Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường?

Chương 89: Mắng hắn ngốc.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi rời khỏi chiếc taxi, Vương Thiện ném cho bác tài xế một sấp tiền rồi chạy thẳng vào bệnh viện. Cô ngay lập tức nhận ra dáng người cao ráo của Cảnh Thác ở phía sân trước. Nhìn thấy anh là cô lại phát điên.

Vương Thiện chạy ngay tới chỗ Cảnh Thác, túm chặt lấy tay áo anh và hỏi bằng chất giọng đè nét tức giận:

"Họ đâu?"

Cảnh Thác giật mình nhìn qua phần áo bị bàn tay đang nổi lên đầy vết đỏ hồng do dùng sức nắm chặt mà khẽ nuốt ực một tiếng. Anh tự dặn lòng là phải thật bình tĩnh, Vương Thiện sẽ không đập chết anh đâu. Nhưng giọng nói thoát ra vẫn thập phần run sợ:

"Cô... bỏ tôi ra rồi... rồi tôi dẫn cô đi."

Vương Thiện hừ lạnh một tiếng rồi đẩy Cảnh Thác một cái thật mạnh khiến anh lảo đảo. Cô nghiêm mặt ra lệnh:

"Nhanh lên."

Cảnh Thác không dám hó hé mà ngay lập tức bước những bước dài dẫn đường. Trong cả quá trình di chuyển, anh vẫn luôn chú ý tới nét mặt của Vương Thiện. Anh biết, cô hiện giờ không chỉ có lo lắng mà còn vô cùng tức giận. Giờ đây anh chỉ mong sao cô đừng vì quá giận dữ mà lôi anh ra giận cá chém thớt là may mắn lắm rồi.

Tới trước cửa phòng phẫu thuật Vương Thiện thấy mỗi Hoàng Phỉ thì bực tức hỏi:

"Cảnh Thiên đâu?"

Hoảng Phỉ đang cúi gằm nghe hỏi thì ngay lập tức ngẩng đầu. Gương mặt nghiêm nghị không hề che giấu sự lo lắng mà hướng mắt về phía cửa phòng phẫu thuật:

"Đang ở trong đó."

Vương Thiện nhìn qua ánh đèn đỏ vẫn đang không ngừng phát sáng mà không thể kiềm chế được sự tức giận. Cô đấm mạnh lên tường và chửi thề một tiếng.

Tả Mạc là đồ ngu. Hắn hiến mắt cho Mộng Thương rồi ai hiến mắt cho hắn? Ai thay hắn lo liệu công việc ở Hắc đạo và Bạch đạo của Tả gia? Ai thay hắn gánh vác? Ai? Ai hả?

Hơn một tiếng sau, cửa kính phía đối diện chậm chạp mở ra. Vương Thiện bật dậy, mạnh bao xô Cảnh Thiên vào tường và trợn mắt đầy dữ tợn. Cô gằn giọng:

"Họ sao rồi?"

Trái với sự mất bình tĩnh của Vương Thiện, Cảnh Thiên lại rất điềm nhiên mà trả lời:

"Họ ổn."

Chỉ chờ có một câu ấy Vương Thiện liền giáng xuống mặt Cảnh Thiên một cú đấm cực mạnh. Cô nói:

"Vì họ ổn nên tôi chỉ cảnh cáo nhẹ. Nhưng nếu còn có lần sau... tôi sẽ không nhân nhượng."

Cảnh Thiên xoa xoa cằm, lẩm nhẩm:

"Hung dữ."

Lúc này Hoàng Phỉ mới tiến lại gần Cảnh Thiên, toan hỏi chuyện thì đã nhận ngay được câu trả lời:

"Tất cả đều tốt. Trừ việc... lão đại của mấy người mù rồi."

"Tôi biết." - Hoàng Phỉ lạnh nhạt lên tiếng - "Cám mơn anh."

Cảnh Thiên hơi ngừng lại động tác lau mồ hôi của bản thân rồi phất tay:

"Được rồi. Nếu muốn cám mơn tôi thì đi lấy cục đá về chườm cho tôi đi. Gãy quai hàm tới nơi rồi."

Cảnh Thác ở ngay đó trố mắt nhìn điệu bộ của sư huynh mình mà không khỏi ngạc nhiên. Từ bao giờ anh ấy lại có thể tuôn ra những lời nói như vậy? Lẽ nào là đang cố tình xoa dịu cái không khí đáng sợ ở đây?

Sau ca phẫu thuật, Tả Mạc cùng Vương Mộng Thương được chuyển tới cùng một phòng. Vương Thiện sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại hai người họ mười mấy lần thì mới an tâm ra ngoài để họ dưỡng bệnh. Cô tới gần Cảnh Thác, lạnh giọng hỏi:

"Báo với chị Mễ chưa?"

"Đã... Đã báo." - Cảnh Thác giật mình cái thót, trả lời theo bản năng.

Vương Thiện gật đầu sau đó tiến tới một góc khuất của hành lang. Lúc này, những giọt nước mắt muộn phiền mới lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Cô cắn môi cố kiềm lại những tiếng nức nở. Tả Mạc chết tiệt. Cũng may là cha con hai người không sao chứ không thì cô biết sống làm sao đây?

"Cũng may... họ ổn rồi."

Tuy cô đã cố đè nén nhưng những tiếng nấc nhẹ vẫn truyền đến đôi tai nhạy bén của Cảnh Thiên - cái người mà đang nấp ở bức tường gần đó.

Anh biết, Vương Thiện luôn như vậy. Lúc nào cô cũng tỏ ra là bản thân mình mạnh mẽ lắm, kiên cường lắm nhưng đợi tới khi mọi người không chú ý là lại trốn đi khóc một mình. Cô đúng là ngốc quá mà.

---

Không lâu sau, Tả Mạc tỉnh. Hắn không nhìn được nhưng lại nghe rất rõ. Hắn nghe rõ Vương Thiện mắng hắn ngu, mắng hắn ngốc, mắng hắn tự ý quyết định mà không chịu bàn bạc trước với cô. Mắng hắn, mắng hắn rất nhiều.

Tả Mạc cảm thấy bản thân nghe mắng vậy là đã đủ nên hắn đột ngột vươn tay nắm thật chuẩn lấy cánh tay Vương Thiện, kéo cô ngã xuống người mình rồi nhẹ vuốt tóc cô, thủ thỉ:

"Tiểu Thiện. Đừng khóc."

"Anh không nhìn được sao biết em khóc hay không." - Vương Thiện gầm lên - "Nói cho anh biết, bà đây đang cười. Đang cười đấy."

"Sao giờ em lại nói dối kém thế nhỉ?" - Tả Mạc khẽ bật cười rồi lau đi giọt nước mắt trên gò má của Vương Thiện.

Vương Thiện cắn môi cố không để bản thân bật ra tiếng khóc nhưng rồi lại ôm chầm lấy Tả Mạc, nức nở. Không phải trước khi Tả Mạc tỉnh cô đã khóc rất nhiều rồi hay sao? Sao giờ vẫn còn dư nhiều nước mắt thế này?

Vì sức khoẻ của Vương Mộng Thương không được tốt nên phải mất hơn một ngày sau bé mới tỉnh lại. Ban đầu khi biết bản thân đã có thể nhìn được thì bé rất vui, vui đến mức bé chỉ hận không thể đứng lên mà nhảy nhót ăn mừng. Nhưng rất nhanh sau đó tâm trạng của bé lại tụt dốc không phanh. Người hiến mắt cho bé... là cha.

Vốn là cả Vương Thiện lẫn Tả Mạc đều đã thống nhất là mấy ngày đầu cứ tạm thời không nói cho con gái yêu của họ biết chủ nhân của đôi mắt bé đã nhận là ai để tránh ảnh hưởng tới tâm trạng cũng như là sức khỏe của con bé. Nhưng Mộng Thương lại quá thông minh. Con bé nhanh chóng nắm lấy từng điểm sơ sẩy của họ để ép họ nói ra sự thật. Giờ thì hay rồi. Sau khi biết được mọi chuyện thì con bé lại lăn ra ngất luôn rồi.

Sau khi tỉnh lại lần thứ hai thì Vương Mộng Thương liền yên lặng ngồi một góc, không nói không rằng. Vương Thiện khuyên gì cũng vô ích. Chỉ khi Tả Mạc ra mặt nói chuyện thì tâm trạng bé mới tốt hơn một chút. Bé mắng:

"Cha là đồ ngốc."

Tả Mạc cười trừ. Mẹ con nhà này thật giống nhau. Câu đầu tiên vẫn là mắng hắn ngốc.

Vương Thiện trong thời kì này hoàn toàn thực hiện trách nhiệm của một người mẹ hiền vợ đảm. Cô thường xuyên tự tay xuống bếp làm cơm cho hai con heo bệnh, một lớn một nhỏ, một cha một con kia. Rồi lại tự tay lau người, thay quần áo cho họ. Nói đến việc này là cô lại thấy ngượng. Mộng Thương thì không nói nhưng Tả Mạc rõ ràng có khả năng tự tắm rửa thay đồ vậy mà tại sao vẫn cứ bắt cô phải hầu hạ?

Người trên là cơ bắp sáu múi cuồn cuộn, người dưới lại là... Ai da... Nếu không phải hắn còn đang trong thời kì dưỡng bệnh thì cô đã đè hắn ra làm thịt từ lâu rồi.

Mấy nay Cảnh Thiên cũng rất biết cách hành xác người khác. Không biết anh ta lấy đâu ra một chiếc xe lăn đôi rồi "tặng" cho cô làm cô mỗi sáng sớm và xế chiều là lại phải tự thân vận động đưa hai cha con nhàn rỗi nào đó "đi dạo" trong vườn cả tiếng đồng hồ. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận được một sự thật là giây phút ấy lại vô cùng hạnh phúc.

Hôm nay cũng như thường lệ, Vương Thiện sau khi đưa Tả Mạc và Vương Mộng Thương đi dạo về thì lập tức đỡ Tả Mạc lên giường. Cô để hắn ngồi giữa, Mộng Thương nằm lên đùi phải của hắn còn cô thì dựa vào phần ngực trái rắn chắc của hắn và bắt đầu đọc sách cho cha con hắn nghe.

Đọc qua một hồi thì Vương Thiện cũng đã dần thϊếp đi trong lòng Tả Mạc. Hắn nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế để bản thân hắn và cả Vương Thiện lẫn Vương Mộng Thương đều cảm thấy thoải mái.

Phải vuốt tóc con gái, trái vuốt tóc vợ hiền khiến hắn mãn nguyện hơn bao giờ hết. Cuộc đời này... hắn nhìn đủ rồi. Giờ cứ để Vương Thiện làm đôi mắt cho hắn cả đời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »