Chương 88: Đôi mắt.

Gần nửa đêm, chiếc BMW lao vun vυ"t trên đường cao tốc. Những ánh đèn đường rọi sáng giữa những căn nhà tối đen. Thỉnh thoảng sẽ có một vài chiếc xe tải, xe khách còi lên thật lớn. Vài chiếc môtô phân khối lớn đi qua và nẹt bô inh ỏi. Nhưng tất cả sự ồn ào nhỏ nhoi ấy đều không thể phá vỡ sự tĩnh lặng như nước trong chiếc BMW đen bóng đầy sang trọng mà cũng đầy nguy hiểm kia.

Chiếc xe quen thuộc của Tả Mạc đã được cài đặt chức năng lái tự động từ khá lâu nên hiện tại hắn đang nhẹ nhàng ôm Vương Mộng Thương.

Gần bảy năm nay con bé đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Không có cha bên cạnh yêu thương, không thể nhìn được những sắc màu tươi đẹp của cuộc sống này, không thể nhìn thấy gương mặt của cha mẹ mình,... Rất rất nhiều cái không thể của con bé khiến hắn đau lòng không thôi.

Sân bay Nội Bài vào đêm khuya vắng người qua lại. Những chiếc đèn vàng rọi sáng phần đường nhựa láng bóng. Khi chiếc BMW dừng lại cũng là lúc từ bên ngoài Cảnh Thiên dẫn một đoàn người xuất hiện.

Cảnh Thác mở cửa xe với một gương mặt nghiêm túc lạ thường. Anh vẫn là không thể nuốt trôi được cái quyết định này của Tả Mạc.

Tả Mạc quấn gọn Vương Mộng Thương trong một chiếc chăn mỏng và ôm chặt trong lòng. Hắn bước ra mang theo một áp lực nặng nề đè lên tất cả những người có mặt ở quay đây.

Cảnh Thiên chau mày:

"Anh nghĩ kĩ rồi?"

Tả Mạc không do dự gật đầu.

Lúc này Cảnh Thác mới tức giận nháo lên:

"Lão đại. Đây không phải là chuyện đùa đâu. Mộng Thương có thể đợi..."

"Nhưng tôi thì không" - Không đợi Cảnh Thác nói hết câu, Tả Mạc đã lập tức phản bác và bước nhanh vào trong.

Cảnh Thác như phát điên đạp mạnh vào chiếc BMW mà chửi thề:

"Mẹ kiếp. Sao lại không thể có cách giải quyết nào tốt hơn chứ?"

Không phải anh ghét Vương Mộng Thương hay gì, anh cảm thấy yêu bé con này bao nhiêu cũng không đủ chứ nói gì đến ghét nhưng chuyện này không phải mạo hiểm quá rồi hay sao?

Hiến mắt? Lão đại của anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Không phải Cảnh Thiên đã nói chỉ có 40% thành công thôi hay sao? Tại sao lão đại của anh còn cứ đâm đầu vào như vậy chứ?

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

---

Sáng hôm sau là một ngày nắng ấm vô cùng đẹp trời. Vương Thiện thức giấc từ rất sớm và đang loay hoay dưới bếp để chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay cô sẽ trổ tài nấu nướng với Tả Mạc mới được.

Khi Vương Thương Dạ từ trên lầu đi xuống cũng là lúc Vương Thiện tay cầm theo túi lớn túi nhỏ tiến ra ngoài. Anh lớn tiếng hỏi:

"Em qua bên đó sao phải mang nhiều đồ gì vậy?"

Vương Thiện từ ngoài phòng khách hét vào:

"Em nấu chút đồ thôi. À mà hôm nay em xuống bếp nên đã làm thêm cho anh vài món đấy. Anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không? Nếu ổn thì sau muốn ăn em sẽ lại làm thêm cho anh."

"Ừ. Anh biết rồi. Em đi đường cẩn thận."

"Anh dặn thừa rồi." - Tiếng hét vọng lại một cách dữ dội.

Lúc này Vương Thương Dạ mới lắc đầu cười bất đắc dĩ và khẽ nói:

"Đúng là thừa thật."

Vương Thiện mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ và đầy sinh lực lái chiếc Cadillac thẳng tiến tới Tả gia. Chỉ là ngay khi tới trước cánh cổng to lớn của căn biệt thự Tả gia thì cô đã bị một câu nói của Tả Mễ làm cho hoảng sợ.

"Tả Mạc tới New York làm phẫu thuật hiến mắt cho Mộng Thương rồi. Em mau đi xem thế nào đi."

Chiếc Cadillac lao vun vυ"t trên đường với vận tốc cao vô cùng. Tới một đoạn bùng binh không đèn đỏ Vương Thiện vì đi với tốc độ quá nhanh mà suýt chút nữa đâm phải một chiếc ô tô con. May sao cô cũng được coi là một tay lái lụa nên chỉ với một đường cua mạo hiểm cô đã có thể đưa con ngựa sắt của mình lách qua an toàn. Chỉ là... cảnh sát cơ động lại đang bám theo cô rồi.

Vương Thiện từ trong xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy một dàn xe cơ động mà tức giận chửi thề một tiếng. Cô ấn gọi Vương Đông:

"Đặt vé máy bay cho tôi chưa?"

["Đã đặt nhưng chuyến sớm nhất cách giờ khởi hành còn hơn 20 phút nữa thôi. Cô tới kịp không?"]

"Kịp. Anh cũng mau tới sân bay giải quyết đám cơ động vướng víu cho tôi đi."

["Tôi ở sân bay rồi. Cô tới đi. Chuyện khác cứ để tôi lo."]

Vương Thiện tắt máy và lại tiếp tục chửi thề:

"Mẹ kiếp! Anh ta làm cái quái gì mà tới được đó nhanh thế?"

Mà còn Tả Mạc nữa... Hắn bị điên à? Chỉ cần đợi thêm vài năm nữa thôi, với sự hỗ trợ của Tả gia thì kiểu gì chả tìm được con mắt thích hợp cho Mộng Thương. Hắn đâu cần phải làm tới mức này.

Chiếc Cadillac cua một đường phanh gấp trước con mắt hoảng sợ của mọi người xung quanh. Hàng trăm ánh mắt nhìn vào cô gái nhỏ nhắn mới phi như bay từ trong xe vào sân bay sau đó lại nhìn qua vết bánh xe cháy đen trên đường nhựa và nhớ lại tiếng ma sát của bánh xe ban nãy mà không khỏi rùng mình.

Vương Thiện khi đã an ổn ngồi trên máy bay thì lòng cô lại càng thêm lo lắng.

Chết tiệt! Chết tiệt!

Thì ra hôm qua hắn giữ Mộng Thương ở lại là vì việc này. Cô nên thông minh hơn mới phải. Hắn vốn không phải là kiểu người có thể bộc lộ ra sự khao khát mãnh liệt như vậy. Rốt cuộc ai cho hắn cái quyền được tự ý quyết định mọi chuyện? Đợi đấy rồi xem cô xử hắn thế nào.

Sau một chuyến bay dài mệt mỏi Vương Thiện còn không có tâm trạng nghỉ ngơi mà nhanh chóng bắt taxi và mở máy gọi điện cho Tả Mạc.

Sau hai hồi tút tút, điện thoại nhanh chóng được mở nghe. Bên kia còn chưa kịp nói gì thì Vương Thiện đã gào lên:

"Tả Mạc. Anh đang ở đâu?"

["Vương Thiện. Là tôi."] - Đầu dây bên kia có phần bực bội trả lời.

"... Cảnh Thác??? Chết tiệt! Rốt cuộc mấy người đang ở đâu?"

Cảnh Thác nhanh chóng báo địa chỉ cho Vương Thiện rồi mới nói thêm:

["Lão đại với Mộng Thương đều đã vào phòng mổ rồi. Ngăn không kịp nữa nên cô bình tĩnh nghe tôi nói này. Mọi chuyện là chủ ý của Cảnh Thiên. Vài hôm trước Tả Mạc có hỏi qua anh ấy về chuyện của Mộng Thương. Anh ấy nói là mắt của Mộng Thương vì được kết hợp với gen của lão đại nên rất đặc biệt. Màu mắt hổ phách rất hiếm, cô biết mà. Vì vậy để tìm được một đôi mắt thích hợp ở lứa tuổi của con bé thì gần như là vô vọng. Anh ấy nói trong một số trường hợp đặc biệt trên thế giới thì đôi khi mắt của anh, chị, em cùng trực hệ hoặc mắt của... cha mẹ có thể thay thế. Vì vậy... lão đại đã yêu cầu Cảnh Thiên kiểm tra mắt của bản thân xem có thích hợp hay không... Kết quả thì cô cũng biết rồi đấy..."]

Vương Thiện gằn giọng:

"Vậy tại sao bao năm qua anh ta không nói với tôi về việc này mà giờ lại nói với Tả Mạc?"

["Cô quên là mình cũng có tật ở mắt rồi à? Dù mắt cô có phù hợp thì Mộng Thương cũng không thể dùng được lâu."]

"Chết tiệt!" - Vương Thiện chửi thề, tắt điện thoại sau đó yêu cầu bác tài xế lái nhanh hơn.

Cô điên mất thôi.