Chương 2: Ngày phá sản thứ hai

Sau khi bẻ gãy thẻ sim điện thoại, Khương Chỉ mới nhớ ra mình còn chưa báo bình an với bố mẹ.

“Trong trường có bốt điện thoại công cộng hoặc cửa hàng di động không?”

Khương Chỉ vừa hỏi Ly Ly vừa soi gương sửa sang lại quần áo.

Phần lớn quần áo túi xách trong nhà đều bị niêm phong, thứ cô có thể lấy không nhiều lắm, vì thế chỉ cầm theo hai cái túi xách.

Một cái là túi xách kinh điển dùng để tham gia tiệc tối và dự yến hội —— nếu còn có chị em tốt nào nguyện ý gửi thư mời cho cô, hơn nữa chủ đề của yến hội không phải để trào phúng hoặc thương hại nhà họ Khương.

Một cái là để đựng đủ thứ đồ, đựng được cả vài bộ quần áo còn lại của cô.

Sau khi sửa sang xong, cô lấy chiếc túi thứ hai, bỏ điện thoại di động và ví tiền vào túi.

“Có, ở ngay trong phố tạp hóa, giữa Mật Tuyết Băng Thành với Zara.” Ly Ly bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vỗ đùi một cái, “À phải, cậu vẫn chưa từng đi đến con phố kia đúng không?”

Thấy Khương Chỉ gật đầu, Ly Ly cười nhạt: “Quả nhiên, mỗi lần cậu đến trường học liền đi thẳng đến phòng tập múa cho đến lúc tan học, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời khỏi trường học luôn. Cậu có thể tìm được ký túc xá đã đủ làm người khác ngạc nhiên rồi.”

Cô ta lại một lần rủ lòng thương giải thích cho Khương Chỉ nghe: “Con đường từ ký túc xá tới phòng tập nhảy nối thẳng với phố tạp hóa, sau khi đi qua phòng tập nhảy sẽ còn đi qua một thư viện, một công viên, cuối con đường tình nhân lát đá được bao phủ bởi dây leo trong công viên là một cái hồ nước hình tròn, đối diện hồ nước chính là nơi cậu cần.”

Lời nói của Ly Ly có ẩn chứa ý công kích, nhưng Khương tiểu thư đang đứng dưới giường không hề thay đổi biểu cảm, cũng không vì những lời của cô ta mà dao động tinh thần.

Khương Chỉ trang điểm tinh xảo, từ trang phục cho đến khí chất, không có một chút dáng vẻ sa sút nào, trong lòng Ly Ly lại bắt đầu dâng lên cảm giác ghen ghét.

Cô ta ngày đêm chờ đợi Khương tiểu thư phá sản, cũng không phải để xem cảnh này.

Trong cảnh tượng mà Ly Ly mỏi mắt mong chờ, Khương tiểu thư mặt xám mày tro mặc một thân quần áo mua rẻ mạt trên Taobao giá 200 tệ, tay trái cầm túi xách từng rất đắt đỏ, bộ móng trên tay phải đã bị hư nhưng không có tiền đi làm, lại còn phải chen chúc trong đám người ở nhà ăn chỉ để cướp được một phần cơm đặc biệt không tăng chất béo.

“E hèm.” Ly Ly hắng giọng, tính toán muốn bảo Khương Chỉ giúp cô ta lấy cơm.

Cảnh tượng trong ước mơ có thể hoàn thành được phần nào hay phần nấy.

Nào biết mỗi lần Ly Ly muốn bỏ đá xuống giếng, Khương Chỉ đều sẽ kịp thời đánh gãy.

Cô lấy ô che nắng ra từ ngăn tủ, vặn chốt cửa: “OK, cảm ơn.”

Bóng người uyển chuyển chợt biến mất, kèm theo một tiếng đóng cửa “Rầm ——!” ở trước mặt Ly Ly.

Bị đập cửa hàng thật giá thật.

Ly Ly tức đến trợn trắng mắt, cô ta ngã người ra giường, tứ chi giống như xúc tu bạch tuộc trong nước hung hăng đạp vài cái vào ván giường, sau đó hét lên như một con sóc đất khổng lồ:

“A ——!!!”

*

Ly Ly ở trong nguyên tác không được nhắc tới, thậm chí còn không được tính là vai phụ. Cô ta có dậm chân thêm nữa Khương Chỉ cũng sẽ không để cô ta vào mắt.

Ngay cả việc làm cho cô ta tức nghẹn họng, cô cũng cảm thấy lãng phí thời gian.

Từ ký túc xá đi đến phố tạp hóa mất tổng cộng ba mươi phút, tương đương với đi một vòng toàn bộ khuôn viên trường.

Khương Chỉ vừa chọn dãy số mới vừa thầm mắng, rõ ràng phòng luyện múa ở ngay bên cạnh ký túc xá, nhà ăn và cửa hàng đồ ăn vặt lại ở một đầu khác của trường. Có âm mưu, đây tuyệt đối là âm mưu của trường học để bảo trì vóc dáng của học sinh.

Học xong một tiết múa, cho dù mọi người có đói cũng không còn sức lực vượt qua toàn bộ khuôn viên trường để đi mua cơm, nhất định đều sẽ lựa chọn quay về ký túc xá gần nhất ngủ một giấc để bổ sung thể lực.

“Mỹ nữ! Hiện giờ đang có khuyến mãi mùa hè, mỗi tháng chỉ cần trả 59 tệ, cực kỳ có lợi nha!”

Mới vừa chọn xong số điện thoại, ông chủ liền bắt đầu chào mời Khương Chỉ: “Có dung lượng 20GB, 200 phút trò chuyện, còn được tặng kèm cả thẻ hội viên của Youku và iQiyi nữa!”

Kỳ thật đây chỉ là yêu cầu của công ty phải tuyên truyền chương trình ưu đãi đối với mỗi một vị khách hàng mà thôi.

Ông chủ thấy Khương Chỉ mặc một thân quần áo không dưới mười vạn, căn bản không nghĩ cô sẽ đáp ứng lời mời chào mình.

Nào ngờ cô bé đang đeo kính râm này nghe xong lại thật sự gật gật đầu: “Đúng là rất có lời, làm phiền ngài giúp tôi đăng ký một phần đi.”

Trang điểm thời thượng, tự nhiên hào phóng, đến cả nói chuyện cũng biết lễ nghĩa như vậy.

“Được được,” Ông chủ được gọi một tiếng “ngài” thoải mái hết cả người, vui vẻ giúp Khương Chỉ đổi thành chương trình 99 tệ, “Tôi đổi dãy số của cô thành người dùng lâu năm trong hệ thống, như vậy mỗi tháng chỉ thu 59 tệ nhưng dung lượng sẽ nhiều hơn 20GB so với lúc trước.”

“Thật cám ơn ngài.” Khương Chỉ cười nói cảm ơn, má lúm đồng tiền bên khóe miệng hiện hiện.

Loại cảm giác người sống chớ gần khi mới vừa bước vào của cô theo nụ cười này biến mất hầu như không còn.

Ngay cả cười cũng thật đẹp ——

Ông chủ thầm nghĩ, thì ra con gái nhà giàu lớn lên là như thế này.

Thật xinh đẹp.

Khương Chỉ trở lại ký túc xá mới đăng nhập WeChat, “Keng keng keng” mấy chục tin nhắn lập tức hiện lên.

Chủ yếu là của bạn cùng trường, dò hỏi tại sao cô lại quay lại ký túc xá.

Khương Chỉ lướt qua một lần, tất cả đều bị cô bỏ qua.

Cô chỉ click mở khung thoại của lớp trưởng, trả lời:

【Khương thị nộp đơn xin phá sản, tất cả bất động sản đang sở hữu đều bị toà án thu hồi thẩm định, chờ sau khi có quyết định tuyên bố phá sản hẳn là sẽ tiến hành bán đấu giá gán nợ, cho nên trước khi thi tốt nghiệp tớ sẽ ở tại ký túc xá.】

Lớp trưởng Lệ Chi cũng không xuất hiện trong nguyên tác, nhưng trên người cô ấy tản ra một loại hơi thở tốt bụng vô hại. Khương Chỉ đối với loại con gái này trời sinh có ý muốn bảo hộ, đương nhiên sẽ quan tâm cô ấy heon một ít.

Tin nhắn của cô ấy, cô đều trả lời.

Quả nhiên, Lệ Chi liền nhắn lại một cái icon ‘ôm một cái’, là một con thỏ trắng mềm mại dễ thương hệt như cô ấy vậy:

【Hiểu rồi! Tớ sẽ không nói cho người khác! Cậu có chỗ nào cần giúp đỡ nhất định phải tới tìm tờ, tớ sẽ cố hết sức giúp cậu!】

Lệ Chi cảm thấy, Khương Chỉ đột nhiên từ hoàn cảnh sống trong nhung lụa ngã xuống đáy cốc, chỉ riêng việc thích ứng với cuộc sống sinh hoạt của người bình thường đã đủ mệt mỏi rồi. Lệ Chi không muốn cô còn phải trải qua cảm giác bị phân biệt đối xử trong lúc tuyệt vọng như vậy.

【Cảm ơn, nhưng cậu không cần giữ bí mật chuyện này.】 Khương Chỉ trả lời lại.

Không phải cô không nể mặt Lệ Chi, chỉ là bản thân cô biết rõ chuyện này giấu không được, chỉ cần là bí mật không thể vĩnh viễn vùi lấp thì không nhất thiết phải che giấu.

Huống hồ, trước khi lớp trưởng dò hỏi, Khương Chỉ cũng đã nói cho Ly Ly, cô ta chính là một cái loa phường chính hiệu.

Thiếu nữ tóc đen nhẹ nhàng dùng mυ"ŧ chuyên dụng rửa mặt, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía trước.

Ly Ly đang nằm ở trên giường, đưa lưng về phía hành lang.

Cô ta cầm di động điên cuồng gõ bàn phím, thỉnh thoảng lại nghẹn cười, bả vai run run không ngừng.

Nói không chừng hiện tại còn đang nơi nơi rêu rao “bí mật nhỏ” của Khương Chỉ cũng nên.

Khương Chỉ tỏ vẻ không quan tâm, bình thản dời tầm mắt khỏi mặt gương, một lần nữa chuyên tâm chăm sóc da.

*

Khương Chỉ đoán sai rồi.

Ly Ly không nói chuyện phá sản cho những người khác biết.

Ngày hôm sau khi Khương Chỉ đi học, không có ai nhìn cô với ánh mắt khác thường, đám chó săn nổi danh trong học viện vẫn lấy cô làm trung tâm mà vây quanh, hỏi han ân cần.

Khương Chỉ nhịn không được nhìn về phía Ly Ly.

Lớp trưởng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cô có thể hiểu.

Nhưng Ly Ly? Cô ta không phải là loại người sẽ giữ bí mật.

Không phải Khương Chỉ có thành kiến mà là độ mẫn cảm của cô đối với người tốt người xấu cực kỳ mạnh. Hiếm khi có người có thể ở trước mặt cô che dấu bản tính của chính mình, Ly Ly tất nhiên cũng đã sớm bị Khương Chỉ xem thấu.

Nịnh nọt, bỏ đá xuống giếng, còn thích chia bè kéo phái, tám chuyện sau lưng người khác.

Một đề tài tốt như vậy, tuyệt đối có thể làm Ly Ly nhảy vọt lên trở thành nhân vật tiêu điểm, sao cô ta có thể bỏ qua được?

Hai giây sau, Khương Chỉ đưa ra kết luận ——

Không tuyên bố ra, khẳng định là bởi vì có tính toán khác.

Lần này cô đoán đúng rồi.

Ly Ly đúng là đang chờ đợi một thời cơ.

Vào ngày đầu Khương Chỉ trở về, cả ký túc xá đã làm ầm ĩ lên.

“Khương Chỉ nhiều năm như vậy cũng chưa từng vào ký túc xá nửa bước, sao hôm nay lại tới? Còn mang theo hành lý nữa?”

“Chẳng lẽ là muốn tới ở?”

“Lời này của cậu không phải là rất vô lý à, có thấy biệt thự ba tầng kiểu Tây mặt sau trường học không. Đó là Khương tiểu thư vào nhập học ngày đầu tiên đã mua lại, muốn cô ấy tới ở túc xá? Trừ phi bị phá sản!”

Tầm mắt cực nóng cùng âm thanh đè thấp thảo luận sôi nổi, đều là sự tò mò vì thấy cô đi vào ký túc xá.

Cuối cùng, mọi người quyết định dò hỏi bạn cùng phòng của Khương Chỉ, Ly Ly.

Ly Ly bị tức giận đến choáng váng, Khương Chỉ vừa bước chân ra khỏi ký túc xá, cô ta liền gọi điện thoại cho bạn trai, nói xấu người bạn cùng phòng đặc sắc của mình suốt một tiếng, thẳng đến khi Khương Chỉ trở về.

Sau khi cúp điện thoại, cô ta mới nhìn thấy tin nhắn dò hỏi của những người khác.

Lúc này Ly Ly đã bình tĩnh, hai mắt đảo quanh vài vòng, nghĩ ra một thủ đoạn xả giận cực hay.

【Phá sản?? Các cậu hiểu lầm rồi, không phải phá sản.】

Sau khi phủ nhận, Ly Ly lại soạn một lý do mới thoái thác.

【Chỉ Chỉ làm vậy là vì cảm thấy, học chung với nhau nhiều năm như vậy, lại không quen thuộc với mọi người, ngay cả tên cũng không nhớ được mấy người, như vậy không tốt lắm. Cô ấy quyết định tới ký túc xá ở một thời gian để làm quen với mọi người.】

Lời này mới đầu nghe thấy thì không có vấn đề gì.

Nhưng chờ đến tương lai sau khi tin tức nhà họ Khương phá sản truyền ra, lại nhớ đến mấy câu nói đó, vậy thì thật đặc sắc.

Ly Ly không phải chờ đợi lâu, đến ngày mười lăm, thông báo nhà họ Khương phá sản được tung ra khiến cho mọi người đều khϊếp sợ.

“Nhà họ Khương? Phá sản? Tại sao một chút dự báo từ trước cũng không có?”

“Đúng vậy, căn bản là không thể tưởng tượng được.”

Khương thị đã phồn thịnh đến mức trở thành gia tộc xí nghiệp.

Trong mắt người dân, có thể đi làm ở Khương thị cơ bản giống như đã cầm được bát sắt, chỉ cần nỗ lực làm việc là có thể không cần lo nghĩ áo cơm cả đời.

Tuy có tăng ca nhưng phúc lợi cực cao, không chỉ lương tăng ca gấp ba lần bình thường, nếu thời gian hết ca là sau mười hai giờ công ty còn phụ cấp thêm tiền xe, ngày hôm sau đi làm lúc hai giờ chiều cũng không sao.

Là công việc mà người trẻ tuổi ai cũng tha thiết ước mơ nhận được.

“Chị của tôi đang làm việc ở công ty kia dưới danh nghĩa Khương thị, ban đầu tuy không tuyên bố với bên ngoài, nhưng từ cao tầng cho đến nhân viên bình thường, hầu như ai cũng biết chuyện này.”

“Chủ tịch Khương —— cũng chính là ba của Khương Chỉ, đã tuyên bố trong hội nghị rằng, xin các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, tìm cho tốt đường lui, công ty khác cũng chạy tới đào người, nhưng kỳ quái chính là không có mấy ai đi ăn máng khác.”

Bọn họ đều ăn ý mà lựa chọn cùng phấn đấu với Khương thị, cho đến thời khắc cuối cùng.

Khương thị vì trả ơn, cũng thực hiện hứa hẹn, cho đến cuối cùng cũng chưa từng khất nợ tiền lương của bất kỳ một công nhân nào.

Khi báo chí và truyền thông đưa tin đều đặt trọng điểm trên phương diện này, có thể thấy được độ hảo cảm của xí nghiệp Khương thị ở trong lòng nhân dân cả nước cao đến mức nào.

Nhưng các nữ sinh trong trường học lại không hề quan tâm đến chuyện này, bọn họ chỉ để ý đến việc Khương Chỉ phá sản.

【Kí©h thí©ɧ, quá kí©h thí©ɧ, mọi người xem tin tức chưa?】

【Xem rồi, thì ra nguyên nhân Khương tiểu thư vào ở ký túc xá thật đúng là phá sản, lúc trước ai kia còn nói là không phải.】

Ly Ly nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, cười đến hoa nở rực rỡ, lại còn phải giả bộ tủi thân giải thích: 【Tớ thật sự không biết, cô ta che giấu chuyện phá sản, việc này có thể trách tớ sao?】

【Được rồi được rồi, việc này muốn trách chỉ có thể trách Khương tiểu thư mặt mũi quá tốt, Ly Ly đơn thuần thế này, bị cô ta lừa cũng đúng.】

【Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mọi người nói xem ngày thường cô ta thoạt nhìn rất là khôn khéo, thì ra đều là giả. Phá sản là chuyện có thể giấu được sao? Nhất là xí nghiệp to như Khương thị, sớm muộn gì cũng lòi ra, cần thiết nhất thời vì mặt mũi mà giả vờ che giấu nữa sao?】

【Đúng vậy, ha ha ha, vừa rồi tôi còn lục lại lịch sử trò chuyện lúc trước, cậu nhìn thử xem cô ta nói như thế nào, “Gần gũi với mọi người”? Tôi nhổ vào, làm như kiểu lãnh đạo xuống cơ sở ấy, từ quần chúng đi vào trong quần chúng phải không.】

Khương Chỉ “ngã ngựa”, cơn ghen ghét đám nhà giàu trong nhóm chat đã lên cực hạn.

Nhưng chỉ mắng bằng lời vẫn chưa đủ thỏa mãn bọn họ.

Có người đề nghị muốn giáo huấn Khương Chỉ, vạch trần sự thật phá sản ngay trước mặt cô, xé nát vỏ bọc của cô! Phỉ nhổ cô! Nhục nhã cô!

【Đây cũng coi như là quần chúng nhân dân dạy cho Khương tiểu thư bài học ngoài xã hội đầu tiên. Để cho cô ta biết, mang theo kiêu ngạo và tự tôn sinh hoạt ở trong tập thể là không được.】

Cảnh tượng như vậy làm người khác phải tò mò trông ngóng. Cho dù là người không nhiệt tình hóng chuyện cũng sẽ không ngại ngắm nhìn tiểu thư cao quý chật vật thất thố.

Có bốn cô gái trước giờ luôn bị Khương Chỉ đàn áp khắp nơi, vốn đã ôm hận từ lâu, vì vậy lần giáo huấn này từng chi tiết nhỏ đều được bọn họ lên kế hoạch cẩn thận.

Ngày hôm sau, còn nửa tiếng nữa là vào lớp nhưng phần lớn bạn học đến lớp rất sớm vì cùng một mục đích.

Bọn họ duỗi chân căng cơ, nhìn có vẻ như đang làm việc riêng, trên thực tế đôi mắt đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm phía cửa, chờ mong vai chính xuất hiện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc ở năm phút đồng hồ cuối cùng trước lúc vào học, Khương Chỉ mặc bộ váy màu đen đẩy cửa ra.

Hự ——

Người khác miêu tả vẻ ngoài xuất chúng, đều sẽ nói người này đẹp như họa, người kia anh tuấn như điêu khắc.

Nhưng những lời này cũng không áp dụng được với Khương tiểu thư.

Gương mặt kia của Khương Chỉ, khi yên lặng thì có vẻ lạnh nhạt không quan tâm thế sự,cảm giác như muốn ngăn cách không cho ai đến gần. Cho dù có đi tới trước mặt cô ấy, cũng cảm thấy cách xa ngàn dặm vạn dặm, vươn tay cũng chỉ có thể chạm được đến vệt sáng mờ ảo.

Nhưng một khi khóe môi cô nhếch lên, chân mày nhẹ cong, giống như lúc này, đôi mắt khẽ đảo linh động đáng yêu, trong phút chốc tựa như bức tranh được rót thêm sinh mệnh.

Cô mang một vẻ đẹp tươi mới, phối hợp với ánh nắng mặt trời từ trên cao chiếu xuống trông cực kỳ chói mắt.

Những cô gái trong phòng tập nhảy không hẹn mà cùng híp mắt lại. Còn chưa bắt đầu giao chiến, khí thế đã thua hẳn một bậc.