Hàn Thiên bồng Du Miên lên phòng, đặt cô nằm trên sofa bên vách kính đầy nắng. Cô gái nhỏ vẫn đang nhắm mắt, làn mi cong run run khẽ lay động trong nắng. Hàn Thiên xoa xoa đầu cô, cất giọng dịu dàng:
- Ngoan! Chờ ta ở đây, ta sẽ kêu người mang thức ăn sáng lên.
Du Miên gật gật, không lên tiếng, không mở mắt. Hàn Thiên mỉm cười, xoa đầu cô thêm lần nữa, đứng lên đi xuống lầu. Gian phòng khách khá rộng, tên Long đầu đá đang ngồi khúm núm trên ghế sofa, mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, dù máy lạnh mở 16 độ. Hàn Thiên từng bước nhẹ xuống lầu, thân ảnh cao ráo, làn da trắng mịn màng, mắt nâu, mũi cao, môi nhỏ tôn thêm vẻ đẹp lãng tử, có phần hơi ma mị. Anh mặc bộ đũi màu trắng ở nhà, nhàn nhã tiến lại ngồi trên ghế sofa. Chân bắt chéo chữ ngũ, tay gác lên thành ghế, từ tốn thưởng trà. Long đầu đá run sợ, lắp bắp:
- Mày muốn gì? Hàn Thiên?
" Bốp", mặt của hắn lập tức bị Thần Phong tát sưng vù.
Phong: Mày có tư cách gọi tên lão đại sao?
Thiên: Thần Phong đừng làm bẩn tay mình. Long! Ta muốn tên Long đầu đá từ hôm nay sẽ vĩnh viễn biến mất.
Long: mày muốn gϊếŧ tao?
Phong: lão đại muốn gϊếŧ, mày còn ngồi ở đây? Anh ấy muốn mày thoái ẩn, giao lại địa bàn cho Thiên Nhật.
Long: hahaha! Lấy thịt đè người, ỷ đông hϊếp yếu. Tao khinh.
Thần Phong híp mắt, đi tới nắm lỗ tai Long đầu đá ném cả người hắn xuống đất.
- Tao sẽ cho mày biết, thế nào là lấy thịt đè người, ỷ đông hϊếp yếu.
Thần Phong vỗ vỗ tay, bên ngoài cửa ùa vào một nhóm các dũng sĩ Sumo. Từng người đi vào, cuối chào Hàn Thiên, vây xung quanh Long đầu đá. Hắn trừng mắt nhìn từng dũng sĩ Sumo, rồi nhìn Hàn Thiên mà nuốt khan. Đang suy nghĩ xem Hàn Thiên muốn gì, một anh Sumo nhào tới, khiêng Long lên vai, chuyền cho mấy anh Sumo còn lại. Họ chuyền long vòng vòng như quả bóng. Long bị xoay chóng mặt, người sốc nảy đến ói cả cơm. Đến lúc nằm lại trên sàn thì người đã mềm nhũn. Lúc này, Thần Phong lên tiếng:
- Sao, có muốn thử lấy thịt đè người luôn không?
- Tôi....tôi....sợ rồi. Tha cho tôi, tôi sẽ nhường địa bàn lại cho anh. Ặc...ặc....
- Tự nguyện????
- Dạ! Tôi tự nguyện.
- Tốt! Đây là hợp đồng, kí tên rồi biến. Mày nên nhớ, mày tự nguyện dâng cho tập đoàn Thiên Nhật, không phải cho riêng tao hay anh Thiên.
- Dạ! Tôi hiểu rồi.
Hàn Thiên giao lại cho Thần Phong toàn quyền xử lý, anh xoa xoa mi tâm, chán ghét lên lầu thăm Du Miên. Nàng đang ngủ, rất an tĩnh. Anh cau mày, kêu quản gia. Tư Mộ gõ cửa phòng, đi vào hơi khom người chào Hàn Thiên, rồi đứng thẳng người, không hề nhìn Du Miên, dù chỉ là cái liếc mắt:
- Ông chủ gọi tôi?
- Tư Mộ, ông nói xem vì sao cô ấy ngủ suốt vậy? Có phải có vấn đề không?
- Thưa ông chủ! Xin phép cho tôi được nói thẳng.
- Nói đi.
- Cô gái này rất lạ, người luôn tỏa ra mùi hương như gỗ trầm, lúc thoảng, lúc đậm. Cơ thể thanh cao, thuần khiết, có phần bí ẩn, rất khác với người thường. Tôi nghĩ cô gái này với Mộc Tộc ắt hẳn có liên quan.
Hàn Thiên chấn động nhìn ông. Nếu Tư Mộ có thể nhìn ra, thì chắc không bao lâu nữa, Mộc Tộc sẽ tìm tới đây mang cô bé đi. Dù sao thì Tư Mộ theo anh cũng đã lâu, chưa làm gì sai trái, luôn kín đáo thấu hiểu lòng người, nên anh quyết định nói thật.
- Đúng! Cô ấy là con gái của Kỳ Nam với một người thường. Cả gia đình bị lòng tham của con người hãm hại, nhờ tôi chăm sóc con bé.
- Kỳ Nam đã gϊếŧ người?
Hàn Thiên gật đầu, nhìn Du Miên đang ngủ say
- Vậy là anh ấy vi phạm lời nguyền, chịu đọa đày trong đau khổ 100 năm, sống không bằng chết. Bây giờ tôi hiểu vì sao cô gái lại tỏa ra hương trầm ngào ngạt. Phàm là người của Mộc tộc thuần chủng, khi bị người phàm tiếp xúc trực tiếp, người đó đã bị vấy bẩn. Cơ chế phòng vệ sẽ tự tỏa hương thơm, xua đi xú uế bẩn đó. Nặng nhất, người Mộc sẽ trúng độc và tử vong, thân hóa cây. Cô bé này đang tỏa hương, nghĩa là đã tiếp xúc trực tiếp với loài người, đang "rửa" độc. Còn ngủ li bì có thể vì muốn trốn tránh thực tại.
- Đúng vậy, Kỳ Nam đã chết. Còn Du Miên có thể đã bị vấy bẩn, trở nên như thế. Có cách nào xóa kí ức của cô bé hay không? Nếu cứ để như vậy, e là cô bé sẽ chết lần mòn trong u uất, sợ hãi.
- Có. Mộc Tộc chúng tôi có thủ pháp thôi miên, tôi sẽ thử.
Hàn Thiên gật đầu, Tư Mộ ngồi bên giường, dùng sóng âm để thôi miên cô gái. 30 phút trôi qua, trán ông rịn đầy mồ hôi, còn Du Miên nhăn mặt, mắt đảo liên hồi như đang gặp phải ác mộng. Thêm một lúc, Tư Mộ húng hắng, phun ra ngụm máu trắng.
Hàn Thiên đi nhanh tới tính dìu ông, ông đưa tay ngăn cản.
- Ông chủ! cô Du Miên đã từng bị thôi miên bởi thủ pháp bí truyền của Mộc Tộc. Pháp lực người này cao cường, tôi không xóa được kí ức đau thương của cô ấy để thay thế bằng kí ức giả được. Tôi chỉ có thể tạm thời khóa lại, nhưng theo thời gian, Du Miên lớn, linh lực sẽ tăng cao, phần kí ức xưa sẽ được mở ra. Nếu cô ấy nghĩ mình là con người, không tu tập, thì sẽ không mở được.
- Tư Mộ! Cực thân ông rồi. Về nghỉ ngơi đi. Ông đã làm rất tốt.
- Tôi về nghỉ. Ông chủ yên tâm, khi nào tôi còn sống, pháp lực của tôi đủ kiềm lại kí ức cô Du Miên.
- Ừ. Ngày mai tôi phải đi Sapa, nhờ ông và Thần Phong chăm sóc Du Miên.
- Vâng!
Hôm sau, khi Du Miên tỉnh lại, hoàn toàn ngơ ngác trước khung cảnh xa lạ, cô không nhớ được gì ngoài 3 từ Lương Chí Đức. Du Miên đi xuống nhà, cả căn nhà rộng lớn nhưng chẳng có ai. Trên bàn ăn có để sẵn phần cháo thủy liên ( cháo hạt sen, nấu bằng nước sương trên lá sen), đang bốc khói thơm ngào ngạt. Bụng cô réo inh ỏi, không ngần ngại ngồi xuống ăn ngon lành. Tư Mộ từ ngoài vườn đi vào, khom người chào cô.
- Du Miên tỉnh rồi?
- Dạ. Bác là????
- Ta là Tư Mộ, quản gia nhà này, cháu gọi ta chú Tư là được.
- Dạ, chú Tư!
Du Miên đã ăn xong, nên vội vàng chạy ra trước mặt chú Tư nhìn ông.
- Chú Tư có thể cho con biết, con là ai, ở đâu, làm gì không ạ? Con chẳng nhớ gì hết.
- Con là Du Miên, tiểu thư của nhà này.
- Con bị bệnh hay tai nạn, sao con không nhớ gì hết. Con chỉ nhớ Lương Chí Đức, có phải tên của ba con không ạ?
- Đúng vậy, ông chủ tên Lương Chí Đức. Tiểu thư bị tai nạn, nên tạm thời mất trí nhớ. Ông chủ đi công tác, tạm thời vắng nhà. Đợi khi ông chủ về, hai cha con tâm sự, có khi cô sẽ nhớ lại.
- À! Cảm ơn chú Tư. Vậy con có phải đi học không?
- Tiểu thư muốn đi học?
- Muốn là sao ạ? Không lẽ con trước giờ không đi học sao?
- À không phải, tôi sợ tiểu thư còn đau đầu chưa đi học được. Nếu tiểu thư đã khỏe, đi học ngay hôm nay cũng được.
- Thì ra là sợ con đau đầu. Chú nhìn xem, đầu con đâu có vết thương, không đau gì hết, hihi. Mà thôi, lỡ rồi thì nghỉ luôn hôm nay, mai đi học cũng được. À mà chú đừng gọi con tiểu thư, xưng tôi nữa, nghe phong kiến và xa cách quá. Chú kêu con, xưng chú cho nó thân.
- Phận làm thuê, tôi không dám.
- Chú Tư! Con giận á.
Du Miên xụ mặt phụng phịu, Tư Mộ nhìn cô trìu mến, nở nụ cười đôn hậu.
- Được, được, chú thua con luôn.
- Hihihi.
Du Miên đi dạo, xem tivi. Thời sự đang nói về Hàn Thiên, tay tài phiệt lạnh lùng, đang tìm cách thâu tóm, thống nhất giang hồ trong xã hội đen. Cô gái nhỏ càng nghe, càng cảm thấy thú vị. " anh ấy là người thế nào nhỉ? Có đẹp trai không ta?". Tự nhiên cô cảm thấy có hứng thú với tên đại ca giang hồ đầy tham vọng này. Hôm sau, Du Miên được đi học. Do Thần Phong đã sắp xếp, nên tất cả mọi người từ Hiệu trưởng tới học sinh đều xem cô như một học sinh cũ. Du Miên được sắp ngồi gần Như Phương. Cô nàng từ lúc khóa kí ức, trở nên hồn nhiên, đáng yêu, đúng với tuổi 16 của mình, cũng mộng mơ lắm. Giờ ra chơi, Du Miên khều Phương ra một góc ghế đá bắt chuyện.
- Chào bạn, mình nghe nói trường này do một nhân vật có tên Hàn Thiên xây dựng.
- Ừ. Bạn bị mất trí nhớ nên mình nhắc. Trực tiếp nói ra tên hắn là điều cấm kị đó. Ra ngoài đường càng không được nhắc. Hắn nói thẳng ra là một đại ca giang hồ máu lạnh, gϊếŧ người không gớm tay, tàn ác không ai bằng.
- Ác sao xây trường học.
- Để che giấu tội ác của mình, tạo vỏ bọc lương thiện.
- Ngay cả bạn cũng biết hắn ác, vậy sao gọi là che giấu?
- Ờ, mình cũng không biết. Nhưng nghe đồn hắn còn trẻ lắm, chừng 20 tuổi thôi, nhưng xấu quá nên không bao giờ lộ mặt ra ngoài.
- 20 tuổi mà làm đại ca rồi á.
- Tất cả nghe đồn mà, có ai chứng thực đâu. Nhưng có lẽ hắn xấu là thật. Nghe đâu mặt nám đen, đầy mụn mủ, mắt lồi, mũi tẹt và to, miệng hô, môi dày, xấu từ tổng quát tới chi tiết luôn đó.
- Hả??? Nghe bạn tả mình không nghĩ có ai xấu như vậy luôn á.
- Hihihi. Đã hết đâu, ở dơ một cây, người lúc nào cũng hôi hám, một bộ đồ mặc cả 7 ngày. Sáng không đánh răng nên hình như bị sún. Đi lúc nào cũng nghênh ngang, tay gạy mũi, búng lung tung. Cũng may là không gặp hắn, không thì mình ói không kịp hốt. Hehehe!
Du Miên giả vờ nhợn, nhìn Như Phương cười. Ngày đầu tiên đi học, cô hòa đồng với bạn bè bằng bài văn miêu tả về Hàn Thiên rất sinh động.