chỉ.
“Trong tay các người cầm cái ly, còn trong tay tôi có hẳn một cái bình rượu, lực sát thương khi nện vào mặt nhất định sẽ rất khác biệt. Tôi khuyên hai cô nên nghĩ cho kĩ rồi hẵng làm”.
“Hung dữ vậy sao......”
Lần này, biểu cảm kinh ngạc trên mặt Đường Lệnh Vi không phải là giả vờ. Bà ta đang suy nghĩ, may mà ông cụ Trì ghét nhất chính là loại con gái như này, may mà bà ta đã chuẩn bị ổn thỏa, đưa ông cụ Trì đến cùng để sớm được chứng kiến một mặt này của Khương Chỉ.
Nếu thật sự để cho Khương Chỉ gả vào nhà họ Trì, đến lúc đó bà ta không những phải đối phó với Trì Triệt, mà còn phải phân tâm đối phó thêm một Khương Chỉ.
Thấy ông cụ Trì ra lệnh cho A Tỳ gọi điện thoại cho Trì Triệt, Đường Lệnh Vi lập tức quay đầu ra chỗ khác, giả bộ như xem kịch, kỳ thực là khóe miệng đã không nhịn được mà nhếch lên thật cao.
Kế hoạch đã thành công.
Ông cụ Trì gọi điện đến nhất định là muốn ngăn cản Trì Triệt và Khương Chỉ tiếp tục qua lại với nhau.
Bà ta hy vọng Trì Triệt sẽ giẫm vào vết xe đổ của ba mình, kiên trì vì tình yêu mà đối đầu với ông cụ Trì, khiến ông ấy tức giận đến mức đánh gãy hai chân của anh.
Không, tốt nhất là sau khi khiến ông cụ Trì tức giận phế bỏ quyền thừa kế của anh xong, ông ấy cũng bị tức chết luôn.
Nếu được như vậy thì Thừa Phong của bà ta có thừa kế nhà họ Trì cũng dễ dàng hơn nhiều, đã vậy còn không tồn tại hậu họa về sau.
Lúc nhận được điện thoại từ ông cụ Trì, Trì Triệt đang ngồi đọc hợp đồng trên xe chạy về hướng của nhà hàng.
Suốt một tuần nay, Khương Chỉ không về nhà, anh cũng không về nữa, dường như muốn chuyển đến sống ở công ty luôn rồi. Liều mạng làm việc không kể ngày đêm, khổ nhọc hơn cả 996 nhân viên của công ty nhiều.
Bởi vì đang giấu diếm Khương Chỉ, lần thứ hai đến nhà cô, Trì Triệt đã nói với ba Khương mẹ Khương rằng, anh đã mua lại khu nhà cũ lúc trước của nhà họ Khương, ngỏ lời hi vọng hai vợ chồng họ quay trở về ở lại đó.
Khương Thuận Nghiêu lại từ chối thẳng thừng.
“Cậu còn chưa kết hôn với con gái chúng tôi cơ mà. Giờ chúng tôi chuyển về đó ở, đợi đến khi hai đứa chia tay chúng tôi lại chuyển ra à?”
Trì Triệt vội vàng phủ nhận.
“Chúng cháu sẽ không chia tay. Cháu có thể sang tên chủ sở hữu khu nhà họ Khương kia cho Khương Chỉ, cũng có thể lập tức kết hôn với cô ấy”.
“Cậu nghĩ đẹp lắm”.
Khương Thuận Nghiêu gần như lập tức lên tiếng phản đối, trợn mắt lườm tên tiểu tử lúc nào cũng chỉ biết lợi dụng sơ hở của người khác này.
“Đợi đến khi công ty của nhà họ Khương đi vào quỹ đạo trở lại, chúng tôi sẽ mua lại khu nhà đó từ tay cậu theo đúng giá thị trường, đến lúc ấy chuyển về ở sau cũng không sao”.
Mặc dù bị cự tuyệt, nhưng Trì Triệt không hề cảm thấy khó chịu, cũng không cảm thấy ba Khương bày đặt nhiều chuyện.
Ngược lại, anh lại cảm thấy, chính nhờ có Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm tính cách cứng rắn như vậy là ba mẹ, mới có thể nuôi được một Chỉ Chỉ xinh đẹp khí chất siêu phàm lại thông minh hiểu chuyện như vậy.
Lại bởi vì ba Khương không chịu tiếp nhận quá nhiều sự giúp đỡ từ Trì Triệt, cho dù là hợp tác cũng phải đi theo quá trình bình thường, cho nên Trì Triệt không thể chỉ cần dễ dàng chi tiền ra là có thể giúp cho Khương thị phục hồi được.
Mà phải thật vững vàng, dựa vào từng hạng mục một, đi từng bước chắc chắn để cứu sống Khương thị.
Mặc dù như vậy khá phiền phức, nhưng từ đó mà anh đạt được không ít tôi luyện. Đi theo Khương Thuận Nghiêu hợp tác một tuần, năng lực của Trì Triệt đã tiến bộ không ít. Anh cảm thấy bội phục từ đáy lòng đối với vị ba vợ tương lai này.
Đáng lẽ ra chỉ cần đến thứ ba là lo liệu xong xuôi nhà ở rồi.
Nhưng anh lại bận bịu công việc, không có thời gian dọn dẹp nhà, nên anh một mực không muốn nói chuyện này cho Khương Chỉ biết.
Anh đang định tối nay đến nhà hàng tìm cô, tiện thể nói một chút về chuyện này với cô.
Đúng lúc này, ông nội đột nhiên gọi điện tới, vừa mở miệng liền nhắc đến tên Khương Chỉ.
“Cô gái chơi đàn dương cầm trong nhà hàng của cháu có phải tên là Khương Chỉ, cô con gái duy nhất của nhà họ Khương hay không?”
“Ông nội, ông gặp Chỉ Chỉ rồi sao?” Trì Triệt hỏi.
Nếu như không phải gặp được Khương Chỉ, ông nội tuyệt đối sẽ không đặc biệt gọi điện thoại hỏi anh như vậy.
Khẳng định là gặp rồi, còn muốn phát biểu cách nhìn của mình về Khương Chỉ, sau đó sẽ kết luận một câu “có thể” hoặc “không được” với anh.
Mặc dù trong con mắt của Trì Triệt, Khương Chỉ từ đầu đến chân không có chỗ nào không tốt cả.
Đối với anh mà nói, trên đời này không có bất kỳ người con gái nào khác hoàn mỹ hơn Khương Chỉ.
Nhưng nội tâm Trì Triệt vẫn không khỏi cảm thấy bất an.
Bởi vì khi đoán ra được ông nội rất có thể đã gặp được Khương Chỉ, đồng thời Trì Triệt cũng nghĩ đến một khả năng, đây nhất định không phải là tình cờ gặp được.
Tuyệt đối là vì Đường Lệnh Vi nhận được tin tức anh đến nhà họ Khương ra mắt, cố tình dẫn ông nội đến gặp Khương Chỉ để thực hiện ý đồ riêng.
Nếu Đường Lệnh Vi dám hành động như vậy, nhất định là đã chuẩn bị kế hoạch bôi xấu Khương Chỉ từ trước rồi.
Không biết khi ông nội nhìn thấy mặt xấu của Khương Chỉ sẽ nghĩ gì, sẽ quyết định như thế nào.
Nhưng ý nghĩ của Trì Triệt lại trùng khớp như ao ước của Đường Lệnh Vi. Anh dự định nếu như ông nội không đồng ý chuyện của anh và Khương Chỉ, anh sẽ cứng rắn chống đối đến cùng.
Quyết định kế thừa gia nghiệp chính là vì muốn cưới được Khương Chỉ. Nếu không cưới được cô, vậy anh kế thừa gia nghiệp còn có ý nghĩa gì?
Suy nghĩ của Trì Triệt vẫn luôn rõ ràng rành mạch như vậy.
“Nhìn thấy rồi”.
Ông cụ Trì đưa mắt nhìn về phía đằng xa, ánh mắt khóa chặt tại người cô gái nhỏ đứng cạnh cây đàn dương cầm đang cầm bình rượu trống không trong tay.
Cô đang nhíu mày khó chịu nhìn hai cô gái đứng đối diện mình.
Ông cụ Trì nhìn cô một lúc lâu, cúi đầu uống một ngụm trà, khiến cả Trì Triệt trong điện thoại lẫn Đường Lệnh Vi ở ngoài sốt ruột muốn chết.
Mới chậm rãi nói ——
“Cháu trai, phải theo đuổi được con bé”.
Trì Triệt đang chuẩn bị cứng rắn chống đối: “......?”
Đường Lệnh Vi choáng váng đến đờ người: “?????”
Tác giả có lời muốn nói: Trì Triệt: “Cháu đã theo đuổi được rồi ông nội”.