Chương 23

Tiếng xe kẽo kẹt cùng tiếng thở dốc của cả hai

“Này này, chậm một chút. Tôi không theo kịp, từ từ thôi, tôi sắp không chịu nổi rồi”

“Cậu kêu cái gì đó?”, Vũ Quân mệt nhọc bảo

Khung cảnh ướŧ áŧ giữa tiết trời lạnh, mồ hôi đổ đầy người, đừng nói là Phi Vũ, tới Vũ Quân khỏe khoắn, lâu ngày chưa đạp xe luyện sức bền cũng đã yếu dần theo thời gian

Gần đó có một quán nước, họ muốn dừng lắm rồi. Nhưng khổ nỗi là nếu dừng lại thư giãn cơ chân thì sẽ muộn giờ mất

Ngay tại lúc này, chưa bao giờ anh và cô thấy cảm thấy quán nước xa xỉ đến như thế

Người đi đường xung quanh nhìn hai người đạp bằng một ánh mắt dị nghị, Vũ Quân quê muốn độn thổ, vì anh ngồi đằng trước, còn cô ngồi đằng sau sẽ được anh che chắn

Thường thì những bức tranh về đạp xe sẽ rất thơ mộng, nhẹ nhàng, nhưng cảnh này giống như một buổi rèn luyện cơ thể khắc nghiệt hơn

Nhận ra mặt anh cúi dần, vận tốc cũng giảm, Phi Vũ mới tinh ý đưa ra ý kiến

“Cậu có biết ở đây có con hẻm tắt nào không, đi vô đó cho người ta đỡ nhìn đi”

Anh mới bảo, “Thôi khỏi, cũng gần tới nơi rồi, kiếm hẻm núp sẽ không kịp”

“Ai bảo núp, tôi nghĩ vô hẻm ít người sẽ dễ đi hơn thôi”

Lời nói của Vũ Quân và Phi Vũ thốt ra trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra bên trong phổi đã thở hồng hộc rồi

Cô lại gắng gượng nói tiếp, “Sao, nhìn cậu gầy yếu vậy chắc đạp mệt lắm đúng không. Chả bù cho tôi, bao nhiêu đây có nhằm nhò gì, haha”, để cậu ta không nghi ngờ về thể lực của mình, cô chỉ có thể nói khoác như vậy

Ngày xưa ở năm cấp 2, ở cái độ tuổi của sự cố chấp, non nớt và bồng bột. Cô đã bị bọn con trai ghẹo khá nhiều về thể lực của mình. Nhưng với tài lươn lẹo, Phi Vũ đã xào nấu câu chuyện hư cấu với các bạn rằng ngày xưa cô là quán quân chạy của các cuộc thi như là taekwondo, chạy đường dài, bơi lội,…được tổ chức cho những đứa trẻ.

Ngoài ra, cô còn vật tay thắng các bạn trong lớp cũ và kêu Cao Dương làm chứng cho mình. Cao Dương vì muốn bênh bạn mà cũng hùa theo, khiến ai nấy đều bất ngờ và thán phục

Sau đó cô tường thuật lại sự việc mình bị ốm một trận nặng, tới lúc hết bệnh thì sức khỏe đã yếu đi rất nhiều. Khỏi phải nói, mọi người ai cũng xót thương và thông cảm cho số phận của cô. Các bạn nam trong lớp sau đó cũng ít có những hành vi trêu ghẹo lại

Phi Vũ cuối cùng cũng được tha và hưởng thụ hết những năm tháng cấp 2 yên ổn cùng bạn của mình

Trở lại với chiếc xe đạp

“Tôi không tin, cậu chỉ đang nói phét thôi. Nếu cậu khỏe thật thì tôi sẽ cho cậu tự đạp nốt quãng đường còn lại nhé”

“Không đừng, tôi nói giỡn đó. Ý của tôi là chúng ta phải hợp sức đạp cùng nhau thì mới có sự đoàn kết ấy mà”, cô vội chữa cháy

Kết thúc một vài câu tán gẫu vô nghĩa thì Vũ Quân ngồi đằng trước mắt bỗng sáng rực

“Kia rồi, chính là nó. Cánh cổng của trung tâm diễn ra buổi tuyên truyền”

Phi Vũ mới nới tay ra chọc vào lưng của Vũ Quân bảo, “Hay tụi mình để xe ở ngoài đi, tôi không còn mặt mũi vác cái xe này đi vào”

“Còn phải nói, ý của tôi giống y cậu đó”, nói rồi anh quẹo vào một quán tạp hóa gần đó xin để nhờ xe một lúc. Khi nào xong việc sẽ lấy

Cả 2 chỉnh trang lại quần áo, Phi Vũ rút từ trong cặp ra một cái quạt tay, một cái quạt mini. Mỗi người một cái, để xoa dịu đi tấm lưng và cơ thể đẫm mồ hôi, cùng chai dầu gội khô làm tóc bóng mượt, hành động xảy ra trong tích tắc, không một động tác thừa

Xong xuôi, anh và cô lại khôi phục bộ dạng đẹp trai, tuấn tú như lúc đầu, hai cặp chân dài bước nhanh một cách tiêu sái, sự hoa mỹ nhân đôi

“Cậu đoán trước tương lai hay gì mà chuẩn bị đồ đạc chuẩn không cần chỉnh vậy?”, Vũ Quân tò mò hỏi

Phi Vũ trả lời, “Không phải tôi đoán trước tương lai hay gì, mà những món đồ này đều là đồ thiết yếu”

“Thiết yếu sao?”

“Tất nhiên rồi, cậu thấy không? Chúng ta vừa rồi dùng tới nó còn gì”

“Còn tôi mà biết trước sẽ như này thì tôi đã tự thủ sẵn cho mình rồi. Mà khoan, chẳng phải lúc vận động nhiều mới dùng sao, cậu toàn di chuyển nhẹ nhàng thôi mà cũng cần ư?”

“Đúng vậy, tôi lúc nào cũng phải ở trong bộ dạng sạch sẽ nhất. Còn lấm lem, lười tắm rửa hay đại loại vậy thì tôi không chịu được, lí do chắc là vì tôi muốn thu hút sự chú ý của các cô gái ấy mà”, Phi Vũ nói, cô nghĩ vế đầu là lời thật lòng, còn vế sau là giả dối hết

Vũ Quân nghe vậy thì dùng lại câu nói nào đó, “Chả bù cho tôi, không cần dùng gì nhiều mà vẫn có tá người theo đuổi, haizz”

Phi Vũ nhìn qua chỗ anh, cô nghĩ sao bọn con trai lại được ông trời ưu ái đến như vậy, toàn đẹp tự nhiên, không dao kéo, không dùng mỹ phẩm nhiều mà vẫn có được làn da mịn màng, đôi mi cong vυ"t, cùng bờ mông căng mọng

Sau đó hai người bước tới cổng chính, Vũ Quân đứng hình còn Phi Vũ thì hóa đá